Ở trong lòng Lâm Tịch, cô là người xa quê phiêu bạt bên ngoài, từ biệt mấy năm, trải qua cuộc sống có hôm nay không có ngày mai, ăn bữa nay lo bữa mai, mặc dù đặc sắc nhưng lại tùy thời đối diện tử vong.
Mà ở trong mắt cha mẹ, cô là một con mèo tham ăn hôm trước còn trở về lừa gạt một con gà mái để ăn.
Cảm xúc Lâm Tịch đã muốn sôi trào, cô muốn điên cuồng ôm chặt cha mẹ, nói cho bọn họ biết, cha! Mẹ! Con gái của hai người còn sống trở về!
Vì một ngày này, cô đã trải qua bao nhiêu gian nan khốn khổ, bao nhiêu nguy cơ trùng trùng, những thống khổ cùng giãy dụa kia, cũng là vì giờ khắc này, đều chỉ vì cái nhìn này!
Nước mắt Lâm Tịch lần nữa vỡ đê, vô luận cô niệm Ngưng Tâm quyết, Linh Thai Tịnh chú như thế nào, bọn chúng có thể ổn định cảm xúc một người chấp hành, lại không có cách nào ngăn cản nước mắt một đứa con gái nhớ cha mẹ, ổn định trái tim đang áy náy kia!
Lâm mẹ nhìn cô một cái, nghiêm mặt nói ra: "Mới có hai ngày, con lại trở về lừa gà mái của mẹ! Tôi nói lão đầu này, hai ta sinh không phải con gái? Rõ ràng là sinh một con chồn!"
Lâm cha cười hai tiếng "Ha ha," hai tay cọ bùn đất vào vạt áo: "Bà đừng có mà mạnh miệng, vừa rồi là ai nhắc tới người ta hả? Còn nói Tịch Nhi trở lại sẽ hầm một con gà lớn nữa!"
Lâm mẹ nghe xong, vừa dùng gậy gỗ gõ vào chậu đồ ăn cho gà, vừa nhỏ giọng thì thào: "Ông đúng là lão phản đồ! Bớt tranh cãi, tối nay ông còn muốn uống Ngưu Lan Sơn kia hay không?"
Hai người nói dứt lời, đột nhiên phát hiện không thích hợp, nếu là ngày thường, con bé quỷ quái này đã sớm tùy tiện bám theo một trong hai người, vừa nói vừa làm nũng, dỗ hai người đến tìm không ra hướng bắc.
Nhưng bây giờ lại là không nói một lời.
Lâm cha vội vàng đi tới hai bước, trông thấy con gái bảo bối vậy mà đang khóc, nước mắt giống như không cần tiền chảy ra ngoài, lúc ấy mặt liền bị dọa trắng, cũng mặc kệ đất dính trên tay đã lau sạch hay chưa, một tay nhận lấy đồ vật trong tay cô tay còn lại thì kéo Lâm Tịch qua: "Sao vậy? Con gái? Có uất ức gì nói với cha một chút?"
Lâm mẹ cũng vứt xuống chậu thức ăn cho gà trong tay, ba chân bốn cẳng đến đây, vừa đỡ Lâm Tịch đi vào trong phòng vừa không ngừng hỏi: "Thế nào? Con nói nhanh một chút, Tịch Nhi, con đừng dọa hù mẹ, có được hay không? Đừng dọa mẹ!"
Nói xong cũng lau nước mắt chảy xuống.
Lâm Tịch sợ cha mẹ lo lắng cho mình, nhưng thật sự ngăn không được nước mắt, đành phải vừa thút thít vừa nói: "Con.. Con lại thất nghiệp."
Lâm cha kéo qua một cái khăn lông vụng về lau nước mắt cho con gái: "Thất nghiệp thì sợ cái gì, đó là bọn họ không có ánh mắt. Không có việc gì, cây ăn quả trên ngọn núi này của nhà mình sắp ra quả, cha nuôi con, được không nào? Chúng ta không đi làm công cho lão địa chủ nhà tư bản, cha nói con gái này, con đừng khóc, cha gϊếŧ gà cho con nha, hầm trong nồi sắt lớn được không!"
Nghe cha nói như vậy, nước mắt Lâm Tịch vốn dần dần ngừng lại lại "Lộp cộp" rơi xuống.
Cô là đồ đần, là đồ khốn kiếp, đưa tới Vu Hiểu Hiểu ả Hắc Quả Phụ này, lại bị vẻ ngoài và lời nói ngon ngọt của Thiệu Viễn mê hoặc, chính mình mắc lừa chết cũng thôi đi, kết quả lại hại thảm cha mẹ.
Lâm mẹ vừa lau nước mắt cho cô vừa ra hiệu Lâm cha ra ngoài.
Lão đầu quả nhiên nghe lời đi ra ngoài, dưới những hàng cây ăn quả chỉnh tề nằm phía sau núi, có không ít cây tể thái mà con gái thích ăn, đợi lát nữa bảo bạn già lấy nó làm vài món ăn cho con gái, đảm bảo có chuyện gì bực bội đều quên sạch.
Lâm mẹ chờ lão đầu đi ra ngoài, nghiêm mặt lại: "Lâm Tịch, con thành thành thật thật nói với mẹ, rốt cuộc con làm sao vậy?"
Nếu mẹ cô gọi cả họ lẫn tên, đó chính là khúc nhạc dạo chuẩn bị bạo phát.
Cũng may Lâm Tịch cuối cùng cũng khóc hết sức lực, mang theo giọng mũi dày đặc nói ra: "Không phải con đã nói với mẹ, con lại bị công ty sa thải, trong lòng cực kỳ khó chịu."
