(*lão công: chồng, ông xã)
***
Kỳ Lâm thực sự không muốn nhận cuộc điện thoại này.
Nói ra có khi Đại Kỳ không tin, từ lúc gặp nhau đến kết hôn, cậu và Diệp Chuyết Hàn mới chỉ sử dụng hai cuộc điện thoại.
Cuộc đầu tiên là lúc cậu muốn đào hôn, cuộc thứ hai là lúc cậu không muốn về nhà.
Cuộc hôn nhân này, 99% là sai rồi.
“Haiz…”
Kỳ Lâm thở dài, vẫn cầm di động lên.
Mặc dù cậu có ý định đào hôn, có ý định gϊếŧ chồng, có ý định bỏ nhà đi, nhưng sau cùng, cậu biết mình là người tốt.
“Diệp tiên sinh.” Điện thoại thông, cậu khách khí nói.
Đầu dây bên kia im lặng.
Kỳ Lâm lại nói: “Diệp tổng?”
Có chuyện gì xảy ra với người này vậy? Gọi điện thoại tới nhưng không nói lời nào, tốt xấu gì cũng nên dùng lỗ mũi hừ một tiếng chứ nhỉ?
Ngay trong lúc Kỳ Lâm đang oán thầm trong lòng, thanh âm lãnh đạm của Diệp Chuyết Hàn ở đầu dây bên kia truyền đến –
“Gọi ông xã.”
Kỳ Lâm: “……………………………”
Kỳ Lâm chậm rãi che miệng.
Bởi vì trước khi nhấc máy, để đề phòng lửa giận, cậu ngậm hai viên kẹo bạc hà. Nếu không che miệng lại, cậu sợ mình phun chúng ra mất.
“Gọi… cái gì? Ngài là ai?”
Diệp Chuyết Hàn vẫn dùng giọng nói đó, “Chồng của cậu.”
Giọng nói này không phải là giả, Kỳ Lâm cuối cùng cũng xác định được người ở đầu dây bên kia thực sự là Diệp Chuyết Hàn.
Kỳ Lâm hít một hơi thật sâu hương bạc hà vào phổi, “Diệp tiên sinh, có chuyện gì xảy ra với anh vậy?”
Linh hồn của anh bị bắt cóc nên mới bảo tôi gọi là ông xã?
Diệp Chuyết Hàn hỏi lại: “Với mối quan hệ hiện tại của chúng ta, tôi không đủ tư cách làm chồng cậu?”
Kỳ Lâm: “…A.”
“Hôn nhân của chúng ta được pháp luật bảo vệ.” Diệp Chuyết Hàn lại nói, “Cậu gọi tôi là Diệp tiên sinh, có phải là quá xa lạ?”
Kỳ Lâm nuốt kẹo bạc hà, “Diệp tổng, chúng ta nói chuyện chút. Chỉ có nam nữ kết hôn mới phù hợp với hai từ ông xã, bà xã. Tôi gọi anh là ông xã, vậy tôi là bà xã à?”
Diệp Chuyết Hàn nói: “Cậu là tiểu thê tử*”
(*tiểu thê tử: vợ bé nhỏ)
Da đầu Kỳ Lâm tê rần, “Đầu tiên, hai chúng ta đều là nam, tôi không làm vợ, cũng không phải là vợ. Thứ hai, tôi không hề nhỏ.”
Tôi nhỏ hơn anh chỉ có một tuổi!
Chênh lệch một tuổi trong thế giới của người trưởng thành hoàn toàn có thể bỏ qua, không tính!
“Ồ.” Diệp Chuyết Hàn chậm chạp nói: “Xin lỗi, tôi không nên nói cậu nhỏ, cậu rất lớn.”
Tai Kỳ Lâm đột nhiên đỏ lên.
Một mặt, bởi vì giọng nói trầm thấp của Diệp Chuyết Hàn phảng phất gần bên tai, như muốn đòi mạng. Một mặt, cậu biết Diệp Chuyết Hàn đang ám chỉ điều gì!
