Trường Cấp Ba Sơn Hải

Chương 54: Mười sáu bảy tuổi, ngây thơ, ngọt tư tư

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Lâm Cạnh nhắn tin bên WeChat cho Lưu Hủ, nói về chuyện mình đã sửa vé máy bay.

Không quá vài phút, Thương Vi liền tới gõ cửa “Con sửa vé đến lúc 9 giờ tối sao?”

“Vâng.” Lâm Cạnh buồn bực, “Anh Lưu Hủ nhanh như vậy đã nói cho mẹ sao?”

“Mẹ vừa vặn gọi điện thoại với cô Lư, sao con lại sửa muộn như vậy, một mình về nhà không an toàn.”

“Ra sân bay thì gọi xe, không có gì không an toàn ạ.” Lâm Cạnh khép vali lại, “Ngày mai con phải đi với tụi bạn Từ Quang Dao, cho nên thuận tay sửa lại.”

Thương Vi đau đầu: “Vì sao không nói với mẹ một tiếng, Tiểu Hủ cố ý vì con dịch thời gian, còn nghĩ trong lúc bay có thể chăm sóc lẫn nhau.”

“Con không biết mà.” Lâm Cạnh buồn bực, “Con còn tưởng rằng anh Lưu Hủ chỉ trùng hợp đi cùng chuyến với con, bất quá bọn con chỉ ngồi máy bay, cũng không phải đi cưỡi tên lửa, có cái gì để chăm sóc cơ ạ, mẹ giúp con nói xin lỗi cô Lư.”

Thương Vi thay cậu gấp đồ trên giường, dặn dò: “Học kỳ này mẹ và ba đều không ở Cẩm Thành, chỉ có thể để người nhà chú Lưu tiếp tục chăm sóc con, Tiểu Hủ tính tình tốt lại giỏi, con lúc rảnh rỗi thì mời thằng bé đi ra ngoài ăn bữa cơm nói chuyện gì đó, đừng có suốt ngày ở nhà học bài.”

“Anh Lưu Hủ cũng đã lớp 12, làm gì có thời gian đi ra ngoài nói chuyện với con, mẹ nghĩ cái gì đâu không.” Lâm Cạnh không cần suy nghĩ liền từ chối, “Hơn nữa con không có suốt ngày chỉ biết học, con cũng thường xuyên đi ra ngoài chơi.”

“Đi ra ngoài với Tiểu Tinh?”

“Vâng.”

Lâm ca rất bình tĩnh, không chột dạ, rất vững chắc.

Thương Vi thử: “Không bằng để mẹ đi hỏi Tiểu Hủ, xem thằng bé có thể đối vé để bay cùng con không?”

Lâm Cạnh tự đáy lòng tỏ vẻ: “Nếu con là nữ sinh, hẳn đã nghi ngờ mẹ có ý định ghép con với anh Lưu Hủ.”

Thương Vi thuận miệng tiếp câu: “Nếu thế thì mẹ thật đúng là rất yên tâm.”

Lâm Cạnh:?

Thôi, mẹ vẫn nên đi phòng khách xem TV đi.

Thương Vi lại tranh thủ một chút, thấy con trai mình có chết cũng không muốn cùng Lưu Hủ đi cùng chuyến bay, đành phải thôi. Sau khi trở lại phòng khách, Lâm bác sĩ đang cầm điều khiển đổi kênh: “Con trai cũng sắp trở thành người trưởng thành, sao em còn không yêu tâm để con ngồi máy bay một mình.”

“Không liên quan đến máy bay, em còn không phải muốn để quan hệ thằng bé với Tiểu Hủ tốt hơn một chút sao, để hai đứa nó đi ra ngoài nhiều hơn.” Thương Vi nói xong lại giận dữ, “Đỡ phải để thằng bé suốt ngày ngồi bàn học, nếu giống như anh năm đó, học cho lắm rồi lại xuất hiện ảo giác!”

Lâm bác sĩ: “……”

Vì sao lại lôi đến trên đầu anh rồi, vậy anh liền câm miệng.

