Vũ Phong Lưu

Chương 17: Mộc Kỳ Nhiên

Lúc Hiên Vũ mở mắt tỉnh lại, toàn thân đau đớn ê ẩm, cảm giác thật giống như trước kia lúc mới xuyên đến. Trong đầu tìm lại kí ức. Nhớ đến lúc mình rơi xuống vực. Giọng nói thân thuộc ấy, y phục đỏ thẫm theo gió bay bay,  trái tim như bị bóp nghẹn lại, vô cùng khó chịu.

Cảm thấy người trên giường có động tĩnh, Mộc Kỳ Nhiên chầm chậm mở mắt. Hôm qua cái con người này không hiểu sao mộng mị cả đêm, rêи ɾỉ đau đớn, biểu cảm vô cùng thống khổ. Cả đêm nàng thức trườm chán cho hắn, chỉ dám chợp mắt một lúc. Lại thấy hắn có động tĩnh nghĩ hắn lại mộng mị, mệt mỏi mở mắt định thay khăn. Vừa vặn lúc Hiên Vũ nhìn sang. Mắt nhìn mắt, cả hai đều thơ thẩn, ngây ngốc. Hiên Vũ không nhịn được ho khan hai tiếng, Mộc Kỳ Nhiên nhận ra mình thất thố, xấu hổ cúi đầu vắt cái khăn trong tay.

- Công tử...

- Cô nương...

- Công tử nói trước đi-------tiếng nàng nhẹ nhàng thanh thúy vang lên.

- Ừm...Cho hỏi cô nương đại danh quý tánh và nơi này là...

Mộc Kỳ Nhiên vui vẻ nở nụ cười. - Tiểu nữ tên Mộc Kỳ Nhiên, ở đây là Dược Cốc. Mấy ngày trước công tử ngài rơi từ vách núi xuống đây, tiểu nữ hái thuốc đã vô tình trông thấy.---nàng ngập ngừng----lúc đấy trên người toàn máu, nhìn thật đáng sợ ~~ A..còn công tử thì sao? Sao lại rơi xuống đây vậy?

Hiên Vũ có lặng lẽ suy ngẫm, nàng không muốn trở về hoàng cung nữa, không muốn mắt phải nhìn thấy nàng nữa. Nghĩ đến đây, Hiên Vũ có chút bi thương. Vốn chẳng phải người thế giới này, vốn chẳng thích hoàng cung bó buộc. Nhắm mắt nói dối giả mất trí...

- Mộc tiểu thư. Tại hạ là nữ nhân, không phải là nam tử.

Nàng ngạc nhiên "A...a...a?"

- Quả thật tại hạ cũng không biết tại sao mình lại rơi xuống đây nữa. Chuyện trước đây tại hạ cũng không nhớ gì nữa. ----Hiễn Vũ nặn ra chút bi thương trên khuôn mặt.

-Chẳng lẽ rơi hỏng đầu rồi sao? _---Nàng đưa tay nhẹ nhàng đặt lên trán Hiên Vũ. Hành động của nàng làm cho Hiên Vũ có chút giật mình lùi về phía sau. Nàng cũng không đê ý hành động của Hiên Vũ, cười thật tươi.

-Nhìn ngươi nhỏ hơn ta, ngươi cũng không nhớ tên mình, gọi ngươi là Vận nhi được chứ? ( Hiên Vũ nhẹ gật đầu).

- Được Nhiên tỷ tỷ.----nàng lại cười. Hiên Vũ lại thất thần, nụ cười của nàng như một mặt trời nhỏ tỏa nắng chói lóa trong gian nhà tối và ẩm.

Nàng ngồi trước Hiên Vũ, thao thao bất tuyệt rất nhiều chuyện.

- Vận nhi, từ lúc sư phụ mất, ta chỉ có một mình ---nhắc đến sư phụ, nàng có chút đau thương, rồi lại cười lên sáng lạn---- giờ thêm ngươi....thật tốt.

