Cuối thu, khí trời mát mẻ, lòng người càng dễ chịu hơn. Không còn những đợt nắng gay gắt của trưa hè, đã bắt đầu lập đông, gió phương bắc cũng từng đợt ùa về, mát mẻ là vậy, đôi khi lại lạnh thấu xương.
Khí trời dịu hơn thì tâm hồn con người cũng thoải mái thư thái hơn hẳn, vậy mà bên trong Nguyệt đình kia thì lại có một người đang vô cùng không vui vẻ. Nữ nhân mày liễu nhíu chặt, gương mặt hậm hực kia xinh đẹp như vậy, ngoài Hoa thần phi ra thì còn có thể là ai được nữa. Vân Xuyên cũng vì chuyện này mà khổ sở, không hiểu vì sao suốt mấy ngày qua tâm trạng của chủ tử đặc biệt xấu đi, cả buổi đều hậm hực, nóng giận thất thường, nàng sẽ luôn tức giận bất cứ lúc nào. Hôm qua tiểu thái giám sơ ý pha nhầm loại trà nàng thường dùng cũng bị nàng giao cho Hoàng Mai lôi đi giáo huấn một trận. Những tiểu cung nữ khác cũng phập phồng lo sợ, hầu hạ bên cạnh nàng cho dù thở mạnh một cái cũng không dám. Chủ tử của nàng rất hiếm khi biểu lộ ra cảm tình nào quá lớn, nay lại trở tính nóng nảy, có lẽ nguyên nhân chỉ có một mình Vân Xuyên là hiểu rõ nhất.
Lý Huệ ngồi trong Nguyệt đình mà lòng không ở đó, tay cứ siết chặt khăn tay, gương mặt xinh đẹp cau có, môi đào mím chặt, hai má căng phồng, trông cũng rất khả ái. Sở dĩ mấy ngày qua tâm trạng của nàng thay đổi thất thường là cũng bởi vì một người, đã gần mười ngày nàng không nhìn thấy tiểu sủng vật. Kể từ hôm hắn bị phạt đến nay nàng không hề nhìn thấy bóng dáng của hắn, mỗi lần nàng tuyên triệu thì hắn đều cố tình đổi người khác đến. Nàng đi ở đầu lộ hắn liền vòng đi đường khác, cật lực tránh mặt nàng. Vậy mà mỗi khi nàng và hắn đối mặt, hắn đều dùng đôi mắt đầy oán khí nhìn chằm chằm nàng. Lý Huệ nàng là người thông minh, làm sao nàng không biết tiểu sủng vật còn ghi hận nàng việc hôm trước chứ!
Nhưng điều khiến nàng tức giận không phải là tiểu sủng vật cố tình tránh mặt nàng, mà là thái độ của hắn. Từ trước đến nay Lý Huệ nàng trời sinh tính khí kiêu ngạo, nàng dưỡng bao nhiêu nam sủng cả Hoàng cung đều đồn đãi nhưng Hoàng thượng cũng mắt nhắm mắt mở coi như không biết. Lý Huệ biết không phải là Hoàng thượng không dám trách phạt nàng, hắn có thừa quyền lực muốn nàng chết thì phải chết, nhưng hắn lại không làm vậy. Bởi vì hắn sủng ái nàng, sủng nàng, nên có thể dung túng nàng muốn làm gì thì làm, hô phong hoán vũ, có thể một tay che trời. Bây giờ nàng điểm trúng một tiểu sủng vật, nhưng hắn lại dùng thái độ đối nghịch với nàng. Những tên nam sủng kia hận không thể ngày ngày đi theo phía sau nịnh nọt lấy lòng nàng, cầu nàng một chút cảm tình. Ngược lại hắn lại dám ghi hận đối với nàng! Còn dám tránh mặt nàng! Thậm chí nàng cho tuyên cũng lớn mật đổi với người khác cũng không vào gặp nàng! Đây là lần đầu tiên Lý Huệ nàng bị người khác hơn nữa còn là một tên nô tài tỏ thái độ với mình. Xưa nay chỉ có Lý Huệ nàng trừng phạt người khác, lại chưa từng có một ai ghi hận nàng! Bởi vì bọn họ không có đến mười cái đầu để chém. Vậy mà cái tên kia lại dám tránh nàng như tránh tà, đúng là càng nghĩ càng thấy giận.