May mắn, thời tiết Ninh Thành ngày hôm sau rất tốt, tuyết buổi tối cũng đã ngừng, cũng không xảy ra chuyện “Chuyến bay bị hủy khiến cho cúp bồ yêu sớm còn chưa được như nguyện thành một cúp bồ thật thụ lại chậm thêm một ngày gặp mặt” bi thảm.

Hồ Mị Mị rất sớm đã sắp xếp tài xế Lão Phùng đến sân bay đón Lâm Cạnh, Quý Tinh Lăng đối với điểm này vẫn tương đối vừa lòng, gọi điện thoại cho thầy giáo Tiểu Lâm: “Tôi cảm thấy mẹ tôi đặc biệt thích cậu, này, cô có phải cũng thích tôi hay không?”

“Ừ.” Lâm Cạnh tự giác che giấu sự yêu thích nhiệt liệt của mẹ mình với Lưu Hủ, miễn cho người nào đó lại lải nha lải nhải, “Tôi sắp lên máy bay rồi, khi nào thì cậu đi bệnh viện?”

“Khoàng 9 giờ, còn đang đợi ba tôi về.” Quý Tinh Lăng đứng ở bên cửa sổ, “Say máy bay thì nhớ uống thuốc, tôi đợi cậu về nhà.”

Một câu dặn dò, thành công làm nỗi nhớ của thầy giáo Tiểu Lâm nâng cao thêm một bước, chóp mũi cũng đỏ trong nháy mắt. Bệnh khiết phích không cho phép cậu đắp chăn trên máy bay, cậu vẫn đắp cái chăn Phượng Hoàng kia như cũ, nghiêng đầu nhìn sang bên đèn đường nhấp nháy bên ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy…… Yêu quái kỳ thật cũng khá tốt, thật sự khá tốt, bọn họ nhất định không cần phải ngồi máy bay, không cần chờ những bước lên máy bay, không cần trải qua lúc chia lìa lâu dài, “Vèo” một cái là có thể xuất hiện trong lòng ngực người mình thích.

Trong TV đều diễn như vậy.

Máy bay cất cánh xuyên qua tầng mây.

Buổi tối 8 giờ hơn, đại Kỳ Lân cũng ngậm nhãi con của mình, “Ầm” bay đến bệnh viện Thước Sơn. Tiêm vắc-xin phòng bệnh là một việc rất phiền, bởi vì sẽ có rất nhiều tiểu yêu quái bị sốc hoặc là sợ đau, vừa mới xếp hàng đã bắt đầu oa oa khóc lớn, ồn ào đến mức mọi người ai cũng lo âu. Các y tá còn phải thật ôn nhu, nhất định phải trấn an tốt mới có thể tiến hành bước tiếp theo, toàn bộ quá trình đã bị kéo dài vô hạn, đại Kỳ Lân nhìn con trai mình mặt không biểu tình, hỏi,

con có khỏe không?

Tiểu Kỳ Lân cao ngạo lạnh nhạt mà “Dạ” một tiếng, “Xèo xèo” phát ra ánh điện màu xanh xung quanh không khí.

Con còn ổn, nhưng nếu bọn nó cứ khóc lên khóc xuống, khả năng sẽ không tốt lắm.

Y tá xà hàm thảo vẫn luôn chú ý chặt chẽ động thái bên này, lập tức lại đây khuyên can: “Kỳ Lân tiên sinh, xin ngài tự mình chăm sóc nhãi con thật tốt.”

Đại Kỳ Lân ôm con trai mình, phi thường tùy tiện hỏi “Nhãi con của tôi làm sao vậy, thằng bé thật ngoan mà.”

Xà hàm thảo bị nghẹn một chút, trầm mặc chỉ vào tiếng “Bùm bùm xèo xèo” xung quanh, nếu tiểu yêu quái khác chỉ cần tiếp xúc đến, thì rất có khả năng sẽ bị nổ cho mặt đen thui —— ông gọi cái này là rất ngoan?

