Tháng 8 mùa thu, gió se se lạnh, từng đợt mưa phùn bất chợt kéo đến rồi lại vội vàng rời đi. Thành Đông ban đêm náo nhiệt, ban ngày an tĩnh hơn, trên đường lớn chẳng có mấy người qua lại. Vài dáng nam nhân vội vã chạy vào nép người dưới mái hiên của những cửa tiệm ven đường, nhiều nữ nhân người thì bực dọc phủi đi nước mưa đọng trên vai áo, kẻ thì dòm qua dòm lại trông khi nào mưa mới tạnh đi.
Hầu như trong số đó, chỉ có một người là ngoại lệ, chỉ muốn ngắm nhìn, thưởng thức cơn mưa phùn nhẹ tiết thu phân. Nữ nhân đứng dưới mái hiên của tiệm thuốc, trên người vận một tầng áo khoác dày trắng ngà, ánh mắt thơ thẩn nhìn lên bầu trời xám xịt, đưa tay đón lấy những hạt mưa trong suốt rơi xuống. Khá lạnh, nữ nhân khẽ rụt tay lại, xoa xoa hai tay vào nhau, đưa lên môi thổi thổi để có thể xua bớt phần nào cái lạnh tê tê. Đôi mắt đẹp đẽ vô tình lướt qua dáng người nhỏ nhỏ từ trong màn mưa đang tiến đến, một tay che đầu, một tay giữ chặt thứ gì đó trong ngực, có vẻ khá vật vã. Người kia nhanh chân chạy vào đứng cạnh nàng, chật vật phủi đi vài giọt nước li ti trên áo và tóc, không quên lau đi gương mặt ướt nhẹp vì nước mưa.
Tề Tiểu Khả chỉnh lại đầu tóc và quần áo đã bị ướt khá nhiều, đột nhiên bên cạnh lại đưa tới khăn tay màu ngọc, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy nữ nhân bên cạnh vẫn vu vơ ngắm nhìn màn mưa, tay thì giữ lấy khăn lụa. Tề Tiểu Khả cũng không nói gì, cô vui vẻ cười nhận lấy khăn tay. Sau khi chắc chắn bản thân đã đỡ luộm thuộm hơn, cô mới từ trong ngực áo lôi ra một túi giấy, thò tay lấy đến một cái bánh bò nhét vào tay nữ nhân bên cạnh, Vui vẻ cười nói.
"Dòng người xếp hàng thật là đông, em đã phải chen chúc một lúc lâu mới mua được mười cái đấy". Tề Tiểu Khả cũng tự cầm tới một cái bánh, đưa lên miệng cắn một cái, chớp mắt cái bánh bò đầy đặn đã vơi đi hơn phân nửa, có vẻ cô đang đói.
Cầm cái bánh tròn đầy trong tay, nhiệt từ bánh tỏa ra vẫn còn âm ấm, chẳng nhão vì ngấm nước dù chỉ một chút. Người kia có lẽ đã chạy thẳng một mạch từ tiệm bánh về đến đây, hơn nữa còn che chắn túi bánh trong ngực áo, chứng tỏ hắn vô cùng để tâm tới thứ mà nàng sẽ cho vào bụng.
Thấy ánh mắt chờ mong của người kia từ lúc nhét cái bánh vào tay mình, Chiêu Hoàng cũng không muốn làm cho hắn mất hứng, hơn nữa vừa sáng sớm đã ra ngoài như thế này nên nàng vẫn chưa có gì cho vào bụng. Chậm rãi cái vào một miếng bánh thơm lừng, vị ngọt dịu không gắt, chút hương thơm nhè nhẹ của bột gạo, vào miệng liền tan, hòa lại với nhau cùng ăn vào trong bụng lại vô cùng hợp với quang cảnh mưa phùn lúc này.
"Ngon phải không?".
Chiêu Hoàng nhẹ gật đầu. "Ăn được".