-Vận nhi, vài ngày nữa, thương thế của ngươi sẽ tốt hơn rất nhiều, ngươi lên núi hái thuốc cùng ta chứ? ---rồi nàng lại lắc đầu----Không không được, Vận nhi vẫn còn yếu, không thể leo núi nặng nhọc được.

- Vậy Vận nhi, khi nào ngươi hoàn toàn khỏe mạnh, ta sẽ dạy ngươi hái thuốc, học y, sau này bị ốm cũng sẽ biết chăm sóc mình. A còn dạy ngươi học võ nữa để phòng thân, đặc biệt là khinh không nha. Sau này có rơi xuống núi cũng bay lên được.

-..........

Nàng cứ nói, nói rất nhiều chuyện, biểu cảm khuôn mặt thay đổi rất phong phú. Nàng như một hài tử được cho một cây kẹo hồ lô mà tíu tít mãi không thôi. Rất đáng yêu. Mỗi lần nàng nói đến vấn đề nào, Hiên Vũ cũng chỉ mỉm cười gật đầu, lặng lẽ nhìn nàng. Khóe miệng giương lên vui vẻ, cảm giác mọi chuyện xuyên không, hoàng cung, và cả người đó cũng chỉ là giấc mơ vậy.

-----------------------------------------------------------------

Một tháng trôi qua đều ở bên cạnh nàng, cùng nhau hái thuốc, luyện công, vô cùng vui vẻ.

- Vận nhi, những ngày gần đây thật vui vẻ. Lâu rồi ta chưa thấy vui đến vậy.

Hiên Vũ mỉm cười nhìn nàng, tự nói trong lòng " Ta cũng vậy"

Khinh công  của Hiên Vũ được Mộc Kỳ Nhiên dạy càng ngày càng lợi hại. Tháng trước, khi nàng nói với Hiên Vũ chuyện dạy võ cho mình, Hiên Vũ cũng chỉ coi đó là nàng vui vẻ nên khuếch đại mọi việc thôi. Không ngờ nhỏ nhắn như nàng là mang trong mình một thân võ học cao thủ. Diều này làm Hiên Vũ ngạc nhiên mãi không thôi.

- Vận nhi, tỷ tỷ kiểm tra kiến thức dược lý mà đã dạy mấy hôm qua ha.

Hiên Vũ có chút run run. Nàng đặc biệt học không vô mấy cái dược liệu mà cái nào cũng như cái nào này. Mộc Kỳ Nhiên ngồi trên một cái chõng tre, lé mắt nhìn sang Hiên Vũ rồi lại nhìn mấy chục cái giá nhỏ đựng thuốc lá trên cái kệ gần đấy. Nàng giơ ngón tay lên, câu khóe miệng cười, chỉ vào mọt cái giá.:

- Đây là thuốc gì ha?

Hiên Vũ run run khóe miệng, nhìn vào cái giá, tiến tới sờ sờ vài cái. giả bộ trí thức đạo:

- Đây là tam thất. ừm, mùi thơm nhè nhẹ, dùng chữa đi sổ.

Một cái thước xé gió gõ vào tay Hiên Vũ, làm nàng mặt đang phiêu phiêu quay về thực tại, rú lên đau đớn, ôm cánh tay rưng rưng nhìn Mộc Kỳ Nhiên. Mộc Kỳ Nhiên cười cười.

- Vận nhi càng ngày học càng giỏi ha. Tỷ tỷ là lần đầu biết tam thất là lá và chữa đi sổ đó.

Hiên Vũ đau đớn ôm cánh tay, phẫn uất nhìn nàng. Nàng lại câu khóe miệng cười tươi hơn. Hiên Vũ trong lòng gào thét " lúc đầu ngươi thấy nàng nhu thuận nhẹ nhàng, ngươi sai rồi, nàng rõ ràng là tiểu hạt tiêu.hừ hừ, đau chết ta" Lại thổi thổi chỗ bị đánh.

-------------------------------------------------------

Hiên Vũ vừa luyện xong một bộ kiếm pháp mà Mộc Kỳ Nhiên mới dạy, tung tăng chạy vào trong phòng tìm Mộc Kỳ Nhiên gục nàng nấu cơm.