Đại Kỳ Lân vẫn không thể hiểu được như cũ, nhiều yêu quái khóc lóc la lối vừa ồn vừa nháo còn đi cắn người như vậy ông không quản, vì sao lại tới làm phiền chúng tồi, nhãi con của tôi phóng chút điện thì “nàm” sao, điện không khí cũng không được sao, ông chẳng lẽ còn muốn xen vào chuyện Kỳ Lân phóng thích lôi điện?

Xà hàm thảo: “……”

Xà hàm thảo nhận thua: “Thôi, tôi coi hai người là tình huống đặc thù.”

Các phụ huynh yêu quái khác đối với chuyện này cũng không có ý kiến.

Bởi vì mọi người đều không muốn bị nổ đen cả mặt.

Kỳ Lân nhãi con đạt được đãi ngộ chen ngang của chính phủ – nằm sấp xuống bàn khám, nhìn kim tiêm vừa thô vừa lớn, tương đối khϊếp sợ.

Nhưng mặt ngoài vẫn phải rất bình tĩnh, thực ngạo kiều, cắn răng một cái để ai đó kim cho.

Cô y tá giúp hắn ấn miếng bông gòn: “Đau không?”

Tiểu Kỳ Lân đen mặt trả lời: “Không đau.”

Cô y tá cực kì giật mình, gọi đại Kỳ Lân đi sang bên cạnh, phi thường uyển chuyển hỏi, nhãi con của anh có phải có vấn đề về cảm giác đau không?

Đại Kỳ Lân lại rất hiểu, hạ giọng trả lời: “Cảm giác đau của thằng bé không có vấn đề, chính là sĩ diện, cô không nghe giọng thằng bé run run sao.”

Cô y tá: “……”

Kỳ Lân nhãi con mạnh mẽ tỏ vẻ không đau nhưng thật ra đau đến mức đầu choáng mắt hoa, bị đại Kỳ Lân ngậm trở về biệt thự Hoán Khê

Hồ Mị Mị chào đón, ôm con trai về trong lòng ngực: “Sao lại ngủ rồi?”

“Sẽ ngủ mười mấy tiếng.” Quý Minh Lãng dùng ngón tay khều khều cái móng trước mềm nhũn của nó, cười nói, “Không sao, phản ứng bình thường sau khi tiêm xong vắc-xin phòng bệnh.”

Phòng ngủ chỉ bật một cái bóng đèn nhỏ, Hồ Mị Mị thay con trai đắp chăn lại, cũng tỉ mỉ tắt nguồn điện thoại.

Tiểu yêu quái vị thành niên, luôn cần phụ huynh chăm sóc và quan tâm nhiều hơn

Thương Vi gọi điện thoại cho con trai:“Con gọi xe chưa?”

“Con vừa mới ra sân bay, cô Hồ đã để tài xế đến đón con rồ ạ.” Lâm Cạnh kéo vali, “Hiện tại liền về Giang Ngạn Thư Uyển.”

Khương Phân Phương hôm nay cũng bắt đầu đi làm, bà sáng sớm đã ở nhà nấu nồi canh thanh đạm, dọn dẹp mọi nơi cho sạch sẽ thanh tân. Lâm Cạnh trở lại phòng ngủ nhỏ quen thuộc, chuyện thứ nhất chính là gọi điện cho bạn trai tương lại, kết quả vẫn tắt máy như cũ.

Nhưng không sao, học bá vẫn rất linh hoạt.

Lâm ca của cậu từ trước đến nay phi thường mạnh, trực tiếp gọi điện thoại cho mẹ của bạn trai tương lai.

“Cháu chào cô, cháu vừa về nhà ạ, cảm ơn cô đã để chú Phùng tới đón cháu.” Cậu hiểu chuyện lại có lễ phép mà nói, “Ba mẹ cháu còn mua quà cho cô và chú Quý, kết quả cháu vừa gọi điện cho Quý Tinh Lăng hình như cậu ấy lại tắt máy.”

“Không cần khách khí như vậy.” Hồ Mị Mị cười cười, “Tiểu Tinh bị cảm không thoải mái, hiện tại đã ngủ rồi, nhà cô đêm mai sẽ về Giang Ngạn Thư Uyển.”

“Vậng, cháu không làm phiền nữa.” Lâm Cạnh quan tâm, “Quý Tinh Lăng bị cảm có nghiêm trọng không ạ?”