"Tất nhiên, danh tiếng ba mươi năm của chủ tiệm, cả thành Đông không ai không biết!".
Chiêu Hoàng híp mắt nghi hoặc, "Hình như ngươi chưa từng ra khỏi cung. Làm sao ngươi sẽ biết đến tiệm này?".
Tề Tiểu Khả cười tinh ranh. "Là ở chỗ ông chủ khách trạm hỏi được".
Chiêu Hoàng quả thật cam bái hạ phong với sự năng nổ của người này, dày công lên kế hoạch cả một thời gian dài bắt cóc nàng ra đây, rồi lại bận rộn chạy ngược chạy xuôi hỏi han những chỗ tốt để dẫn nàng đến, suốt ba ngày qua chưa lúc nào nàng nhìn thấy hắn ở bên cạnh nàng trong vòng một canh giờ. Chẳng hạn như hôm nay, trời còn chưa sáng đã gọi nàng dậy, thúc giục nàng sơ trang thanh tẩy, đến khi nàng vận tốt y phục chỉ vừa mới bước ra khỏi bình phong thì đã bị hắn kéo đi khỏi khách trạm. Nàng thắc mắc hỏi thì hắn chỉ vỏn vẹn đáp lại một câu "Công thợ cho người đến báo lại đồ mà em đặt đã xong rồi, dặn em tới lò rèn kiểm tra lại". Thế là Chiêu Hoàng đành bất lực để mặc cho hắn kéo nàng đi. Ai ngờ chỉ được nửa đường thì trời đã bắt đầu đổ mưa, người này không muốn nàng bị cảm nên đã kéo theo nàng đứng nép vào một hiệu thuốc, rồi hắn mới chợt nhận ra là nàng chưa có gì vào bụng liền không nghe lời khuyên của nàng đã lật đật đội mưa chạy đi mua điểm tâm sáng. Hiện tại mới có sự việc như bây giờ.
Tề Tiểu Khả nhìn sắc trời, thầm suy đoán có lẽ sẽ mưa hết cả ngày, trong lòng khẽ thở dài tiếc nuối, những kế hoạch hôm nay coi như đổ sông đổ biển rồi.
Gần nửa canh giờ sau mưa đã ngớt dần, chỉ còn vài giọt li ti đổ xuống. Tề Tiểu Khả mừng rỡ tranh thủ lúc mưa nhỏ kéo theo Chiêu Hoàng rời khỏi tiệm thuốc, cô không quên kéo cao áo khoác phủ kín trên đầu cho nàng, bản thân chỉ dùng tay áo che chắn rồi bước đi thật nhanh.
Băng qua đường lớn, lách người trong những con hẻm nhỏ, sau cùng hai người cũng đã dừng lại phía trước lò rèn.
Cả hai mau chóng tiến vào trong, bên ngoài cơn mưa lại một lần nữa trút xuống, lần này còn muốn lớn hơn. Tề Tiểu Khả giống như đã quen thân với nơi này, cô tùy tiện lấy đến cái ghế, lau sạch bề mặt rồi ấn vai Chiêu Hoàng ngồi xuống, vô cùng ân cần và chu đáo. Đợi sau khi thu xếp ổn thỏa cho nàng, Tề Tiểu Khả mới đi qua kiểm tra hàng đã đặt hôm trước.
Chiêu Hoàng ngồi im lặng, đưa mắt quan sát xung quanh. Lò rèn này nằm ở cuối một con hẻm, khuất sau dãy hiệu tiệm ở đường lớn. Xung quanh không hề được xây dựng kiên cố, chỉ có giăng một tấm bạt lớn bằng vải bố cột chặt với bốn cây gỗ to làm trụ được cắm sâu xuống đất. Bên trong góc tường xây ba cái lò gạch dùng để nung sắt, xung quanh chất đầy sắt và dụng cụ để rèn, ở giữa kê thêm hai cái bàn gỗ và mấy cái ghế cũ, trong khá lộn xộn. Nhìn tổng thể, nơi này giống như một cái lều bạt nhỏ được dựng tạm một cách sơ sài.