"Con ngây người trong bụng lão nương gần mười tháng, trong lòng con có mấy phần gian xảo lão nương không biết? Con có thể bởi vì thất nghiệp mà khóc như vậy mẹ đều phải cảm tạ ông trời cuối cùng cũng khiến con có lòng cầu tiến rồi."
Lâm Tịch trừng trắng, lão mẹ quả nhiên khó trị hơn so với lão cha.
Lâm Tịch nghĩ nghĩ, dứt khoát nói ra: "Mẹ, con nói chuyện này, mẹ nhất định phải tin tưởng con. Chờ chút nữa còn phải gọi cha tới đây, chúng ta cẩn thận tính toán."
Lâm Tịch hỏi: "Gần đây có người nào muốn hai người chuyển nhượng núi hoang cho bọn họ hay không?"
Lâm mẹ gật đầu: "Ừm, mẹ và cha con không có đồng ý. Nghe nói thành phố làm quy hoạch, muốn quy hoạch khu này chúng ta thành khu đô thị, sau đó xây khu biệt thự gì đó ở gần đây. Mắt thấy giá trị tài sản tăng lên, mẹ và cha con đã thương lượng đợi quan sát thêm một thời gian, giá cả không sai biệt bao nhiêu chúng ta lại bán, mẹ và cha con không có con trai, mẹ thấy Thiệu Viễn cũng không tệ lắm, một con rể như nửa con trai, chờ tiền tới tay, sẽ mua nhà ở khu mới quy hoạch tại Thiết Nam cho các con. Cha con nói nếu còn dư tiền, cũng mua cho các con một chiếc xe thay đi bộ. Người khác có, con gái chúng ta cũng phải có."
"Thiệu Viễn cũng muốn con khuyên hai người chuyển nhượng cho người tên là Nhậm Nhất Thông kia, nhưng mà con không có đồng ý." Lâm Tịch nói.
Lâm mẹ vỗ đùi, khen ngợi nói ra: "Không hổ là con gái mẹ, chính là biết nhìn xa, hiện tại sao có thể bán?"
Lâm Tịch nghe xong hổ thẹn một trận, cô biết nhìn xa sao?
"Mẹ, mẹ đừng ngắt lời nha!"
Hai mẹ con đang nói chuyện, Lâm cha đào một đống rau dại đi tới khoe khoang: "Con gái, con xem cha đào cây tể thái cho con, đợi lát nữa bảo mẹ con làm thức ăn cho con, lần này dùng nồi sắt lớn hầm chung với gà càng tuyệt nha!"
Lâm cha trêu chọc, hai mẹ con vốn tâm tình nặng nề cũng đều không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Lâm Tịch gọi Lâm cha tới, chọn những điều có thể nói đều nói, chẳng qua là dựa theo phiên bản đã nói với cảnh sát kể lại một lần.
Hai người lớn nghe xong lập tức nổi trận lôi đình, Lâm mẹ vỗ bàn một cái: "Đồ chó chết này, uổng công mẹ còn cho rằng cậu ta không tệ, muốn gả con cho cậu ta nữa."
Lâm Tịch tự giễu cười một tiếng: "Con đã hỏi thăm rõ ràng, Thiệu Viễn kia thật ra là bạn trai Vu Hiểu Hiểu, nghe nói hai người đã ở chung hơn một năm."
Sắc mặt Lâm cha thay đổi vì tức giận: "Đúng rồi, Tịch Nhi vừa nói chuyện này tôi còn thực sự nhớ lại, hơn nửa năm trước, tên răng vàng kia nói muốn dùng năm mươi vạn mua giấy chuyển nhượng ngọn núi hoang này của chúng ta, tôi không có đồng ý, cũng không bao lâu con gái liền mang theo Thiệu Viễn trở về."
"Ha ha, một vòng lại một vòng, dàn xếp rất tốt. Thấy không làm gì được hai chúng ta, liền ra tay với Tịch Nhi, kết quả Tịch Nhi cũng không đồng ý bán, lại giả vờ hẹn hò để Tịch Nhi dính lên kiện cáo, lúc đó hai chúng ta hoảng hốt, lại thêm chuyện thưa kiện này không phải cần tiền? Đến lúc đó chúng ta phải cầu người ta mua núi hoang." Lâm mẹ cười lạnh nói.
Không thể không nói, mặc dù không đúng nửa đoạn trước, nhưng đằng sau lão mẹ phân tích một chút không sai.
Nhậm Nhất Thông lấy mấy tên lưu manh muốn gϊếŧ chết chính mình, kết quả ngược lại lưu manh chết hết. Kế trước không thành lại đến kế sau, kéo cô vào trong chuyện kiện cáo có liên quan đến án mạng, người dân bình thường còn không sợ đến choáng váng?
Mặc dù Vu Hiểu Hiểu nói với cảnh sát Lâm Tịch có hiềm nghi rất lớn, nhưng kỳ thật bao gồm Nhậm Nhất Thông đều hiểu, năm tên côn đồ kia làm sao có thể do Lâm Tịch gϊếŧ chết? Bọn họ cũng không muốn thật sự định tội cho Lâm Tịch, chỉ cần để Lâm Tịch ngồi xổm trong phòng giam mấy ngày, Lâm cha Lâm mẹ hoảng hốt, đến lúc đó họ là thịt cá ông ta là dao thớt, nằm ngang chém thẳng hay chém dọc còn không phải Nhậm Nhất Thông ông ta định đoạt?
Lúc đầu tuy rằng Lâm mẹ thấy con gái khóc đến thê thảm một chút, chẳng qua vẫn không nóng nảy không hoảng hốt, thăm dò hỏi một câu: "Tịch Nhi, theo con, chúng ta nên làm gì?"
Lâm Tịch cười cười: "Nếu răng vàng lớn lại đến, chúng ta vì bảo mệnh, liền đồng ý với ông ta thôi!"