“Không sao, thằng bé đã uống thuốc ha sốt rồi.” Hồ Mị Mị nói, “Chờ Tiểu Tinh tỉnh ngủ sáng mai, cô sẽ nhắc thằng bé gọi lại cho cháu.”

Lâm Cạnh cúp điện thoại, nhíu mày nghĩ nghĩ, tần suất bị cảm của Quý Tinh Lăng gần đây hình như có chút cao? Theo lý mà nói cậu ấy thích vận động như vậy, tố chất thân thể nên tốt mới đúng, nhưng lại nghĩ lại —— thân thể có tốt cũng không chịu nổi người nào đó không thèm để ý mặc quần áo, ngày mùa đông cứ mặc quần áo thể thao ra vẻ đẹp trai đi lung tung mọi nơi.

Vì thế cậu mở website mua sắm, tình cảm mãnh liệt lập tức xúi giục cậu chọn áo giữ nhiệt.

Tinh ca của cậu hình như trong lúc mơ thấy long underwear is coming, lập tức mơ nhiều không tỉnh được, thẳng đến 10 giờ sáng hôm sau mới bị Hồ Mị Mị đánh cho một cái lôi về hiện thực: “Ăn cơm.”

Hắn kinh hồn chưa định mà ngồi dậy, trước tiên xốc chăn lên nhìn thoáng qua, xác định mình không bị ép mặc cái quần mùa thu màu đỏ thẫm, mới nhẹ nhàng thở ra.

“Ngủ choáng váng sao?” Hồ Mị Mị thử thử độ ấm trán của hắn, “Rửa mặt xong nhớ gọi điện cho Tiểu Cạnh, tối qua thằng bé có tìm con.”

Quý Tinh Lăng nhìn thời gian, khϊếp sợ: “Sao con lại ngủ lâu như vậy?”

“Phản ứng của vắc-xin phòng bệnh.”

Vì sao y tá trước khi tiêm không nói cho mình tác dụng phụ là hôn mê?!

Quý Tinh Lăng một bên vội vàng đánh răng, một bên mở di động, quả nhiên có rất nhiều trên WeChat từ Lâm Cạnh, bất đầu từ lúc đáp xuống Cẩm Thành, tin nhắn cuối cùng là từ một tiếng trước, nói muốn đi trường học một chuyến, bào hắn nghỉ ngơi cho khỏe.

Quý Tinh Lăng trực tiếp gọi qua: “Tôi vừa mới tỉnh ngủ, cậu đến trường sao?”

“Ừ, buổi sáng thầy Vương gủi tin trên WeChat.” Lâm Cạnh hỏi, “Cậu đã đỡ cảm chưa?”

“Đỡ rồi.” Quý Tinh Lăng lau khô mặt, “Không phải ngày mai mới đến sao, lão vương sao lại gọi cậu hôm nay đến trước.”

“Giúp ông ấy dọn văn phòng, văn phòng cũ muốn kiểm tra điện” Lâm Cạnh trả lời, “Học kỳ này chúng ta cũng về lầu Học uyển.”

Quý Tinh Lăng ngẩn người, học ở lầu Đông Sơn hắn cũng đã quen, hơn nữa cũng gần như quên mất việc đổi phòng học.

Lầu Học Uyển có phòng học lớn.

Phòng học lớn thì không có bạn ngồi cùng bàn.

Làm tròn lên, Tinh ca hơn một năm tiếp theo chẳng lẽ lại phải yêu xa lần nữa? Cùng thầy giáo Tiểu Lâm cách xa nhau cả một hành lang dài.

Đây lại là sét đánh giữa trời quang sao!

Lại còn có thêm nhiều sét đánh giữa trời quang.

Bảng thành tích cuối kì 1 hình như ra rồi đúng không?

Sau khi ý thức được chuyện này, Quý Tinh Lăng chỉnh lại câu chuyện, xóa hoàn mỹ câu “Bằng không tôi cũng tới trường giúp cậu”, chỉ hỏi một câu: “Cậu ở trường một mình?”