Theo nhìn Chiêu Hoàng thấy được, trong lò rèn này chỉ có bốn công thợ quản lý. Hai người cao lớn to khỏe cường tráng, có vẻ chất phác, thật thà. Một kẻ thấp bé, dáng người nhỏ nhắn, tay chân nhanh nhẹn nhưng đôi tay và cơ thể lại dính đầy vết mực đen, hình như hắn chuyên lo về phần bản vẽ nhiều hơn. Kẻ còn lại gương mặt bám đầy bụi than nhưng vẫn có vài phần sáng láng, hiền lành. Toàn bộ bọn họ đều chỉ vận quần bố vải thô, thân trên để trần, chân trần chạm đất, tóc dài búi gọn. Dường như sức nóng của lò lửa và làm việc cạnh nó quanh năm nên hầu như da của bọn họ đều ngâm đen thô sạm. Cánh tay, bàn chân, trước ngực, sau lưng người nào cũng hằn rõ chi chít vết sẹo lớn nhỏ.
Chiêu Hoàng cảm thấy dường như bản thân đã quá thất thố, không kìm được tính nghi kỵ đi dò xét người khác lâu như vậy. Nàng quay mặt đi, không để ý đến người kia nữa, đưa mắt nhìn về phía màn mưa dày đặc, thả hồn vào trong sự mờ ảo của nó.
Qua một hồi lâu sau, Tề Tiểu Khả cùng mấy công thợ mới thảo luận xong. Chỗ này tuy khá hẻo lánh nhưng tay nghề của thợ lại khá tỉ mỉ, hầu như tất cả đều hoàn toàn giống với bảng vẽ mà cô đã đưa đến tám mươi phần trăm. Nhưng vẫn còn vài chỗ cô chưa ưng ý lắm, muốn họ sửa lại. Tề Tiểu Khả không nghĩ đến bọn họ lại tốt bụng như vậy, chẳng những vui vẻ chấp thuận sửa chữa lại theo ý của cô, mà còn không lấy thêm một đồng phụ công nào.
Tề Tiểu Khả thầm cảm thông, đến lúc này cô mới ngỡ ra tại sao tay nghề của bọn họ tinh tế như vậy nhưng suốt mấy năm vẫn không dựng nổi một xưởng rèn đàng hoàng.
Việc sửa chữa lại phải tốn thêm một đoạn thời gian, ngày mốt mới có thể nhận hàng. Điều này khiến cho Tề Tiểu Khả khá bồn chồn, cô giao hẹn với tiểu Phương tử rằng chỉ đưa nàng ra ngoài bảy ngày, hiện tại đã là ngày thứ tư rồi, chỉ còn ba ngày nữa là tên kia sẽ đến. Tề Tiểu Khả nhẩm tính trong bụng, nếu như không xảy ra việc gì thì hai ngày nữa hàng cô đặt sẽ xuất xưởng, những việc quan trọng đều đã ổn thoả, dẫn Chiêu Hoàng đi thăm mộ cũng đã xong, suy đi nghĩ lại cũng vừa đủ thời gian để lấy hàng, hy vọng mọi việc sẽ được suôn sẻ như dự kiến.
Đã gần giữa giờ Ngọ nhưng mưa vẫn không có dấu hiệu sẽ tạnh mà càng nặng trĩu hơn. Tề Tiểu Khả đứng nhìn sắc trời đắng đo hồi lâu, cuối cùng cô cũng quyết định không đợi nữa, nắm tay Chiêu Hoàng kéo nàng vội vàng chạy vào trong mưa, rời khỏi xưởng rèn.