Đêm tân hôn, cậu đối diện với háng của Diệp Chuyết Hàn, mà Diệp Chuyết Hàn cũng đối mặt với háng cậu.
Một mình tự do tự tại quen rồi, nhiều lúc khuya mới về nhà, tắm xong lười mặc đồ lót. Ngày đó cậu vội vội vàng vàng vọt vào phòng tắm, quên luôn lấy qυầи ɭóŧ.
Quần pijama mỏng kinh khủng, rất dễ nhìn xuyên thấu. Với kiểu tư thế hai chân dang rộng, khoảng cách lại gần như vậy, đủ để Diệp Chuyết Hàn nhìn thấy hết.
Mà cậu rốt cuộc cũng biết tại sao Diệp Chuyết Hàn lại gõ cửa phòng tắm.
Không phải là muốn lấy chậu, mà là chỉ muốn nhắc nhở – cậu quên lấy đồ lót rồi.
“Chúng ta…” Kỳ Lâm cố gắng ổn định tâm tình, “Chúng ta đổi đề tài khác đi?”
Diệp Chuyết Hàn bình tĩnh hơn cậu nhiều, vững vàng như núi Thái Sơn, “Được, gọi ông xã đi.”
Kỳ Lâm bị xông máu lên não, chuẩn bị nổi giận, Diệp Chuyết Hàn nói: “Là cậu nói muốn đổi đề tài. Tôi không nói về vấn đề cậu to hay nhỏ nữa.”
Mí mắt của Kỳ Lâm giật liên tục. “Diệp tiên sinh, gọi chồng quá dung tục, không phù hợp với thân phận tổng tài của ngài.”
Diệp Chuyết Hàn: “Nhưng tôi thích.”
Kỳ Lâm: “Tôi không thích.”
“Vậy cậu thích thế nào?”
“Trừ phi anh cũng gọi tôi là chồng!”
Nửa phút sau, Diệp Chuyết Hàn nói: “Lần trước cậu trốn ở phòng làm việc là muốn đào hôn, vậy lần này cậu muốn làm gì?”
Trong lòng Kỳ Lâm vui vẻ.
Cậu hiển nhiên đã thắng họ Diệp một nước cờ, lúc này bên kia mới đánh trống lảng.
Trận cờ liên quan tới “ông xã”, Kỳ Lâm là người chiến thắng cuối cùng.
Tính tình Kỳ Lâm dễ giận nhưng cũng dễ vui, chỉ cần nắm bắt được một cơ hội chỉnh Diệp Chuyết Hàn, cậu sẽ vui vẻ. Bây giờ mà không trêu thêm một chút thì cậu quá hiền rồi.
Vì vậy, cậu nói: “Chồng đâu rồi?”
Tại sao không nhắc đến chồng nữa?
Ngượng ngùng rồi đi?
Ha ha ha ha ha…
Nhưng mà trong lòng chưa kịp ha ha xong, Kỳ Lâm bỗng nhiên nghe thấy tiếng Diệp Chuyết Hàn nói: “Ở đây.”
Giọng nói đến từ hai chỗ, một là điện thoại, hai là sau cánh cửa.
Trong lúc đang mải mê với chiến thắng, Diệp Chuyết Hàn đã xâm nhập vào lãnh thổ của cậu!
Diệp Chuyết Hàn ngắt cuộc gọi, đầy hứng thú nhìn cậu, lặp lại: “Ở đây.”
Kỳ Lâm hít sâu.
Vừa nãy cậu vừa nói cái gì?
“Chồng đâu rồi?”
Diệp Chuyết Hàn trả lời lại?
“Ở đây.”?
Đào hố Diệp Chuyết Hàn, không ngờ người rơi vào hố lại là chính mình.
Tâm tình Diệp Chuyết Hàn không tệ, cười khẽ: “Cậu hẳn là đã hoàn thành xong công việc ngày hôm nay rồi? Đi thôi.”
“Anh đừng đến đây!” Kỳ Lâm giơ tay lên ngăn lại, thấy có gì đó không đúng, “Làm sao anh biết tôi đã làm xong?”