“Không, Lý Mạch Viễn, Kỳ Liên bọn họ đều ở.”

Ok, tất cả đều là học sinh giỏi.

Nhớ lại điểm thi toán học cùng tiếng Anh thảm không nỡ nhìn, Quý Tinh Lăng xoa xoa mũi: “Vậy đến lúc cậu dọn xong thì nói tôi một tiếng, tôi tới đón cậu.”

“Không cần, cậu còn bệnh mà.” Lâm Cạnh dặn dò, “Cậu nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa tôi gọi lại.”

Nghe đối diện truyền đến âm thanh “Tít tít”, Tinh ca đột nhiên sinh ra một cảm giáng thật tang thương.

Thầy giáo Tiểu Lâm của mình ghét bỏ mình!

Cậu ấy nhất định đã thấy được điểm 50 môn toán của mình!

Lý Mạch Viễn cầm bảng thành tích, vẻ mặt đưa đám: “Thi đại học lần này của chúng ta hẳn là không phải thầy Tiền ra đề đúng không?”

“Cha, cậu thi 128 còn không thỏa mãn?” Kỳ Liên đã chịu đả kích, “Cả năm lớp, cũng chỉ có Lâm ca mới có thể chiến với cậu, cậu nhìn tôi xem, tôi còn thiếu chút nữa không đạt tiêu chuẩn.”

Lâm Cạnh tinh chuẩn đặt câu hỏi: “Vì sao cậu kêu cậu ấy là cha mà kêu tớ là ca?”

Lý Mạch Viễn: “Phụt.”

Kỳ Liên: “Đậu má, đây là trọng điểm sao, các cậu vì sao không an ủi người chỉ hơn 90 điểm như tớ?”

Điểm hơn 90 của cậu có gì mà an ủi. Lâm Cạnh vỗ tay đoạt qua bảng điểm, bạn trai 38 điểm của tôi mới cần an ủi!

Đứng nhất lớp vẫn là Lâm ca, tổng điểm 660, nhiều hơn Lý Mạch Viễn ba điểm, nhiều hơn Quý Tinh Lăng đến 300.

Cái đối lập này thật sự thảm thiết.

Vương Hoành Dư cầm bảng chỗ ngồi mới đi vào, bảo Lý Mạch Viễn đợi lát nữa dán trong phòng học. Bởi vì người ngồi trước Lâm Cạnh, cái người xui xẻo bị bệnh nghỉ quá nhiều kia, nên lớp đã di chuyển một nhóm về phía trước, làm tròn lên, cúp pồ xém thực thụ có thể tính là bạn ngồi cùng bàn, ngoại trừ trong lúc học không thể trộm nắm tay, tan học không thể lại nghe cùng một cái mp3, không thể lại tùy thời nhét vào hộp bàn bên kia thứ gì đấy, không thể dùng chung một ly nước…… Không phải, tại sao cảm giác lạc thú yêu sớm đã bị cướp đoạt hơn nửa?

Kỳ Liên quan sát cậu một lúc: “Lâm ca, cậu thi đứng nhất lớp vì sao mặt cũng ai oán như Lý Tổng vậy?”

Lâm Cạnh mặt không đổi sắc trả lời: “Này không phải môn toán không được điểm tối đa sao?”

Kỳ Liên: “……”

Những người khác: “……”

Mời cậu đi ra ngoài.

Bọn họ bận rộn đến chiều mới dọn xong. Vương Hoành Dư nói muốn mời học sinh ăn cơm, Lâm Cạnh lấy cớ trong nhà có chuyện rời đi một mình, ngồi ở trong xe gửi tin WeChat, cậu đến Giang Ngạn Thư Uyển chưa?

Tinh ca: Cậu dọn xong rồi sao? Tôi tới đón cậu.

Có thể đạt tới: Tôi đã lên xe rồi, mười phút về đến nhà.

Quý Tinh Lăng đợi nửa ngày, cũng không chờ được nhãn dán dáng yêu hôn hôn của người kia, chỉ có thể ủ rũ trả lời một chữ “Ừ”.

