Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 936: Người nhà thời loạn thế 23

Chương 936: Người nhà thời loạn thế 23

Edit: Jess93

Khó trách Tiêu Bá Dận vừa thấy Tần Ẩn tựa như thấp một đoạn.

Chẳng qua cũng không có gì, ngay cả thiên hạ này đều là vô chủ, huống chi những vật kia?

Nếu đại Tần chưa diệt, Tiêu gia cứng rắn cướp đi những sách vở truyền thừa kia từ tay Tần gia, có chút lương tri có thể sẽ cảm thấy rất không đạo nghĩa.

Dù sao Tiêu gia là sửa sang lại vật cũ từ tiền triều diệt vong, kỳ thật đây cũng không phải là đồ vật của Tần gia, còn không biết bọn họ vơ vét từ đâu.

Trên thực tế Tiêu gia vốn không cần chột dạ khi đối mặt Tần gia.

Nhưng hầu hết mọi người đều sẽ như tiến sĩ nào đó, cướp liền cướp, chiếm liền chiếm, ngồi phía dưới cái mông của ông, đó chính là của ông.

Mặt mũi chính là vật trên người, không có cũng được; tiện nghi chính là vật ngoài thân, nhất định phải muốn!

Đầu năm nay lăn lộn ở bên ngoài, ngươi muốn mặt mũi dù sao cũng phải có chút tổn thất.

Tiêu gia đã đồng ý với Tần gia, sẽ không ra tay thay đổi bất kỳ long mạch long khí gì nữa, nhưng lại tư lợi bội ước, gõ nát long tủy, bởi vậy năm đó tộc trưởng Tiêu gia nhận lời tộc nhân Tiêu thị nhất định phải trông coi long bối, nhất là một mạch gia chủ nhất định phải có người tới đây thủ lò, cho đến khi đoạn long tủy kia một lần nữa nối lại với long mạch mới thôi.

"Hơn ba trăm năm trước, sau khi phát sinh chuyện đập tủy đoạn mạch, gia chủ Tiêu gia phát lời thề độc, tiểu chúc hành y tế thế, lợi người lợi mình, người người có thể học; đại chúc can hệ trọng đại, nhất định phải là chi gia chủ mới có thể học, truyền nam không truyền nữ, nam đinh đoạn, chúc thuật tuyệt."

Bởi vậy Tiêu gia liền bỏ vốn mua ngọn núi có long bối kia, nhưng bởi vì không phải long mạch nhà mình, vì tránh hiềm nghi, vô luận sống chết, đều không thể ở lại.

Vị tiền bối cơ trí kia cảm thấy, đại chúc mặc dù có thể hưng quốc vận, nhưng mà rất dễ bị người có ý khác sử dụng, sơ sẩy một cái, đó chính là sinh linh đồ thán.

Phải biết triều đại nào thay đổi mà không phải dùng huyết lệ bách tính đúc thành?

Cho nên Tiêu gia truyền thừa từ đời này sang đời khác dần dần tàn lụi, tất nhiên cũng có chút liên quan đến những chuyện có hại âm đức kia.

Vị tiền bối này cảm thấy Tiêu gia truyền thừa vật này, ngược lại là một loại gánh nặng.

Thế nhưng thuật tiểu chúc là vốn liếng khiến Tiêu gia vô luận thiên hạ thái bình thịnh thế, vẫn là lê dân đồ thán loạn thế đều đủ để sống yên phận, ngươi đã dùng thuật tiểu chúc lấy chỗ tốt, cũng không thể để thuật đại chúc tìm long tụ khí bị đứt đoạn truyền thừa.

Tóm lại chính là, thuật tiểu chúc, là cần xuất thế trị bệnh cứu người, vọng văn vấn thiết, thông qua lý luận thêm thực tế có thể truyền thừa, mà thuật đại chúc lại phải cực lực che giấu, tuyệt đối không thể để cho bất kỳ kẻ nào biết mới có thể không gây họa tới cả nhà.