Diệp Chuyết Hàn nhướn mày: “Cậu quên tôi là ông chủ, có quyền xem nhật ký công việc của tất cả nhân viên à?”
Đệch! Hóa ra là ông chủ giá lâm!
Kỳ Lâm lại nổi tính ngang bướng, nhịn xuống một hơi hỏi: “Anh đến đây làm gì?”
Tới vì nghe tôi gọi một tiếng chồng?
Diệp Chuyết Hàn gật đầu, “Tới đón cậu về nhà.”
Kỳ Lâm sửng sốt.
Lúc nói câu vừa rồi, ngữ khí và thần sắc Diệp Chuyết Hàn đều rất dịu dàng, tay lại đưa về phía cậu, như một lời mời cùng hắn về nhà.
Ngay cả khi cậu đang không vui, Kỳ Lâm cũng phải thừa nhận rằng khuôn mặt đẹp trai của Diệp Chuyết Hàn có tính sát thương cao 100%.
Miễn là miệng tiên không mở thì đó là một vị tiên tốt.
Nếu sự dịu dàng được buff thêm vào, Diệp Chuyết Hàn có thể trèo lên cả đầu cậu.
Cho đến lúc ngồi vào xe, Kỳ Lâm mới hồi sinh lại.
Rời nhà trốn đi, bây giờ lại thành để chồng đón, cùng nhau về nhà.
Lần này, thư ký Hứa không đi cùng Diệp Chuyết Hàn, trên xe chỉ có mỗi lái xe.
Gió đêm từ một khe cửa sổ thổi vào, mang theo cái lạnh của cuối đông đầu xuân.
Kỳ Lâm im lặng nhìn Diệp Chuyết Hàn.
Đèn đường phản chiếu vào nửa khuôn mặt của Diệp Chuyết Hàn, làm nổi bật từng đường nét sắc bén, khiến hắn giống như một tác phẩm nghệ thuật bí ẩn.
Đột nhiên Kỳ Lâm có một xúc động, muốn ôm tác phẩm này vào trong ngực, hoặc cầm trên tay, tinh tế chiêm ngưỡng.
Diệp Chuyết Hàn quay đầu lại, lạnh lùng phá vỡ khoảnh khắc ngắn ngủi xinh đẹp, “Ông xã cậu có đẹp trai không?”
Tác phẩm nghệ thuật này sao cứ treo chữ “ông xã” kém sang lên miệng thế nhỉ?
Kỳ Lâm tròn mắt, “Diệp tiên sinh, chúng ta có thể ngừng nói về “ông xã” không?”
Diệp Chuyết Hàn: “Không.”
Kỳ Lâm: “Anh…!!”
“Tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện một cách nghiêm túc.” Diệp Chuyết Hàn nói.
“Thật trùng hợp.” Kỳ Lâm lạnh lùng, “Ý tôi cũng vậy.”
Không nói chuyện nghiêm túc thì không thể sống nổi qua mấy ngày này!
Ai biết được chứ, cuộc hôn nhân này chỉ mới được có hai ngày.
Người từng trải Cố Nhung nói với cậu hôn nhân như một tòa thành đang bị vây hãm, cậu còn cười nhạo Cố Nhung tỏ vẻ văn chương. Hiện tại cậu cảm thấy hôn nhân không phải là một tòa thành, mà là con mẹ nó một tòa nhà ma quỷ!
“Ngôi nhà nhỏ” 120m2 được bật đèn sáng trưng, vốn nó mang họ Kỳ nhưng giờ đã không còn họ Kỳ nữa. Diệp Chuyết Hàn ngồi ở giữa ghế sofa như một vị hoàng đế đang thượng triều. Kỳ Lâm mang thang chữ A đã lâu không dùng ra phòng khách, ngồi đối diện với hoàng đế.
Diệp Chuyết Hàn: “…”
Kỳ Lâm ôm cánh tay, khẽ nâng cằm.
Ở vị trí này, góc độ này, mang đến cho cậu một sự bình tĩnh hiếm hoi khi nhìn xuống Diệp Chuyết Hàn.
