Buổi sáng trong lành, tinh thần sảng khoái, mỹ nhân tư thái ung dung nằm trên nhuyễn tháp, bên cạnh là vườn hoa xinh đẹp nở rộ. Từ đâu đó chạy lại một cục bông tròn vo, phốc cái nhảy lên đã nằm gọn trên bụng chủ nhân.
Lý Huệ nhắm mắt dưỡng thần lại cảm thấy có một lực nặng chèn trên bụng, mất hứng mở ra mắt phượng. Khuông miệng khẽ nhếch lên, tâm trạng vui vẻ trở lại đưa tay bồng tới vật nuôi của nàng. Lý Huệ dịu dàng vuốt ve con gấu nhỏ trong lòng, cưng chìu xoa xoa cái bụng tròn vo nhỏ nhỏ của Miêu Miêu.
Trong đầu lại hiện ra cảnh tưởng đêm qua, bất giác lại bật cười vui vẻ. Nhớ lại hình dáng tiêu sái của người kia, ánh mắt nhu tình, giọng hát ngọt ngào của tiểu sủng vật quả thực khiến nàng chìm trong biển tình. Cũng khá lâu rồi nàng không nhìn thấy tiểu sủng vật kia, không biết đã chạy đi đâu rồi, có còn giận nàng chuyện hôm ấy hay không?
Lại nhìn đến con vật nhỏ, Lý Huệ cảm thấy dường như nó có chút thay đổi. Đưa tay sờ gáy của Miêu Miêu, nàng mới nhận ra được chỗ khác biệt, trên môi vẽ ra một đường cong đẹp đẽ. Bao Tử nũng nịu dụi dụi cái đầu tròn tròn vào người chủ tử, nó muốn được xoa bụng.
Lý Huệ bật cười khanh khách, vuốt ve cái đầu nhỏ của nó. "Ngươi xem ngươi kìa, sắp thành một tiểu lợn con rồi!".
Bao Tử bất mãn, đứng dậy quay đi hướng khác, cái mông đầy thịt còn hất lên một cái. Lý Huệ cưng chìu ôm nó lại, nắm lấy hai chi trước của Bao Tử mà đung đưa. "Người kia đối đãi với ngươi không tệ nhỉ, nuôi ngươi đến mập mạp như vậy".
Bao Tử há miệng, thè ra lưỡi ngắn làm trò, giống như lời nói của chủ tử khiến nó vô cùng khoái chí.
"Vui vẻ như vậy, thích người kia rồi sao? Không cần nương nữa?".
Bao Tử rụt rè cúi xuống liếʍ mu bàn tay Lý Huệ, nó biết là chủ tử đại nhân đang sinh khí. Nếu không vờ làm nũng thì ngươi sẽ bị tống cổ, nó mới không muốn theo tên keo kiệt kia đâu, sẽ không được ăn ngon.
Lý Huệ hài lòng xoa tai của vật nhỏ, tâm trạng vô cùng tốt, "Tên ngốc kia lâu rồi không đến chỗ nương, nghĩ muốn trêu đùa hắn. Ngươi dẫn hắn đến gặp nương nha?". Bao Tử trung thành gật gật đầu, đôi mắt tinh anh sáng lên, thân hình mập mạp lắc lư. Lý Huệ liên tưởng gấu nhỏ là người kia, cúi xuống hôn nó, như đang hôn người kia vậy. "Càng ngày càng giống tên ngốc kia, thương nhất ngươi!". Lý Huệ vui vẻ ôm chặt gấu nhỏ, gò má mịn màng cọ cọ vào cái đầu nhỏ nhắn mềm mại.
Thu Phân, tiết trời se lạnh, sẽ có những cơn mưa lớn bất chợt, giống như hôm nay vậy. Từ sáng mây đen đã phủ kín trời, ban ngày mà cứ ngỡ như ban đêm, gió lớn nổi lên làm cho những tán cây cứ nghiêng ngã, đoán chừng sẽ là một trận mưa lớn. Chẳng lâu sau, trời bắt đầu đổ mưa, từng giọt mưa tí tách rơi xuống sau đó kéo theo một màn mưa như thác đổ, không hề theo quy luật. Tiết trời này khiến cho lòng người có nhiều tâm sự dồn nén. Cho nên có người rất ghét mưa, ngược lại có người lại thích những ngày mưa như thế này. Trong đó bao gồm cả một nữ tử.