Bởi vậy Tiêu gia cứ như vậy che che giấu giấu, tràn ngập mâu thuẫn tiếp tục truyền thừa chúc thuật.

Từ đó, khi mỗi gia chủ xác định rõ người thừa kế, sau đó sẽ trở về long bối đi thủ lò.

Nói thật, bởi vì thuật tiểu chúc Tiêu gia truyền thừa đến nay, đã không khác gì Trung y, duy chỉ còn ba cái đơn thuốc còn có thể xem như chúc thuật chân chính.

Còn như tìm long tụ khí, đàm binh trên giấy, lại nhất định phải truyền miệng, cộng thêm Tiêu gia đã không có người đi làm những chuyện này, tự nhiên cũng dần dần thất truyền rất nhiều thứ.

Cho tới bây giờ, chỉ còn lại là biết vị trí long bối kia, cùng với một nhiệm vụ gia chủ thủ lò nhất định phải hoàn thành này, cho nên Tiêu Bá Dận cũng không biết đến tột cùng nhiệm vụ thủ lò này là thủ tới khi nào.

Hoặc là chiến hỏa bay tán loạn, nơi đó bị người chiếm lĩnh, không thuộc về Tiêu gia nữa, muốn thủ cũng thủ không được, hoặc là..

Tiêu gia không còn nam đinh truyền thừa chúc thuật này nữa, tự nhiên không còn người có thể thủ.

Tiêu Bá Dận thở dài nói: "Cha vốn dĩ muốn đưa các con đi ngoại quốc, nghe nói lần này đã diễn biến thành thế chiến, mà nơi đó chiến hỏa rất khó gây họa tới, đợi đến khi các con đều thích ứng bên kia, cha liền đi long bối thủ lò. Hiện tại đã không còn kịp rồi."

Lâm Tịch tìm hiểu một chút vị trí long bối trên núi Ngọc Huyền, cảm thấy nơi này ngược lại thật sự là một nơi tốt để tránh họa.

Tọa lạc trong núi, núi cao mà thế dốc, chỉ thấy hùng vĩ không thấy sắc bén, sông nhỏ quanh co uốn lượn, cảnh sắc thoải mái.

Người xưa thường nói, có núi có nước một nửa tiên, ý là một chỗ đã có núi lại có nước, đã có thể so với một nửa tiên cảnh.

"Trên núi có rất nhiều dã thú, chỉ có nhà gạch, cha sợ các con được nuông chiều từ nhỏ, không thích chỗ đó. Mùa đông lại quá dài, nhiệt độ rất thấp, đám thợ săn trên những ngọn núi đó đều ngại lạnh. Cái thôn thuộc về Tiêu gia chúng ta kia hiện giờ cũng chỉ có hơn hai mươi gia đình ở lại, điều kiện thực sự quá gian khổ."

Vẻ mặt Tiêu Bá Dận mang theo nét hổ thẹn lắc đầu.

Ông ấy thực sự không muốn bọn nhỏ đến chỗ kia chịu khổ, thủ lò có một mình ông ấy là đủ rồi.

Nơi lạnh lẽo như vậy, không có ngựa xe như nước như bên trong thành thị, không có siêu thị bách hóa kiểu mới, không có vũ hội, càng không có trường ngoại ngữ, dạy đàn dương cầm.

Tiêu Trúc Cẩn khẽ cười nói: "Cha, người một nhà cùng một chỗ vui vui vẻ vẻ mới là quan trọng nhất, những thứ đó không quan trọng, người khác có thể ở, chúng con cũng có thể ở."

Lâm Tịch tự nhiên gật đầu thật mạnh, nhất định phải cùng nhau, cả nhà nhất định phải cùng một chỗ cô mới bảo vệ được, nếu đông một người tây một người, cô cũng không biết phải bảo vệ người nào.