Ít nhất, cậu có thể nhìn thấy vòng xoáy trên đỉnh đầu Diệp Chuyết Hàn.
Sax! Ngứa tay ghê, hơi muốn sờ thử.
Không biết bình thường lúc Diệp Chuyết Hàn nhìn thấy xoáy trên đầu cậu có muốn chạm vào không. Cậu có hai cái, rất đối xứng nhau.
“Có ý nghĩa đặc biệt gì khi cậu ngồi trên đó không?” Diệp Chuyết Hàn nói, “Hóa ra là cậu có cơ thể của một nhà thiết kế nhưng trái tim của một người trang trí phòng?”
Kỳ Lâm không đáp lời. Trang trí phòng thì sao? Lao động là quang vinh nhất!
Diệp Chuyết Hàn: “Quả nhiên, thân thể của cậu rất không thành thật.”
Kỳ Lâm suýt ngã, thiếu chút nữa từ trên thang chữ A rơi xuống.
“Đầu tiên, tôi muốn làm rõ một điều.” Diệp Chuyết Hàn bắt đầu nói, “Mặc dù hôn nhân của chúng ta tuy không giống như những cặp đôi khác trải qua quá trình yêu đương, nhưng chúng ta là những người phù hợp với nhau nhất.”
Kỳ Lâm bình tĩnh gật đầu.
Tuy rằng, trong hoàn cảnh trước mắt, dùng hai chữ “phù hợp” để mô tả cậu và Diệp Chuyết Hàn có vẻ như là một chuyện cười, nhưng dữ liệu đã được AI tổng hợp. Vì vậy, có thể ở một phương diện nào đó cậu và Diệp Chuyết Hàn phù hợp nhau, nên bị buộc chặt vào nhau.
“Không phải tôi đang kết hôn giả với cậu. Trong cuộc hôn nhau này, tôi hi vọng cậu thực hiện nghĩa vụ của một bạn đời.” Diệp Chuyết Hàn nói tiếp, “Hiện tại có thể chúng ta chưa có tình yêu, nhưng tương lai còn dài. Chính cậu cũng đã nói, cậu không hề suy xét đến việc ly hôn, tôi nghĩ, cậu cũng hi vọng nửa kia của mình làm tốt nghĩa vụ của một bạn đời.”
Lời này không có vấn đề gì, nghe còn rất chân thành tha thiết. Nhưng không biết vì sao, Kỳ Lâm cứ có cảm giác không đúng.
Diệp Chuyết Hàn: “Cho nên, cậu không nên bài xích việc gọi tôi là chồng.”
Kỳ Lâm ngồi trên thang chữ A xoa eo, giống như một người làm nghệ thuật đang biểu diễn.
Chỉ có cậu cảm nhận được chân và eo đang cứng ngắc. Nếu không bất động toàn thân, ngồi dính vào thang, cậu có thể vì một câu nói nào đó của Diệp Chuyết Hàn mà rơi luôn xuống đất.
“Nghĩa vụ của bạn đời chính là gọi ông xã?” Kỳ Lâm mang một chiếc mặt nạ ôn hòa, “Ông… Diệp tổng, anh thực sự rất thú vị.”
Nói xong, Kỳ Lâm giật mình, Diệp Chuyết Hàn cho cậu uống thuốc gì vậy? Vừa nãy suýt chút nữa cậu bật thốt ra từ ông xã!
“Đương nhiên không chỉ như thế.” Diệp Chuyết Hàn lắc đầu, “Xưng hô chỉ là bước khởi đầu. Dùng những xưng hô riêng thuộc về mối quan hệ của hai chúng ta, sau đó chúng ta mới có thể thử yêu nhau, sống chung, giúp đỡ lẫn nhau. Nếu như cậu không muốn thay đổi cách xưng hô, chỉ dùng những tên gọi cứng ngắc khách khí như Diệp tổng, Diệp tiên sinh, tôi không thể không nghi ngờ, cậu không hề muốn thực hiện nghĩa vụ của một bạn đời.”