Tự ngồi hậm hực một lúc lâu, Lý Huệ cũng không để ý bên trong Nguyệt đình từ lúc nào đã có thêm một người. Đến khi định thần lại liền nhận ra người kia đã ngồi đối diện mình, hơi lúng túng đứng dậy cúi người thi lễ.
"Hoàng hậu nương nương vạn phúc".
Lý Oanh khẽ phất tay, tỏ ý miễn lễ, Lý Huệ tự hiểu cũng đứng dậy, ngồi xuống đối diện nàng. Lý Oanh từ tốn rót một ly trà, nhẹ thổi đi hơi nóng, môi hồng khẽ nuốt xuống một ngụm trà.
Từ lúc Lý Oanh vào Nguyệt đình, không khí trở nên hơi ngột ngạt hơn. Không ai lên tiếng nói câu nào, cả hai đều giữ im lặng trước đối phương. Lý Oanh vẫn rất trang nhã uống trà, còn Lý Huệ bên kia thì vẫn tiếp tục độc thoại trong lòng, dù nàng được Hoàng thượng dung túng lên tới trời nhưng nàng vẫn có vài phần kiêng dè khi đối mặt với Lý Oanh. Không phải bởi vì nàng là nhất quốc chi mẫu, mà vì từ nàng ta toả ra một loại quyền uy vô hình nào đó áp đảo nàng.
"Hôm nay sắc mặt của thần phi không được tốt, là có tâm sự sao?". Lý Oanh chủ động lên tiếng đánh gãy sự căng thẳng giữa hai người. Nàng biết Lý Huệ tính tình kiêu ngạo nhưng vẫn luôn dè chừng khi đối mặt mình, cho nên cũng cho nàng thang để leo xuống.
"Nương nương đa tâm, thần thϊếp làm gì có tâm sự". Lý Huệ mỉm cười đáp.
"Vậy có lẽ là do bổn cung đã nghĩ nhiều rồi".
Vừa rồi được nhường một bước, Lý Huệ dĩ nhiên cũng phải biết phận một chút. "Nương nương hôm nay cũng có nhã hứng ra hóng mát sao?".
Lý Oanh dịu dàng mỉm cười, "Bổn cung ưa thích trời mát. Thấy bên ngoài nổi gió nhẹ, cũng có chút se lạnh, muốn hít thở gió mát nên đi dạo một chút".
"Nương nương quản việc hậu cung mệt nhọc, thỉnh thoảng ra ngoài nghỉ ngơi mới là tốt". Lý Huệ có ý tốt đưa ra lời khuyên.
"Thần phi có lòng, bổn cung cảm ơn muội". Lý Oanh khách sáo đáp lại, "Nghe nói vài hôm trước thần phi vừa trừng phạt một tiểu nô tài".
Lời vừa thốt ra khiến Lý Huệ hơi giật thót. Nàng đưa ánh mắt dè chừng nhìn người đối diện, chỉ thấy nàng vẫn ung dung uống trà, giống như lời vừa rồi chưa hề nói ra. "Chỉ là một chuyện nhỏ, đâu đáng để nương nương bận tâm đến". Lý Huệ ôn hoà nói, ở phía dưới bàn tay đã khẽ siết chặt.
"Thật phải cảm ơn thần phi,bổn cung bận nhiều việc nên chưa kịp để ý đến những việc nhỏ nhặt này, may là thần phi nhanh trí giúp bổn cung xử lý việc này. Nô tài làm sai trừng phạt cũng là đáng, huống hồ chi phạm phải tội lớn như vậy ảnh hưởng đến danh dự của người, cũng nên phạt nặng để răn đe trước hậu cung".
"Nương nương nói chí phải". Lý Huệ trong lòng khẽ run. Nàng làm sao không nhận ra nàng ta là đang cố ý nhắc nhở thân phận của nàng. Việc nàng phạt tiểu sủng vật trước hậu cung giống như công khai khẳng định muốn tranh giành hậu vị nên tự ý quản lý việc lớn như vậy khi chưa thông qua Hoàng hậu. Lý Huệ khẽ siết chặt tay, nàng quả thật hơi xem thường người này, bình thường thấy nàng hiền hậu ôn hoà nhưng lại quên rằng nàng chính là nhất quốc chi mẫu, bỏ quên đi quyền uy của nàng.
"Nghe nói tên nô tài kia khiến cho thần phi tức giận đến nỗi phải dùng đến tạp hình. Đúng là to gan lớn mật". Lý Oanh biểu hiện vẻ hơi giận, giọng cũng nghiêm vài phần.