- Nhiên tỷ tỷ, Nhiên tỷ tỷ, muội đói rồi. --------Lại thấy nàng đang khâu khâu cái gì đó, liền quên mất chuyện cơm cháo, tong te chạy đến hỏi--------Tỷ tỷ, tỷ đang làm gì thế?

- Vận nhi, vừa đúng lúc nha. Muội xem, ta vừa may cho muội một kiện y phục, muội thử xem có vừa không?

- Nhiên tỷ tỷ, sao tự dưng lại may y phục?

- Quần áo của muội không phải đã rách hết rồi sao? Muội xem ngày nào luyện võ cũng rách mất một miếng.

Hiên Vũ nhìn lại quần áo của mình, vừa vặn đúng lúc một miếng vải trên y phục rơi ra. Xấu hổ gãi đầu cười cười. Tay vơ vội bộ y phục trên tay Mộc Kỳ Nhiên mau chóng mặc vào.

- phụt....hahahaha...----Mộc kỳ Nhiên không giữ ý tứ mà cười phá lệ chói lòa.

Hiên Vũ có chút thắc mắc nhìn nàng.

- Vận nhi, ngươi không phải định cứ mặc thế mà mặc thêm quần áo mới đó chứ?

Mặt Hien Vũ đỏ như quả gấc, xấu hổ cúi đầu vặn vặn ngón tay. Một bàn tay nhẹ nhàng bẹo lấy má nàng, mang theo mùi thuốc đông y thoang thoảng. Ngẩng lên bắt gặp Mộc Kỳ Nhiên đang cười rất là vui vẻ.--Vận nhi a, thật đáng yêu đâu...haha..cởi ra nào, ta giúp muội thay y phục.

Hiên Vũ ngốc ngốc làm mọi chuyện theo vô thức. Đến khi cởi chỉ còn trung y thấy mát mát mới bừng tỉnh. Tháy Mộc Kỳ Nhiên đang nhìn mình cười càng vui vẻ, đau khổ vỗ trán, đây chắc chắn là ngày xấu hổ nhất cuộc đời mình. Mộc Kỳ Nhiên lại không để ý nàng, cầm lấy y phục, giúp Hiên Vũ mặc vào. Hiên Vũ cao hơn nàng một cái đầu, nàng kề sát người Hiên Vũ, phả hơi lên cổ Hiên Vũ nóng bỏng, làm Hiên Vũ cảm thấy có gì đó sai sai, cúi xuống nhìn nàng. Nàng cũng đúng lúc ngẩng lên, ánh mắt ngập tràn nhu tình. Không biết từ bao giờ, tay nàng đang giúp Hiên Vũ mặc áo lại chuyển sang ôm lấy cổ Hiên Vũ, nhón chân, kéo Hiên Vũ vào một nụ hôn.....

---------------------------------------------------

Lời tg: Thật lâu rồi không thèm đả động đến truyện này. Thấy mình viết có vài tình tiết cứ sai sai, nhưng kệ đi, cũng lười sửa.

Mọi người có biết người đẩy Hiên Vũ xuống núi là ai không? Đoán xem nha, hahahaha, chương sau sẽ lộ diện đó nha.

Thêm một nhân vật mới ha, bổ sung vô dàn hậu cung của b Hiên Vũ nhà ta. Mà lâu không viết cũng chả nhớ dàn hậu cung của b ấy có những ai rồi, tội lỗi quá. Chẳng lẽ giờ đi đọc lại? Haziiii...

p/s: Minh lại sắp thi ròi T_T phiền chết luôn, chắc còn lâu mới viết chap mới. Lần này Minh cũng rất chăm chỉ nha, viết chương này hơn 1500 từ...ấu dè..giỏi quá cơ :3 hahahaa:v :V

Nhảm nhiều quá rồi. Mn đọc vui vẻ. Nhớ vote, cmt chém bão cho Minh có động lực nha~~~