Tề Tiểu Khả đang có một giấc mơ đẹp, cô thấy mình đang nằm giữa đồng cỏ xanh, phía trên là bầu trời trong trẻo rộng lớn, xa xa là cánh đồng lúa đang trổ mạ. Gió se se lạnh vội lướt ngang qua mang theo hương lúa, làm cho lòng người thanh thản yên bình làm sao. Đang thả lỏng người thư giãn, bỗng bên má phải có thứ gì đó ướt ướt cứ chạm vào, cô bực tức ngồi dậy, nào ngờ kéo theo cô rời khỏi giấc mộng đẹp luôn.
Tề Tiểu Khả mơ mơ màng màng dụi mắt, cô vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn đâu, sờ lên mặt mình có chút ươn ướt, cô ngó ngang ngó dọc để coi mình có làm đổ ly nước nào không. Cạnh đôi chân đang xếp bằng của Tề Tiểu Khả có một cục bông nhỏ nhỏ cứ dụi vào chân của cô, đôi mắt tròn tròn trong veo nhìn cô làm nũng, cái lưỡi ngắn ngắn cứ thò ra khỏi khoang miệng. Hoá ra là bé con này liếʍ cô nãy giờ, là do nó đói bụng nên mới vòi vịnh đòi ăn. Tề Tiểu Khả ôm gấu nhỏ lên rồi bước xuống giường.
"Đói bụng rồi phải không? Tao đưa mày đi ăn, lần sau đừng có liếʍ mặt tao nữa nghe chưa." Tề Tiểu Khả dùng ngón trỏ gãi gãi phần dưới hàm của nó, tâm trạng vui vẻ.
Con gấu trúc này đói cũng phải, hôm qua Tề Tiểu Khả thấy nó đi một mình, chẳng thấy chủ của nó đâu, sợ nó đi lạc nên mới mang nó về. Cho nó vài cây măng mà cô lấy được ở thiện phòng rồi lại đi làm việc. Từ sáng đến tối mịt mới trở về phòng, thấy nó chạy tới dụi vào chân cô nhưng do quá mệt nên cô trèo lên giường ngủ tới sáng luôn. Thế là gấu trúc tội nghiệp bị bỏ đói cả một ngày, thật là đáng thương.
Tề Tiểu Khả vệ sinh xong, thay đổi quần áo rồi ra ngoài tìm chút gì đó cho gấu trúc ăn. Cô đi rất nhẹ nhàng vì sợ đánh thức Vân Tình vẫn còn đang ngủ ở bên kia, cô nàng không biết cô đem gấu trúc về phòng, lỡ nàng mà thấy chắc chắn sẽ la làng lên cho xem. Trời vẫn chưa sáng nên tốt nhất là cứ nhẹ nhàng không đánh thức nàng là hơn!.
Sau một hồi đi ra ngoài, Tề Tiểu Khả trở lại cùng với một đống trái cây trên tay. Gấu trúc con hớn hở chạy ngay đến cắn lấy vạt áo của cô. Nhìn anh bạn nhỏ này đang háo hức muốn ăn đến nỗi mà cắn chặt vạt áo mình không buông, Tề Tiểu Khả vui vẻ cười. Đem trái cây thả trên bàn trà, Tề Tiểu Khả chọn một quả cam bóc ra rồi đút cho gấu trúc.
"Mày cứ ăn từ từ, tao không có giành của mày đâu." Tề Tiểu Khả xoa xoa cái đầu nhỏ của nó.
"Này gấu trúc, thích không?" Tề Tiểu Khả đút cho nó hết quả này tới quả khác. Gấu trúc dường như hiểu được lời của Tề Tiểu Khả nên nó phát ra vài tiếng rên ư ử để đáp lại.
"Cứ kêu mày là gấu trúc mãi thì cũng không hay nhỉ, đặt cho mày cái tên nhé." Gấu trúc thông minh vui vẻ nhảy lên đùi của Tề Tiểu khả liếʍ mặt cô. Tề Tiểu Khả nhột nên cười lớn.
"Mày thích ăn như vậy thì, ừm....cho mày cái tên Bao Tử nhé!" Thật không hiểu trong đầu của Tề Tiểu Khả chứa cái quỷ gì nữa.
Bao Tử tỏ vẻ không hài lòng, cái chân ngắn ngủn cọ cọ vào người Tề Tiểu Khả. Nhưng nó đâu thể lên tiếng phản đối được nên đành chấp nhận cái tên xấu xí này. Tên này thật xấu quá đi, nó cũng có tên chứ bộ, là Miêu Miêu đấy, hay hơn Bao Tử gấp nghìn lần. Mà thôi đi, ai bảo nó ăn đồ của cái tên đầu rỗng này làm gì.