Lý Huệ im lặng, nàng không dám lên tiếng đáp lại. Nữ nhân kia là đang cố ý liên tục nhắc nhở thêm vài phần răn dạy nàng. Điều này khiến cho nàng hoàn toàn không thích chút nào.
"Cũng may lần này Hoàng thượng không để tâm đến, hậu cung nô tài cũng biết giữ mồm giữ miệng. Nếu chuyện này bị đồn đến tai Hoàng mẫu chắc hẳn Người sẽ nổi giận, lại trách ta quản giáo không nghiêm". Lý Oanh chậm rãi nâng lên ly trà, môi hồng kề đến uống một ngụm. Ánh mắt khẽ liếc sang gương mặt đã tối sầm lại của người đối diện, sâu kín nở nụ cười.
"Nương nương dạy bảo phải, sau này thần thϊếp sẽ cân nhắc động thái. Những chuyện không hay này không nên để đồn đến tai Thái hậu, tránh để Người sinh khí". Lý Huệ gượng gạo nói, mặt đã đen hơn than. Nàng không ngờ hôm nay lại bị người này răn dạy một trận. Quả thật phải đề phòng đối với nàng ta.
Lý Oanh cũng không có ý định tranh cãi với nàng, nhắc nhở như vậy là đủ, nàng sẽ tự biết thân biết phận. Thái độ đang cố kiềm chế của Lý Huệ nàng đều không để trong mắt, vẫn nhàn nhã thưởng thức ly trà Bích Loa Xuân của mình.
Từ phía xa có một tiểu thái giám tay xách theo thùng gỗ, cúi đầu lầm lụi chậm rãi đi ngang qua, vừa hay lọt ngay vào mắt của Lý Huệ.
"Đứng lại!".
Tiếng kêu lớn vọng tới, tiểu thái giám ở xa khựng lại, quay đầu nhìn về phía đình. Trong lòng thầm thở dài, đã cố tránh mặt nhưng lại gặp nữa rồi, quá là đen đủi.
"Ngươi! Tới đây". Lý Huệ chỉ tay về phía hắn, giọng chói tai ra lệnh.
Tiểu thái giám vẫn đứng yên, một lúc sau mới khẽ thở dài, đổi hướng đi tới Nguyệt đình. Ngay ngắn quỳ xuống cúi người hành lễ, vô cùng quy củ.
"Nô tài thỉnh an Hoàng hậu, Thần phi nương nương".
Lý Oanh đưa mắt nhìn tiểu thái giám ôn thuận quỳ dưới đất, cảm thấy hắn quen mặt, dường như đã gặp qua. Lý Huệ vừa thấy người xách thùng gỗ đi ngang qua, thái độ lập tức không vui.
"Mấy ngày qua ngươi không vào hầu hạ, muốn đổi chủ tử hay sao!".
Tề Tiểu Khả cúi gập người, "Nô tài nào dám, chỉ là sự vụ được phân công, nô tài chỉ có thể tuân theo".
"Vậy lúc bổn cung cho tuyên, tên nô tài ngươi lại không đến. To gan dám khán lệnh của bổn cung!".
"Có lẽ lúc nương nương cho gọi nô tài đang ở cung khác quét dọn nên không nghe thấy. Nô tài bào dám to gan khán lại lệnh của nương nương".
"Ngươi!". Câu trả lời của Tề Tiểu Khả nửa ghét nửa khinh khiến cho Lý Huệ nổi giận. Hay lắm! Bây giờ còn dám cãi lại nàng. Được nàng xem trọng một chút mà đã tự cho mình rất có phân lượng.
Tề Tiểu Khả ngay từ lúc vừa nhìn thấy Lý Huệ thì đã thấy ghét, không muốn chạm mặt nàng ta nhưng muốn đến Liễu Lan cung thì phải đi qua đường này nên không còn cách nào mới đi ngang qua. Cố gắng cúi thấp đầu lầm lụi đi thế mà vẫn bị nàng gọi lại. Đúng là muốn tránh cũng tránh không khỏi.
-----Hết Chương 47-----
Tác giả: Dạo này bận quá, ta cũng ko còn ở nhà nên thời gian viết cũng bị hạn chế, thật sự xin lỗi vì sự trễ nại này. Ta sẽ cố gắng thu xếp thời gian rảnh để tiếp tục viết tiếp, yên tâm ta ko bỏ đứa con này đâu a. Ngày đăng: 5-12-2019