Gian thư phòng yên tĩnh, vì màu trời mà tối đen mờ mắt, chỉ có thể thắp đèn đặt bên cạnh. Đây là lần đầu tiên cả hoàng cung phải thắp đèn vào ban ngày. Lý Oanh ngồi ở thư án, đôi tay ngọc ngà đang luyện chữ, tư thái tĩnh lặng. Kết thúc ở nét cuối cùng, Lý Oanh hài lòng mỉm cười, nhìn ngắm nét chữ chưa khô.
Đì đùng...
Tiếng sấm thành công thu hút sự chú ý của Lý Oanh, khiến nàng giật mình. Lý Oanh chậm rãi đi đến bên cửa sổ mở toang, nhìn lên bầu trời xám xịt mây đen mà trong lòng lại chất chứa tâm sự. Không biết nàng đang suy nghĩ những gì, chỉ thấy nàng đứng thất thần nơi cửa sổ, cả gian phòng lớn tối như mực chỉ có một mình nàng.
Từ dãy hành lang bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Lúc đầu ở rất xa, sau đó mỗi lúc một gần hơn. Lý Oanh bị kéo trở về, nàng bắt đầu sợ hãi, lớn tiếng gọi người nhưng không hề được đáp lại, vẫn chỉ có tiếng bước chân vang vọng.
Lý Oanh hoảng sợ nép vào một góc cửa, hai tay ôm lấy cơ thể, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía cửa. Tiếng bước chân ngay trước cửa phòng, sau đó đột nhiên ngưng bặt. Thời gian không ngừng trôi qua, bên ngoài im lặng như tờ, không hề có một tiếng động. Sau đó đột nhiên cánh cửa vang lên tiếng ken két, chậm rãi mở ra, phía sau khung cửa hắt lên bóng đen của một dáng người thon gầy.
Lý Oanh nín thở, tay nàng bấu chặt khung gỗ, chờ đợi người kia bước vào. Nhưng, cửa kia đã dừng lại, không hề di chuyển thêm một chút nào, cái bóng đen kia cũng vụt biến mất ngay trước mắt nàng, tiếng giày lộp cộp chạy vội vã vẫn còn vang vọng. Lý Oanh vô cùng hoảng hốt, hơi thở gấp gáp, nàng vẫn không thể hiểu được có chuyện gì đang xảy ra. Nàng vội vàng nhấc chân váy chạy theo hướng cái bóng kia vừa biến mất.
Lý Oanh không hề biết bản thân nàng đang đuổi theo thứ gì, nhưng nàng có cảm giác người kia hình như không có ý định tổn hại bản thân, mặc dù nàng rất sợ nhưng vẫn kiên trì đuổi theo tiếng bước chân kia. Nàng đã chạy khắp gần như là hết tiền điện, cho đến khi nàng ngừng lại thì đã ở ngoài sân. Đứng dưới mái hiên, Lý Oanh đưa mắt nhìn sân viện, cố gắng tìm kiếm thân ảnh kì lạ kia nhưng đều không thấy, chỉ có tiếng mưa rơi nặng hạt liên tục đổ xuống.
Như có một thứ gì đó thôi thúc Lý Oanh hãy ra ngoài, nàng cứ như vậy vụt chạy ra khỏi tẩm điện. Nàng không biết tại sao bản thân lại đi đến Phong đình này, nhưng trong lòng luôn linh tính được nàng sẽ thấy người mà mình cần tìm tại nơi này.
Lý Oanh ngó nghiên xung quanh, màn mưa dày làm hạn chế tầm nhìn của nàng nhưng điều đó không ngăn được ánh mắt của nàng đang chú ý về phía bồn hoa mẫu đơn. Mặc kệ bản thân một thân cẩm phục ướt đẫm, Lý Oanh nhanh chóng đi tới chỗ bồn hoa.
Dáng người mảnh khảnh thon gầy ngồi trong một hốc nhỏ, lưng tựa vào bồn hoa mẫu đơn, bên trên là cơn mưa vô tình trút thẳng xuống. Thân ảnh vô định cúi đầu nhìn mặt đất, cho đến khi một đôi hài màu đỏ đập vào tầm mắt.