Tề Tiểu Khả biết thân thể Chiêu Hoàng vốn yếu, cô không muốn để nàng hứng gió lớn mưa lạnh quá lâu cho nên vừa về đến cửa khách trạm đã nhanh chân kéo nàng vào. Cả hai kẻ trước người sau nối bước nhau, vốn dĩ đi đầu nên cả người Tề Tiểu Khả đều hứng trọn những đợt mưa dội tới, lúc này lại mặc kệ bản thân khắp người ướt sũng vẫn ân cần giúp nàng phủi đi nước mưa đọng trên áo.
Mặc dù Chiêu Hoàng tính cách lạnh đạm nhưng nàng vẫn luôn để ý mọi việc diễn ra xung quanh. Nhìn người kia chăm chú dũi y phục cho mình hoàn toàn quên mất là hắn cũng bị ướt không ít, nàng thầm thở dài. Tuy vẫn có chút kiên kị bởi lời nói của hắn hôm trước, hơn nữa cũng hạn chế tiếp xúc cử chỉ, nhưng lúc này thấy hắn gương mặt ướt đẫm nàng lại không cầm lòng được rút ra khăn tay giúp hắn lau đi những giọt mưa đọng lại.
Tề Tiểu Khả bỗng đứng hình, hai má hơi ửng hồng, mắt chớp chớp nhìn cử chỉ dịu dàng của người trước mặt, trong bụng dâng lên một dòng nước ấm.
Chiêu Hoàng vừa nhìn đã đoán được suy nghĩ của người kia, chẳng đợi hắn lên tiếng, nàng đã cất giọng đón đầu trước. "Chỉ là thấy ngươi chật vật nên mới giúp ngươi một chút. Không phải có ý gì đó với ngươi đâu, cho nên hiện tại ngươi có thể rút lại cái suy nghĩ vô lễ đó đi được rồi!".
"Ai-ai nói chứ!". Tề Tiểu Khả lắp bắp, hai mắt liên tục đảo vòng, "Em làm gì có ý gì, là do nàng nghĩ nhiều thôi!". Quả thật uốn ba tấc lưỡi để mà nối dối.
"Vậy sao?", Chiêu Hoàng nhướng mày liễu. "Đôi mắt của ngươi cũng đã tố cáo chủ của nó là người không thành thật".
Tề Tiểu Khả đánh mắt, "Nào có!". Cô đưa tay đặt trước ngực ra vẻ vô cùng đứng đắn. "Em! Chính là một người dân vô cùng mẫu mực và đoan chính. Chưa bao giờ biết nói dối là gì cả!".
Chiêu Hoàng khẽ cười, "Cứ nghĩ là vậy đi". Nàng cũng không muốn đôi co với người này nữa, quay lưng một mạch đi thẳng vào trong.
"Này, nàng phải tin tưởng em!". Tề Tiểu Khả vẫn không cam tâm, đeo theo phía sau Chiêu Hoàng liên tục biện hộ cho bản thân mình.
Cho đến khi hai người đã ngồi được một lúc, tiểu đồng cũng đã mang trà lên nhưng ở bên kia Tề Tiểu Khả vẫn bám dai như đỉa mèo nheo bên tai khiến cho Chiêu Hoàng thật sự không biết phải làm sao. Rất may cho nàng là trong tình huống dở khóc dở cười này thì cơn khát tìm đến khiến cho tên kia phải tạm thời dừng lại uống ly trà.
Tề Tiểu Khả một hơi uống cạn cả ly trà gần tràn, lúc này cô mới để ý bản thân đã giỡn hơi nhây, liền lấy lại bộ dạng không đùa nữa. Cô cũng không quên đã đến giờ cơm trưa mà Chiêu Hoàng vẫn chưa ăn gì, chỉ ngồi im lặng uống trà nghe cô lải nhải. Cảm thấy thật muốn đánh chết tên đùa dai trong người, chỉ biết giỡn mà không để ý đến đã sắp quá giờ mà nàng vẫn chưa được ăn cơm. Tề Tiểu Khả liền nhanh chân nhanh tay chạy đến quầy nói gì đó với ông chủ, chỉ thấy ông ấy cười gật đầu rồi cô đã phi thẳng vào trong nhà bếp của người ta.