"Mặc dù em trai còn nhỏ tuổi, thế nhưng cũng không phải là đứa bé không hiểu chuyện, cha, cả nhà bình an mới quan trọng nhất, lưu được núi xanh không lo không có củi đốt, chờ náo động qua đi, chúng ta lại đi ra tiếp tục mở hiệu thuốc Tiêu gia chẳng phải là được rồi?"

Đề nghị của Lâm Tịch lập tức được Tiêu Trúc Cẩn nhiệt liệt đồng ý.

"Thế nhưng hôn sự Cẩn Nhi sẽ bị chậm trễ." Tiêu Bá Dận vẫn có chút do dự.

"Cha, mặc kệ là Tằng Thiên Thọ vẫn là Vương Kính Tu, người nào gϊếŧ tới, cả nhà chúng ta đều phải chết. Hiện tại bọn họ nhìn chằm chằm khẳng định không phải gia nghiệp cùng đơn thuốc của chúng ta, mà là truyền thừa chúc thuật của nhà chúng ta. Nếu như rơi vào trong tay bất kỳ người nào, buộc cha đi rút long bối tụ long khí gì đó cho bọn họ, cha làm vẫn là không làm?"

Lâm Tịch rất muốn cầm gậy gõ đầu Tiêu Bá Dận, đây tuyệt đối là ván gỗ.

Lúc này, bảo mệnh mới là việc quan trọng nhất được không hả?

"Được, đoạn thời gian trước cha biết hai đại quân phiệt đều có ý đồ với nhà chúng ta, nên đã đóng cửa tất cả chi nhánh, đổi thành vàng để trong ngôi nhà này. Hiện tại cha đến tiệm thuốc kết toán sổ sách, lại cho bọn người làm thêm mấy đồng tiền, thời đại này tìm việc làm cũng khó."

Lâm Tịch nghe ông ấy còn lải nhải dài dòng muốn xử lí trong nhà như thế nào, không khỏi không còn gì để nói.

Người cha này về vấn đề bảo mật gì đó thì làm rất tốt, dân tộc khí tiết gì đó, cũng coi như có đi, thà rằng lôi kéo người Đông Dương cùng với kia hai gã cặn bã kia chôn cùng cả nhà, cũng không chịu lấy chúc thuật cho người Đông Dương để bảo mệnh.

Nhưng IQ lẫn EQ lại không cao lắm, lửa đã lan đến nhà, ngài còn muốn cầm những vật kia còn muốn phụ trách với những cái người làm đó, ai sẽ suy xét cho ngài?

Đại nạn lâm đầu từng người bay đi.

"Cha, đồ vật ở nhà và trong tiệm, không phải đặc biệt quan trọng thì không cầm. Ở nhà và trong tiệm còn nhiều dược liệu như vậy, tiền bạc, đồ ăn, còn có tòa nhà này, còn chưa đủ trả tiền cho bọn họ? Nếu cha an bài xong tất cả, để lộ tin tức, cho dù chúng ta chạy được, không đợi ra khỏi thành Phượng Lai đã bị người ta bắt về."

"Hiện tại cha chỉ để ý đi đón em trai, cứ nói mẹ và chị đều không ở nhà, hai cha con đi bên ngoài ăn, buổi tối xem bộ điện ảnh rồi về. Như vậy sẽ không có người nghi ngờ.." Lâm Tịch nghĩ nghĩ, còn nói thêm: "Hai người cứ đi > ăn lô bánh nướng hành, nơi đó trước sau đều có cửa, ăn xong hai người liền đi.."

Hai mắt Tiêu Bá Dận lập tức tỏa sáng: "Đúng rồi, > chỉ có lầu một, nếu có người đi theo cha liền có thể trông thấy, cửa sau chính là nhà hát Phượng Lai, có người đi theo cũng không sợ, cha liền mang Cẩm Ngọc đi xem phim, nếu không ai theo, thì trực tiếp đến tìm các con."

Haizz!

Cuối cùng cũng thông minh.

Về phần Liễu Liên, xin lỗi, chúng tôi sẽ không chơi cùng bà nữa!