Không thi được 500 là không thể chuyển chính thức, tuy rằng hắn đã khắc khổ học xong 3500 từ đơn, nhưng từ đơn như vậy, là cho mình, là cho yêu, hoặc là con người muốn yêu học xong liền quên, không có ai có thể học xong mà nhớ đến giờ, cho nên hình như cũng không đạt được hôn hôn một cái.

Học bài thật khó.

Tinh ca của cậu cũng thật khó khăn.

Hắn một tay đặt lên trán, một mình nằm trên sô pha phòng 1301, tịch mịch như tuyết, dã vân vạn dặm vô thành quách, mưa tuyết dồn dập phương bắc rét đậm lạnh (?)

Cậu xem, Tinh ca còn đang ngâm thơ, hắn thật sự đã rất nỗ lực.

Nhưng kiểm tra ở cấp ba, cũng không thể dựa một hai tháng cố gắng liền từ 300 đến 500, trong hầu hết thời gian, thành tích vẫn rất công bằng.

Hắn thở dài, cả đèn cũng lười mở lên, ôm đệm dựa phát ngốc, thẳng đến khi chuông cửa “Tinh ting” vang lên.

Đờ phắc!

Quý Tinh Lăng như ở trong mơ vừa tỉnh, bỗng nhiên từ trên sô pha nhảy lên: “Chờ một lát!”

Hắn binh hoang mã loạn chạy vọt vào phòng tắm, nhìn mình trong gương sửa sang lại một chút.

Thành tích đã rách tung toé, ít nhất mặt phải đẹp trai đến kinh thiên động địa!

Lâm Cạnh ở cửa đợi đại khái ba phút, mới có người tới mở cửa, cậu mới vừa nghi hoặc hỏi một câu: “Cậu đang làm cái ——”

Người cũng đột nhiên bị kéo vào phòng 1301!

Kể hoạch của Tinh ca vốn là như thế lày, mặc kệ hắn thi được 37 hay 21, mặc kệ cho dù thi được 200 điểm, cũng muốn hôn một cái rồi nói sau!

Kết quả Lâm Cạnh đột nhiên không kịp phòng ngừa, vài tờ a4 đóng dấu trong tay niết lại “Bộp” một tiếng đập lên mặt đại thiếu gia!

Mũi Quý Tinh Lăng vừa cao lại vừa thẳng, lần này thì có chút tàn nhẫn, hai mắt đẫm lệ nhịn lại nửa ngày.

“Cậu không sao chứ?” Lâm Cạnh bị hoảng sợ, “Tôi không phải cố ý.”

“Không sao, không quan hệ.” Quý Tinh Lăng đau muốn ngốc, “Cậu lấy thứ gì vậy?”

Lâm Cạnh trả lời, bảng điểm.

“……”

Không khí cưỡng hôn lập tức biến mất.

Lâm Cạnh kiểm tra một chút: “Còn ổn, không bị gì hết”

Quý Tinh Lăng dở khóc dở cười: “Bị gì thì cậu phụ trách không?”

“Bị gì hay không bị tôi đều phụ trách.” Lâm Cạnh xoa xoa, “Muốn băng lại không?”

Quý Tinh Lăng chơi xấu: “Không băng, hôn một cái đi.”

Lâm Cạnh nhón chân, hôn một cái lên mũi hắn.

Quý Tinh Lăng: “……”

Quý Tinh Lăng: “Bằng không thì như vậy, cậu lại dùng bảng điểm đập lên mặt tôi lần nữa đi, phải đập luôn cả mặt ấy.”

“Đừng nháo nữa.” Lâm Cạnh bật cười, giơ tay ôm cổ hắn, “Cậu lần này thi được 360.”

Quý Tinh Lăng biểu tình cứng đờ: “Ừ.”

“Nhưng cậu tăng hạng trong lớp.”

Quý Tinh Lăng giật mình: “Thiệt hay giả vậy, toán học mọi người đều tệ thì tôi biết, nhưng tiếng Anh tôi cũng không thi được mà, này cũng có thể tăng hạng sao?”

“Không.” Lâm Cạnh ngữ điệu mơ hồ, “Không tính tiếng Anh.”

