Sau khi dùng bữa cơm suốt vài canh giờ, đợi đến khi mọi người ra về, trên khuôn mặt ai nấy cũng đều nở nụ cười vui vẻ.
Chào từ biệt xong xuôi, vài người đã lên xe ngựa trở về nhà mình. Thẩm Thanh Hi ngồi trong xe ngựa, nhìn Tống Ngu Sơn cười nói: “Ngoại tổ phụ, người cảm thấy Thất điện hạ thế nào?”
Lần gặp mặt dùng bữa này cũng không đơn thuần là một bữa ăn đơn giản, điều quan trọng nhất của Thẩm Thanh Hi vẫn là muốn để Tống Ngu Sơn ủng hộ Sở Diệp tranh đoạt hoàng vị.
Đây mới là mục tiêu cuối cùng của Thẩm Thanh Hi, theo sự hiểu biết của nàng về phủ Định Quốc Hầu, bao nhiêu năm nay Hầu phủ luôn giữ thế trung lập, nhưng lần này Thẩm Thanh Hi không muốn Hầu phủ tiếp tục giữ thế trung lập nữa.
Nàng tin tưởng vào năng lực của Tống Trạch, cũng tin rằng dưới sự dẫn dắt của Tống Trạch, Hầu phủ sẽ có thể đạt được đến một tầm cao mới.
“Hi Nhi muốn ngoại tổ phụ trả lời như thế nào?” Tống Ngu Sơn mỉm cười từ ái nhìn Thẩm Thanh Hi, đứa cháu gái này thông minh hơn nữ nhi của ông rất nhiều. “Bữa ăn hôm nay không đơn giản chỉ là ăn cơm thôi đúng không?”
Tống Ngu Sơn có thể thấy rõ rằng những tâm tư đó của Thảm Thanh Hi, nhưng cho dù biết chuyện ông cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Ông ấy chỉ muốn xem rốt cuộc Thẩm Thanh Hi sẽ nói gì với ông, Tống Trạch ở bên cạnh nghe ông hỏi như vậy thì cũng mỉm cười nhìn Thẩm Thanh Hi.
“Đôi mắt của ngoại tổ phụ tinh tường sáng rực như ngọn đuốc, Hi Nhi chuyện gì cũng không thể giấu được ánh mắt của người.” Thẩm Thanh Hi cũng không có giấu giếm, mà bật cười thừa nhận ý tứ trong lời nói của Tống Ngu Sơn: "Ở trước mặt ngoại tổ phụ thì con cũng không giấu giếm nữa, Thất hoàng tử… có ý muốn thượng vị, người cảm thấy như thế nào?”
Tống Ngu Sơn liếc nhìn Tống Trạch, không ngờ những lời cháu trai mình nói lúc trước thật sự không sai.
Sở Diệp thật sự có tâm tư đó, hiện tại đến Thẩm Thanh Hi cũng hỏi ông như vậy, có thể thấy rằng từ ban đầu Thẩm Thanh Hi đã biết suy nghĩ của Sở Diệp.
“Con hỏi như vậy chứng tỏ con đã biết chuyện từ lâu rồi?” Sau khi Tống Ngu Sơn hỏi Thẩm Thanh Hi xong, ông lại liếc mắt nhìn sang Tống Trạch: "Còn Trạch nhi nữa, có phải con cũng biết chuyện này từ lâu rồi?”
Không đợi Tống Trạch lên tiếng, Thẩm Thanh Hi đã vội vàng nói: “Ngoại tổ phụ, những chuyện này biểu ca không hề biết, người đừng vì những chuyện này mà tức giận với biểu ca.”
Nàng không muốn Tống Trạch bị Tống Ngu Sơn khiển trách vì những chuyện này, nào ngờ Tống Trạch chỉ cười và lắc đầu với nàng.
“Biểu muội, không sao đâu.” Tống Trạch nói xong thì nhìn Tống Ngu Sơn: "Tổ phụ, trước đây con thật sự không biết tâm tư này của Thất điện hạ . Nhưng Thất điện hạ có tài hoa có năng lực, ngài ấy thân là hoàng tử có suy nghĩ muốn thượng vị cũng không có gì lạ, việc này cũng giống như chúng ta dẫn binh đánh trận vạy, binh sĩ không muốn làm tướng quân thì không phải là binh sĩ tốt!”
Tống Ngu Sơn gật đầu, Tống Trạch càng ngày càng thận trọng, phủ Định Quốc Hầu giao vào tay hắn thì ông cũng yên tâm rồi.
“Ta cũng chỉ nói như vậy thôi, cũng không có ý trách hai con.”
Tống Ngu Sơn khẽ thở dài một hơi: "Các con đều đã trưởng thành, có suy nghĩ riêng của mình. Ta già rồi, có thể ta không theo kịp suy nghĩ của các con nữa, nhưng những gì ta có thể nói cho các con biết đó là, bất kể chuyện gì xảy ra, các con nhớ kỹ, toàn bộ phủ Định Quốc Hầu sẽ là chỗ dựa cho các con!”
Thẩm Thanh Hi rất cảm động, trước khi Tống Ngu Sơn hồi kinh, tất cả những chuyện mà nàng gặp phải đều chỉ có một mình lão phu nhân ủng hộ nàng, tin tưởng nàng.
Nhưng bây giờ đã khác, mọi chuyện đều đã có phủ Định Quốc Hầu làm chỗ dựa cho nàng, tính toán thay cho nàng, điều này làm cho Thẩm Thanh Hi cảm thấy vô cùng yên tâm.
“Ngoại tổ phụ, cảm ơn người.” Thẩm Thanh Hi nhìn Tống Ngu Sơn với vẻ mặt chân thành: "Người cứ việc yên tâm, Thất điện hạ xứng đáng để mọi người ủng hộ.”