Hôm sau, hai cô gái nhỏ quyết định thưởng thức đồ vật bọn họ mua sắm, sau đó để Lâm Tịch tự mình đi cho thoải mái, trải nghiệm thanh toán tiền hôm qua vĩnh viễn là nỗi đau khi mua sắm của bọn họ.
Hai vị Đại tiểu thư còn liệt kê một danh sách muốn Lâm Tịch mua, Lâm Tịch đen mặt.
Lão tử cũng là con gái!
Chẳng qua đối với một số vấn đề không cần cởϊ qυầи là có thể giải quyết, hơn nữa còn không có bà dì lớn tuổi tới thăm cô hàng tháng, Lâm Tịch tỏ vẻ kỳ thật làm đàn ông cũng không tệ.
Bởi vì cũng không đi mua những sản phẩm xa xỉ đắt chết người kia, đều là nhu yếu phẩm bình thường, rất vụn vặt, giá cả tự nhiên cũng không quá cao, cho nên số tiền này tiêu hao tương đối chậm.
Lâm Tịch đi ngang qua một cửa hàng nông cụ, trong lòng hơi động, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, ngộ nhỡ nếu vụ nổ ở gần chỗ bọn họ thì sao?
Cô cất bước đi vào cửa hàng, mua không ít công cụ, xẻng, rìu, búa, cuốc sắt vân vân, mỗi thứ mua một cái, cuối cùng Lâm Tịch nghĩ nghĩ lại mua một cái máy cưa.
Khiến cho chủ quán hoài nghi người đàn ông này có phải đã xem một số tiểu thuyết trộm mộ trong hay không, muốn tự thể nghiệm nên chuẩn bị trước?
Lâm Tịch mới mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, tự nhiên là tiếp tục càn quét, đi dạo khắp nơi.
Lại chuẩn bị các loại đồ vật cho hai người lớn tuổi sắp tới.
Mặc dù biết những ngày sắp tới không phải tốt như vậy, ít nhất gần đây cũng không tệ lắm, mỗi ngày thức dậy chính là mua mua mua.
Trong quá trình mua sắm, Lâm Tịch lĩnh ngộ được lỗ đen của mình có khả năng danh xứng với thực, bỏ vào nhiều đồ như vậy, hẳn không phải là mặt hàng bán trên một mét vuông trong cửa hàng, nếu không đã sớm chất đầy.
Cũng không biết lúc nào cô mới biết lỗ đen của mình rốt cuộc lớn bao nhiêu rồi, bên trong rốt cuộc trông như thế nào? Cô thật sự rất tò mò.
Buổi tối đến trong nhà, không đợi Lâm Tịch cầm chìa khóa mở cửa, Minh Tử liền vội vàng chạy tới, Lâm Tịch chỉ cảm thấy cánh tay xiết chặt, bên kia đã chạy tới một con khỉ nhỏ, líu ríu gọi cô mau chóng biểu diễn một chút cho hai người lớn Mạch gia nhìn xem, không thì người ta không tin, còn muốn lập tức mang Mạch Địch rời đi.
Lâm Tịch bất đắc dĩ, tỷ thành nghệ sĩ mãi nghệ trên đầu đường rồi.
Lâm Tịch đã từng bắt chuyện với hai vợ chồng này, đưa hai người qua nhà ăn, đôi vợ chồng già cảm thấy hai thiếu nữ không hiểu chuyện, Minh Trung Nguyên người này là anh trai đã tốt nghiệp đại học còn hùa theo, tỏ vẻ bất ngờ nhìn cô: "Trung Nguyên này, nhiều năm như vậy chúng ta vẫn cho rằng cháu đứa bé này thành thục ổn trọng, sao có thể hùa theo hai đứa nhỏ này hồ nháo như vậy?"
Kỳ thật là các người cảm thấy ta khuyến khích hai người bọn họ mới đúng?
Hai người rất có kiểu ý tứ nếu Lâm Tịch không nói một tiếng, lập tức rút chân rời đi.
Lâm Tịch nói: "Chú Mạch, dì Lưu, hai người tới xem một chút liền biết. Cũng không kém hai bước này, nếu nhiêu đây hai người còn cảm thấy chúng ta đang hồ nháo, hai người cứ việc đi, chúng ta cũng ngoan ngoãn đi theo đi về nhà."
Hai người ngẫm lại, như vậy cũng tốt, đến lúc đó mọi người đều đi, con gái nhà mình cũng lập tức đi theo trở về.
Hai người đi đến trước bàn ăn, vừa mới ngồi xuống, chỉ thấy trên bàn ăn vốn dĩ rỗng tuếch, đột nhiên xuất hiện một bàn đồ ăn tràn đầy, hơn nữa thế mà còn bốc hơi nóng.
Lão đầu cầm lấy đũa con gái dương dương đắc ý đưa qua nếm thử một miếng, lão thái thái vội hỏi: "Là đồ thật? Có thể ăn?"
Ăn cơm có thể ăn ra biểu cảm như Mạch lão đầu, đoán chừng không thấy nhiều, lão thái thái cũng cầm lấy đũa ăn một miếng, thật sự chính là đột nhiên biến ra.
Lâm Tịch lại chỉ một cái vào sàn nhà vốn dĩ trống rỗng, thực chân thành mà nói: "Cháu biết chuyện không thể tưởng tượng như vậy chắc chắn hai người sẽ không tin, hẳn là đồ vật tùy thân đều không mang theo, cho nên chuẩn bị cho hai người thật tốt."
Trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một chiếc giường gấp, phía trên đặt chăn đệm, áo ngủ, vật dụng rửa mặt..
Lần này cũng không còn người nào không tin, dù sao, loại dị năng này đều xuất hiện, như vậy bọn nhỏ nói chuyện sao chổi đυ.ng Trái Đất gì đó cũng hẳn là đáng tin.
"Lưu Viện, mệt cho tôi còn nghe lời bà, mang thẻ ngân hàng ra đây." Lão đầu lầm bầm: "Sớm biết cũng đem phòng ở bán, hiện tại không còn kịp rồi."
Hai người cơm cũng chưa ăn, bắt đầu gọi điện thoại cho từng người thân, bạn bẻ thân thiết, bạn đánh cờ, bạn múa trên quảng trường vân vân, có thể liên hệ thì liên hệ, Lâm Tịch cũng tùy bọn họ, tin tưởng sớm chuẩn bị nói không chừng ngộ nhỡ có thể cứu không ít người.
Dù sao cô tuyệt đối sẽ không như chúa cứu thế chạy đến trên đường cái nói cho người khác biết cần phải chú ý, sắp tận thế, người khác chú ý tới sẽ mang đến cho bọn họ phiền toái không cần thiết.
Đôi vợ chồng già nói chuyện điện thoại xong, biểu hiện trên mặt cũng không quá tốt, đoán chừng cũng không ai tin, lúc đầu chẳng phải chính bọn họ cũng không tin tưởng sao?
Lão đầu an ủi lão thái thái: "Nói hay không tại chúng ta, có làm hay không tại bọn họ, thần tiên đều không cứu người đáng chết, chúng ta không thẹn với lòng là được rồi, đi, đi ăn cơm."
Mặc dù biết người Mạch gia đều là người có thể tin được, nhưng Lâm Tịch vẫn giấu bí mật của vòng tay.
Ăn cơm xong, ba miệng ăn Mạch gia nói chuyện, Lâm Tịch mang Minh Tử đi tới tầng hầm.
Cuối cùng cũng có thời gian làm chuyện đứng đắn, Lâm Tịch lấy ra vòng tay đưa cho Minh Tử: "Trích máu nhận chủ đi, tiên nữ."
Bởi vì biết anh trai đã có không gian, Minh Tử cũng không có già mồm, duỗi ngón tay ra nói: "Anh làm đi, bảo em tự cắt chính mình, có chút không xuống tay được."
Nhìn ra được mặc dù tính cách luôn luôn tùy tiện, Minh Tử nhiều ít vẫn có chút khẩn trương.
Lâm Tịch tìm ra dao găm Thụy Sĩ vừa mua, sau khi trừ độc rồi đi qua cắt ngón tay giữa của Minh Tử, nhỏ hai giọt máu ở phía trên.
Kỳ quái chính là, nhỏ một giọt máu xuống, lập tức liền biến mất.
Lâm Tịch hỏi Minh Tử có cảm giác có thêm một thứ gì đó ở trong đầu hay không, tiếp theo đem cảm giác khi cô nhận chủ vòng ngọc nói cho Minh Tử biết, đang nói, Minh Tử "Vụt" một chút đột nhiên biến mất.
Lâm Tịch biết nhất định là đi vào bên trong không gian.
Một lát sau cô gái nhỏ một mặt hưng phấn ra tới: "Anh, bên trong thật xinh đẹp! Có một mảng ruộng lớn, tạm thời trống không, một cái lầu nhỏ cổ xưa, ở trước cửa thật sự có một con suối, xung quanh còn có rất nhiều cây đào."
Lâm Tịch bảo cô gái nhỏ mang theo ấm nước đi vào lấy chút nước cho mọi người uống, kết quả lúc ra ngoài chẳng những có nước uống, mỗi người còn có một quả đào lớn trong veo như nước.
Lâm Tịch đem những hạt giống mình mua lần trước đưa cho cô gái nhỏ, Minh Tử hưng phấn nói: "Giống như đang chơi nông trường chim cánh cụt bản thật nha!"
"Ừm, về sau chúng ta có thể được sống cuộc sống tốt toàn bộ dựa vào nông trường của em đấy, bí mật này nhất định phải giữ vững, không cho phép nói với bất kỳ ai, chỉ có hai chúng ta biết, hiểu chưa?" Lâm Tịch thận trọng nói.
Minh Tử nháy mắt mấy cái: "Đã hiểu, em sẽ nói những thứ này là ở bên trong không gian của anh."
Lâm Tịch nghĩ đến, trước hết để cho mọi người uống một ít nước linh tuyền, cải thiện một chút thể chất, lúc tận thế tiến đến chắc hẳn so với người khác càng có thể chống cự rét lạnh và nhiệt độ cao, hơn nữa khi tuệ hạch hòa tan, lúc những virus biến dị mang theo mà đến nhanh chóng khuếch tán kia, tỉ lệ bọn họ tiến hóa thành công cũng sẽ cao hơn một chút.
Minh Tử cũng không có nói cái gì, chỉ để cho tất cả mọi người nếm thử nước trong không gian có dễ uống hay không.
Nhìn nước suối này và nước khoáng bình thường cũng không có gì khác nhau, nhưng uống vào trong miệng hương vị liền không giống vậy, mang theo hương vị mát lạnh đặc thù.
Một lát sau, lão đầu lau mồ hôi: "Cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, tôi cảm thấy đặc biệt nóng, mồ hôi này.. Ai u, tại sao mặt mũi tôi lại đen như vậy?"