Tề Tiểu Khả vui vẻ ôm Bao Tử trong ngực rồi đu qua đu lại như đang bồng một đứa trẻ. Vì Trời còn chưa sáng nên cô tranh thủ chơi với Bao Tử một chút, cả ngày cô không có thời gian rảnh rỗi, trừ lúc trời hừng đông và khi tối muộn cô mới được nghỉ ngơi. Mấy thứ đồ lặt vặt khi xuyên qua cô mang theo vẫn còn chưa thu dọn, Tề Tiểu Khả chỉ ném đại khái trong ba lô và giấu nó dưới mấy tấm chăn được xếp trên giường.
Bao Tử thật là hư hỏng, Tề Tiểu Khả đang xoa xoa hai cái má phún phín của nó, đột nhiên nó lại cắn vào tay của cô. "A!!! Sao mày lại cắn tao thế hả tên nhóc kia!! Đứng lại cho tao!!! Tao sẽ đánh mày!!!."
Tề Tiểu Khả nổi quạu rượt theo Bao Tử, cô cho nó ăn ngon, cưng chìu nó như vậy mà nó dám cắn tay cô như thế này à, thử hỏi có tức không chứ!. Một người một gấu rượt theo nhau, Bao Tử thì hưng phấn tinh ranh chạy trước, Tề Tiểu Khả đổ quạu đuổi theo sau, miệng cô không ngừng mắng Bao Tử nói là sẽ làm thịt nó. Gấu chạy người rượt không biết được đã tới địa bàn của người ta từ khi nào.
"Đứng lại!! Tao sẽ thịt mày!!! Mau đứng lại cho tao!!!." Tề Tiểu Khả rống lên. Bao Tử tinh quái vẫn cứ chạy.
"Tao cho mày ăn ngon như vậy mà mày lại dám cắn tao hả con heo kia!!! Đứng lại cho tao!!!." Tao mà bắt được tao sẽ thui mày.
Giọng của Tề Tiểu Khả tuy trong nhưng một khi mà la lên thì cũng có vài phần chấn kinh chứ không giỡn đâu. Mới sáng sớm mà cô đã la làng còn đuổi theo một con gấu nhỏ, ai cũng nghĩ cô bị điên và sắp xong đời, Hoa phi ghét nhất là kẻ phá hỏng giấc ngủ của nàng.
Bao Tử nhìn thấy Tề Tiểu Khả sắp đuổi sát mông nó, nó vội vội vàng vàng rẽ vào hướng hậu viên. Tề Tiểu Khả hiện đang quạu nên đâu còn phân biệt được việc gì nữa, cô cũng xách chân theo sát Bao Tử. Hậu viện là nơi không phải cung nữ thái giám nào cũng có thể tùy tiện ra vào, chỉ khi có lệnh thì mới được đến, ngoại trừ tì nữ thân cận bên cạnh có thể tự do ra vào. Nói tóm lại là hậu viên giống như một khu cấm, mọi người nghe nói bên trong hậu viên có trồng nhiều loại hoa quý và đặc biệt có một đóa hoa mà Hoa phi cực kì trân quý. Từ trước đến nay chỉ có Hoa phi, Hoàng thượng và Vân Xuyên có thể tự do ra vào thì chẳng có một người nào từng đi vào trong đó. Hôm nay Tề Tiểu Khả là ngoại lệ, chẳng những cô chạy vào trong đó mà còn la hét ầm ĩ nữa, kì này cô phải tự đào sẵn huyệt chôn rồi.
"Cái con heo phún phín kia mày đứng lại cho tao!!! Tao mà bắt được thì tao sẽ thịt mày!!!."
Chỉ đến khi chạy vào bên trong thì Tề Tiểu Khả mới đứng hình dừng lại, cô ngỡ ngàng nhìn quang cảnh quanh mình. Dường như cô lại xuyên vào một thế giới nào khác chăng?. Ở ngay trước mắt cô là một hồ nước trong đến nỗi có thể thấy đáy, nước hồ có màu xanh ngọc bích, phía sau là giả sơn, mặt đất là một thảm hoa và cỏ. Khắp nơi đều là các loại hoa thuộc dạng cực hiếm, cực đẹp. Có một gốc cây anh đào thật lớn, hoa nở rực hồng phủ kín cả cây, tán cây vươn ra che lấp cả một góc vườn. Một nhánh của cây treo trên đó một chiếc xích đu dây, lơ lửng gần mặt đất. Trên xích đu dây có một cô gái đang ngồi, nàng vận trên người một thân váy đỏ, đôi chân trần trắng nõn đẹp đẽ đung đưa giữa khoảng không. Mái tóc như suối xõa xuống phần lưng được buộc lại bởi sợi dây lụa đỏ. Đôi mắt phượng hẹp dài, hàng mi dày cong vυ't, môi như cánh hoa điểm tô màu đỏ chu sa, hai má hồng hồng óng ánh, nụ cười mê hoặc như ẩn như hiện, những cánh hoa anh đào theo gió rơi xuống tạo thành một khung cảnh thật khiến người ta điên đảo lạc vào cõi bồng lai. Mà nữ nhân ngồi đó không phải Lý Huệ thì còn là ai nữa!.