Quý Tinh Lăng không kịp phản ứng, không thể hiểu được hỏi: “Sao lại còn có vụ không xếp hạng tiếng Anh?” Đây là chủ nghĩa xếp hạng nào mà ấm áp dữ dội?

“Tôi sắp xếp, không được sao!”

“…… Cậu có thể đừng đột nhiên hung dữ như vậy hay không, làm tôi sợ giật mình.”

Nhưng thầy giáo Tiểu Lâm lại cảm thấy mình rất có đạo lý, bởi vì Quý Tinh Lăng trong lúc thi tiếng Anh bị bệnh, đương nhiên không thể phát huy tốt, trong lúc xếp hạng bỏ đi lúc phát huy không được tốt, chẳng lẽ không phải thao tác bình thường sao?

Cậu còn cố ý dùng máy tính Vương Hoành Dư tìm đến tấm bảng không xếp hạng tiếng Anh mà xác nhận lại, bạn trai tương lai của mình quả thật có tăng hạng.

Cho nên là có thể đạt được một cái khen thưởng, hợp tình hợp lý.

Quý Tinh Lăng cảm khái, thầy giáo Tiểu Lâm vì có thể hôn được mình, thật là trăm phương ngàn kế.

Liền rất tự hào, liền rất muốn khoe khoang.

Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rọi lên hai thiếu niên lần đàu mở lòng.

Bởi vì đã lâu…… Kỳ thật cũng không có quá lâu, nhưng đối với cặp đôi yêu nhau thì là một kỳ nghỉ rất lâu, nụ hôn này có vẻ phá lệ trân quý lại cẩn thận từng tí, Quý Tinh Lăng cắn môi đối phương, hàm hồ nói: “Tôi rất nhớ cậu.”

“Ừ.” Lâm Cạnh một tay nâng gò má hắn, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, tôi cũng nhớ cậu

Bọn họ đầu tiên là nghiêm túc mà ôm, môi hôn môi, sau đó lại áp trán, nhìn nhau rồi bật cười có chút ngộc.

Mười sáu bảy tuổi, ngây thơ, ngọt tư tư.

Sô pha ở phòng 1301 rất lớn, Lâm Cạnh ngồi trên đùi Quý Tinh Lăng, gục đầu vào hõm vai đối phương, tận hưởng một buổi chiều yên tĩnh, cả người thả lỏng tùy thích, như là nhào cả người vào con gấu bông mềm mại trong cửa hàng.

Con gấu lớn.

Lâm Cạnh nhớ tới chuyện ở trung tâm thương mại Cẩm Mậu, vì thế hơi hơi nghiêng đầu:“Tôi lúc đi dạo phố tết, gặp được một con gấu phát tờ rơi lớn.”

Quý Tinh Lăng vốn đang nhéo nhéo cái gáy của cậu, sau khi nghe được thì tay hơi dừng lại:” Ừ, sau đó thì sao?”

“Tôi cho rằng đó là cậu.”

“Sao có thể.”

“Nhưng người đó thật sự rất giống cậu, Quý Tinh Lăng, đó thật sự không phải là cậu sao?”

“…… Không phải.”

“Tôi cũng cảm thấy không có khả năng, nhưng sao cậu lại bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ cậu không nên nên mượn cơ hội trào phúng tôi sao? Ví dụ như suy nghĩ kì lạ, nhớ cậu cậu quá rồi sinh ra ảo giác linh tinh.”

“Cậu đừng có nghĩ tôi miệng độc như vậy được không.” Quý Tinh Lăng nghiêng đầu, hôn một cái lên má cậu, “Hơn nữa rõ ràng chỉ có cậu mới thích suốt ngày đi trào phúng, tôi thuộc về đơn phương tiếp thu bạo kích.”

Lâm Cạnh suy nghĩ một chút, hình như là thế, vì thế nói: “Ồ.”

Cậu tiếp tục ôm lấy con gấu lớn của mình, lười biếng nói: “Không phải cậu liền không phải cậu.”

Hoặc là lại khoa trương hơn một chút, là cậu cũng không sao.

Dù sao tôi rất thích cậu.