Chiêu Hoàng mờ mịch nhìn theo bóng dáng tên kia chạy vào hạ gian, chẳng biết lại có ý đồ kì lạ gì. Nành cũng mặc kệ, chăm chú vào quyển sách trên tay vừa mượn được của tiểu đồng.
Mải mê đọc sách, cũng không nhận ra đã qua bao lâu, đến khi có một làn khói trắng lượn lờ che mờ tầm nhìn Chiêu Hoàng mới buông xuống sách. Nàng hơi ngạc nhiên, trước mặt là hai phần cơm được đựng trong tô lớn còn nghi ngút khói, phía trên bày thêm loại thịt kì dị đo đỏ và cải xanh. Bên cạnh còn có thêm một chén nước lạ màu ngà đυ.c ngầu.
Biết chắc rằng nàng sẽ dùng ánh mắt dò xét kia hướng về mình, Tề Tiểu Khả bật cười, cô hiểu rõ Chiêu Hoàng nàng nếu không tường tận thứ trước mắt thì nhất định sẽ không bỏ vào bụng dù chỉ một chút, không để nàng chờ, cô liền lên tiếng giải thích với nàng từng thứ một.
Tề Tiểu Khả dùng đũa gõ nhẹ vào thành tô, "Đây, gọi là cơm xá xíu, là món ăn của người phương bắc. Ừm... Cái tên có hơi khó đọc một chút nhưng mùi vị của nó lại không tệ chút nào đâu!".
Chiêu Hoàng nhìn mấy lát thịt trong tô, biểu cảm vô cùng dè chừng. "Thứ này là thịt gì, sao lại có màu sắc như vậy?!".
"Chỉ là làm từ thịt heo thông thường thôi, trộn cùng với saffron và các gia vị khác ủ một chút rồi đem chiên lên sẽ được như vậy".
"Cái gì mà thịt heo, còn có sa phiến. Là thứ gì? Sao ta chưa từng nghe ai nói đến?". Chiêu Hoàng vô cùng mờ mịch với mấy câu từ của người kia.
Tề Tiểu Khả tặc lưỡi, xém chút lại quên mất, cô vội đáp lời qua loa. "Thịt heo là thịt lợn ấy, còn saffron là một loại gia vị dùng để tạo màu sắc bắt bắt khi nấu nướng thôi!".
Chiêu Hoàng vẫn ngờ vực, chẳng biết hắn nói thật hay nói đùa. Nàng cũng bỏ qua không hỏi đến nữa, đánh ý sang tô bên cạnh. "Còn thứ nước đυ.c ngầu này?".
"Là sữa".
"Sữa?!". Chiêu Hoàng ngạc nhiên.
"Phải a!". Tề Tiểu Khả gật đầu. "Nàng có biết sữa không?".
"Đã nghe nói qua, người Nguyên thường ngày cũng dùng sữa dê thay cho rượu".
"Đúng rồi!". Tề Tiểu Khả cảm thán, "Cái này cũng là giống như vậy nhưng là làm từ đậu nành, không hề có chút mùi tanh nào cả. Vô cùng ngon miệng".
"Thật?". Chiêu Hoàng ngờ vực.
Tề Tiểu Khả lém lỉnh, "Em đùa đấy!". Cô cười gian, "Sữa này cũng có mùi tanh nồng như sữa dê, vậy nên không hợp cho những người yếu nhược uống đâu".
Chưa đợi cô nói hết, nàng đã bưng tô sữa lên uống một hơi, trong khi ở bên cạnh Tề Tiểu Khả đang bụm miệng cười khì khì.
Chiêu Hoàng nàng từ nhỏ rất ghét bị người khác xỉa xói khích bác, càng kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng, nàng càng muốn làm cho hắn xem thực lực của mình còn vượt xa sự tưởng tượng của hắn. Ý chí đế vương trong đầu nàng chưa bao giờ biến mất cả, chỉ là nó bị ngủ yên ở một góc nơi sâu thẳm tâm hồn trong thời gian dài mà thôi. Hiện tại có một đối địch gọi nó thức dậy, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nó, nên mới khiến cho nó bộc lộ ra ngoài.