Lý Huệ nhìn chằm chằm kẻ xâm nhập, ánh mắt nàng sắc bén quét qua Tề Tiểu Khả. Trên tay nàng chính là cái con heo phún phín Bao Tử, nàng dịu dàng vuốt ve cái bụng trương phình của nó. Bao Tử đắc ý nhìn Tề Tiểu Khả, cũng may nó khôn khéo chạy vào đây, lỡ mà bị tên kia bắt được thì dựa vào sự tức giận của hắn bây giờ chắc chắn hắn sẽ đem nó đi thui. Tề Tiểu Khả nghĩ lúc này mình hẳn là nên đi chết đi, cứ mãi đuổi theo cọp con mà không biết nó lại chạy tới chỗ này, ở đây còn có con cọp mẹ ghê rợn hơn gấp trăm lần. Tề Tiểu Khả nuốt khan cổ họng, xoay người từng chút từng chút định chạy ra khỏi đây. Không ngờ tay của mình bị người ta bẻ ra sau lưng, còn ăn thêm một cú đá vào chân làm cô phải quỳ xuống.
"To gan! Ngươi dám tự ý xông vào hậu viên!" Cái giọng đanh đá này thì ngoại trừ bà chằn Vân Xuyên ra thì có thể là ai nữa đây.
Tề Tiểu Khả nhăn mặt, bà cô này có cần ra lực mạnh vậy không a:"Vân Xuyên tỷ xin nhẹ tay, ta không phải cố ý xông vào hậu viên đâu a!."
"Xảo ngôn, dám nói láo trước mặt nương nương!." Vân Xuyên gắt, tăng thêm lực tay.
"Á á đau chết ta rồi!! Ta không phải cố ý đâu mà!!" Cánh tay bị gập ngược khiến Tề Tiểu Khả đau đớn thét lên.
"Được rồi, thả hắn ra đi."
Người im lặng nãy giờ Lý Huệ cũng đã lên tiếng với tỳ nữ thân cận của nàng. Vân Xuyên theo lệnh buông tay Tề Tiểu Khả ra rồi lui về cạnh Lý Huệ.
"Ngươi lui ra ngoài, không có lệnh của bổn cung thì không được vào, kể cả Hoàng thượng."
"Vâng." Vân Xuyên cúi chào rồi lẳng lặng đi ra ngoài.
Bây giờ trong này chỉ còn lại hai người Lý Huệ cùng với Tề Tiểu Khả, à còn có con gấu trúc kia nữa. Không khí lúc này khiến Tề Tiểu Khả cảm thấy có gì đó mờ ám, cô xoa xoa cánh tay lúc nãy bị Vân Xuyên bẻ suýt gãy. Lý Huệ thì vẫn như trước nhìn chằm chằm Tề Tiểu Khả, đôi tay ngọc ngà dịu dàng vuốt ve Bao Tử. Hôm nay nàng thức dậy sớm, định ra hậu viên hóng mát thưởng trà, không ngờ lại có một tiếng la hét của người nào đó truyền đến nơi thanh tịnh này của nàng. Hắn nói sẽ làm thịt thứ gì đó, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy lời này ở ngay trong khuôn viên Dụ Nguyệt uyển của mình. Bản thân Lý Huệ nàng thích nơi đông đúc ồn ào, nhưng không phải là huyên náo la hét như tình cảnh hôm nay, phải nói là nàng cực kì ghét. Vậy mà lại có người không hề biết lễ nghi dám vi phạm mà lại còn hăm đánh hăm gϊếŧ. Dường như hắn chán sống rồi thì phải?. Đến khi Miêu Miêu chạy về bên cạnh, nàng liền bồng nó lên, nó bỏ đi chơi cũng đã mấy ngày hôm nay mới chịu trở về. Chỉ một khắc sau cái tên la hét đòi chém đòi gϊếŧ kia đuổi tới nàng mới ngỡ ra. Hóa ra cái tên gan to bằng trời ấy lại là sủng vật của nàng, hắn rượt theo Miêu Miêu mệt đến nổi thở hồng hộc, thật đáng thương.
-----Hết Chương 20-----
*Bao Tử ở đây chính là dạ dày á nha
Tác giả lảm nhảm: Thành thật xin lỗi vì sự chậm trễ của ta, hôm nay bù lại một chương dài dài chút coi như chuộc lỗi ha. Từ giờ ta sẽ cố gắng đăng chương theo lịch lúc trước 1chương/tuần nha.Hình ảnh chỉ mang tính minh hoạ