Lúc nhìn thấy người kia Lý Oanh cũng nổi lên khϊếp sợ muốn thét lên. Người kia ngồi dưới màn mưa, hai chân gập lại, hai tay buông thõng xuống đất. Y phục màu đen trên người ướt sũng, nước nhiễu xuống nơi người kia ngồi. Trên đầu đội chiếc mũ kì lạ che giấu hết mái tóc, gương mặt trắng dã thiếu mất ngũ quan, bên mắt duy nhất con ngươi đỏ ngầu vô hồn nhìn xuống đất, khe rãnh nơi miệng còn ngậm một con dao đã cũ. Trông giống như người đã chết.
Lý Oanh quan sát người kia trong sự run rẩy, dù biết người kia sẽ không tổn hại đến mình nhưng nàng vẫn không ngăn được trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi vô hình. Người kia cứ như vậy ngồi bất động, đến khi đôi hài thêu hoa đỏ của nàng đập vào tầm mắt thì người kia mới thật chậm ngước lên nhìn nàng. Không biết Lý Oanh lấy can đảm từ đâu, nàng chậm rãi ngồi xuống đối diện với người kia, cẩm bào hoa lệ vì vậy cũng trải dài trên nền đất.
"Ngươi bị thương rồi". Nàng khẽ chau mày nhìn đến trước ngực người kia, nơi đó hằn sâu vết đâm còn rất mới, máu chảy không ngừng, loang ra cả một mảng dưới chỗ người kia ngồi.
Dáng người mảnh khảnh không lên tiếng đáp lại, ngồi im bất động, chỉ vương con ngươi đỏ ngầu nhìn chằm chằm người trước mắt.
"Để ta giúp ngươi cầm máu, cứ để như vậy thì ngươi sẽ mất mạng". Người kia vẫn không lên tiếng, khe rãnh đang ngậm con dao bỗng nhếch lên vẽ ra một nụ cười quái dị. Nàng nhìn thấy trong ánh mắt ghê rợn của người kia có một tia ấm áp hiện lên, nàng còn có thể nghe thấy hơi thở nặng nề ngưng trệ của người kia.
Nhìn máu chảy ra càng lúc càng nhiều, Lý Oanh không chờ được toan định chạy vào tẩm điện lấy thuốc thì có một bàn tay lạnh như băng bắt lấy cánh tay nàng. Lý Oanh bị lạnh giật thót mình, quay lại thì thấy người kia đang giữ tay mình, sau đó trước mặt nàng xuất hiện một cây dù giấy dầu.
Người kia không mở miệng nhưng từ nơi người kia phát ra thanh âm the thé rất nhỏ, đứt quãng. "Trở...về...đi...".
Thề rằng, thanh âm the thé hôm đó cho tới sau này nàng cũng không thể nào quên được.
Lý Oanh chần chừ chốc lát cũng nhận lấy cây dù giấy, "Ngươi đợi ở đây, ta đi lấy thuốc cầm máu cho ngươi. Ta rất nhanh sẽ trở lại". Rồi vụt chạy đi mất.
Đến khi Lý Oanh mang theo hòm thuốc phòng thân của nàng chạy tới, thì người kia đã không còn ngồi ở đó nữa. Trong lòng nàng bỗng hẫng đi một nhịp, cây dù giấy trên tay cũng lay động đôi chút rồi bị siết chặt. Dưới màn mưa nặng hạt, Lý Oanh thất thần đứng ở nơi đó, cảnh lúc nãy cứ như là nàng đang nằm mộng vậy, thật thật hư hư. Sau đó ánh mắt của nàng bị thu hút bởi một vệt màu đỏ tươi. Lý Oanh bỡ ngỡ tiến gần lại bồn hoa mẫu đơn, đưa mắt nhìn vệt máu đọng lại hòa với nước mưa dưới nền đất, nơi người kia ngồi khi nãy.
Thì ra không phải là mơ, nàng đã thấy người kia, Hạn Bạt.
Sau đó là một tia sét xuyên qua, giống như xé tan cả bầu trời âm u.
-----Hết Chương 41-----
Tác giả: Thỏa mãn cho sen nào theo team Lý Oanh nương nương nha.❀Hoàng Hậu Lý Ngọc Oanh❀