"Được rồi được rồi". Tề Tiểu Khả đưa khăn cho Chiêu Hoàng. "Biết nàng không yếu nhược rồi".
Chiêu Hoàng trừng mắt, "Ngươi cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ ta?!".
Tề Tiểu Khả cười hì hì, mặt vô cùng đáng ghét, "Cũng có một chút".
Chiêu Hoàng không đôi co với cô nữa, nàng cầm đũa, gắp một miếng thịt cho vào miệng, chậm rãi thưởng thức. Tề Tiểu Khả ở bên cạnh không ngừng chờ đợi ý kiến của nàng, nhưng qua một lúc cũng chẳng thấy nàng nói gì cả khiến cô sốt ruột muốn chết.
"Sao? Có ngon không?". Biểu cảm vô cùng mong chờ.
"Kỳ thực, còn thua xa so với Ngự thiện phòng". Nàng buông một câu lạnh lùng.
Tề Tiểu Khả bỉu môi, thất thểu, mặt xụi lại thành một đống. "Người ta đã cố gắng lắm rồi, chỉ là lúc đó hơi lơ là nên không làm ngon được như mẹ đã dạy thôi nha!". Hai tay đỡ cằm, ánh mắt hờn dỗi hướng về phía nàng.
Chiêu Hoàng đảo mắt nhìn cô một cái liền quay đi, "Nhưng! Thịt thấm đủ gia vị, ăn ngon".
"Thật sao!". Lập tức từ bộ dạng như bánh bao chiều, Tề Tiểu Khả ánh mắt liền rạng rỡ cười như nhặt được vàng.
Chiêu Hoàng gật đầu như khẳng định. Tề Tiểu Khả vui vẻ đến nỗi thiếu điều muốn nhảy cẩn lên, đây là lần đầu tiên cô làm món này, hơn nữa còn được nàng khen ngon nữa, có nằm mơ cũng chưa chắc sẽ bằng. Tề Tiểu Khả hạnh phúc đến nỗi không biết phải nói gì, chỉ cắm cúi lùa tô cơm của mình, đôi lúc sẽ nhìn qua nàng rồi cười khúc khích.
Chiêu Hoàng không hề để tâm người kia đang giở trò như kẻ khờ, nàng vẫn ung dung ngồi ăn phần cơm của mình. Có điều, nếu nhìn kĩ sẽ thấy không phải như vậy. Nàng sâu kín mỉm cười trước bộ dạng trẻ con của người kia.
Cho đến sau này, nàng vẫn còn nhớ rõ khoảnh khắc ấy, trong thâm tâm nàng đã cảm động vì một tô cơm thịt đỏ của hắn.
-----Hết Chương 61-----
*Saffron: Nhị của hoa nghệ tây (hình search GG nha)
*Giữa giờ Ngọ: 12h
Tác giả: Để nhân vật xưng Em-Nàng thay vì Ta-Nàng là vì ta thích. Vậy đó, chịu hông chịu thì thôi.
Giỡn á. Chẳng qua là ta ko muốn truyện của mình quá đại trà so với mấy fic theo văn phong TQ. Fic này viết về cổ phong việt nam mà, cho nên ta muốn cái xưng hô cũng việt nam chút xíu, ko cần gò bó xưng hô phải theo cái khuôn Ta-Nàng mới là hay. Em-Nàng cũng hay dzậy, chỉ là hơi lạ miệng chút thôi, từ giờ tập cho quen đi ha.
Chốt hạ, ta đã trở lại và sẽ lợi hại hơn xưa hahaha. Ta rất nhớ các đọc giả a, có ai nhớ ta hông??? Cơm Xá Xíu Sữa Đậu Nành
Ngày đăng: 28-11-2020