Kỳ Lâm đung đưa chân trên chiếc thang chữ A.
Ngày xưa… Sax! Cũng không hẳn là xưa lắm. Mặc dù cậu chỉ mong muốn kết hôn vì đã lớn tuổi, nhưng thái độ cậu dành cho việc này rất nghiêm túc, cũng không phải chỉ ôm tâm lý tùy tiện chơi đùa.
Những gì Diệp Chuyết Hàn nói cậu đều tán thành. Bọn họ không phải đang kết hôn giả, chỉ là không có tình yêu với đối phương mà thôi.
Cậu quả thật nên tận tâm làm tốt nghĩa vụ của bạn đời, và cậu thực sự đã làm như vậy. Chẳng hạn như đem căn nhà mang họ Kỳ này chia một nửa cho Diệp Chuyết Hàn, ghế sofa cũng để cho Diệp Chuyết Hàn ngồi một mình một ghế.
Nhưng Diệp Chuyết Hàn yêu cầu cậu gọi hắn là chồng…
Diệp Chuyết Hàn nói tiếp: “Chồng chẳng lẽ không phải là cách gọi phổ thông của bạn đời với nhau? Nếu cậu thực sự không muốn…”
Đôi mắt Kỳ Lâm sáng lên, tai vểnh ra.
Diệp Chuyết Hàn: “Cậu cũng có thể gọi tôi là phu quân.”
Phu quân cái đậu xanh!
Kỳ Lâm: “Những cặp bạn đời bình thường xưng hô cũng không chỉ dùng ông xã và phu quân.”
Diệp Chuyết Hàn biểu lộ sự hứng thú, “Hửm? Vậy thì còn cái gì?”
28 năm Kỳ Lâm làm cẩu độc thân, xem không ít sách truyện và phim con hêu (xuân cung đồ). Cách đây không lâu, cậu còn nhìn thấy trong một quyển sách, một người ở trên giường gọi một người khác là “lão súc sinh”.
“Khụ…” Kỳ Lâm cảm thấy vị tổng tài trước mặt trăm công nghìn việc, khẳng định không có thời gian xem xuân cung đồ, vì vậy, dựa theo giọng điệu của Diệp Chuyết Hàn, nói: “Lão súc sinh.”
Nghe vậy, Diệp Chuyết Hàn nghi hoặc chớp mắt, đôi mắt đen sâu thẳm tựa hồ như càng sâu hơn.
Trong lòng Kỳ Lâm dâng lên một luồng kɧoáı ©ảʍ bí ẩn, mỗi lần bắt nạt Diệp Chuyết Hàn, tâm trạng cậu cực kỳ vui vẻ, cho nên eo và chân thả lỏng, không bám chặt vào thang chữ A nữa.
“Lão súc sinh?” Ba chữ này như thể bị kẹt lại trên đầu lưỡi của Diệp Chuyết Hàn trước khi được phun ra.
Kỳ Lâm đắc ý: “Anh đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là một loại xưng hô theo nghĩa vụ thôi, tôi…”
“Là cách xưng hô thường gọi ở trên giường?” Diệp Chuyết Hàn ngắt lời.
Kỳ Lâm kinh ngạc.
Diệp Chuyết Hàn hoàn toàn trấn tĩnh, không loạn, như thể đang nghiêm túc thảo luận một vấn đề học thuật, “Lên giường quả thực cũng là một loại nghĩa vụ bạn đời quan trọng, hơn nữa còn là nghĩa vụ quan trọng nhất.”
Diệp Chuyết Hàn cười nhẹ, “Nếu cậu đã đề cập đến, tôi sẽ cho cậu một câu trả lời.”
Kỳ Lâm loạn rồi, cậu không hề đề cập tới, cậu không muốn trả lời, cậu chỉ là muốn mắng Diệp Chuyết Hàn một câu lão súc sinh thôi!
Diệp Chuyết Hàn: “Tôi có thể.”
Kỳ Lâm: “…..”
Cuối cùng Kỳ Lâm cũng ngã lộn mèo từ thang chữ A xuống.
*** Hết chương 12