Lý Kiến Sinh rốt cuộc vẫn là không thể phạt Lâm Cạnh ra hành lang đứng, khi nghe Lý Mạch Viễn nói bệnh cảm của cậu vừa khỏi, vừa lúc nương theo bậc thang này, không tới mười lăm phút đã gọi hai người vào phòng học.
Thời gian tiếp theo, Quý Tinh Lăng rất ngoan ngoãn, không quấy rầy thầy giáo Tiểu Lâm chuyên tâm học tập. Thẳng đến lúc 9 giờ rưỡi chuông tan học vang lên, mới quay đầu đã nói một câu: “Tôi để tài xế đi về trước, đợi lát nữa cùng nhau ngồi xe trường.”
Lâm Cạnh dọn sách vào cặp: “Đây cũng là một phần trong nghi thức xin lỗi rườm ra của cậu?”
“……” Thật không dám dấu diếm, tôi còn cho rằng tôi đã hoàn thành toàn bộ quá trình lúc ở hành lang vừa rồi.
Nhưng theo quy củ giang hồ, ai đóng cửa trước người đó đuối lý.
Cho nên Quý Tinh Lăng chỉ mơ hồ “Ừ” một câu không rõ, để thầy giáo Tiểu Lâm định đoạt.
Ánh trăng đêm nay rất đẹp, ánh trăng màu trắng bạc phản chiếu trên sóng nước lấp lánh trong hồ. Khi ngẩng đầu lên, trên trời còn có những đám mây bồng bềnh màu trắng lại lẫn màu đỏ thẫm, bỗng nhiên bị gió thổi qua, biến thành hình dáng từng miếng vảy lân—— kỳ thật cũng không phải là gió là Giao long, hoặc là Cù Long, hoặc là Ứng Long, hoặc là con rồng nào đó, dù sao chúng nó luôn thích ở trên trời bay tới bay lui. Nếu là giữa hè tháng sáu, còn có khả năng sẽ đυ.ng vào gió thuận bay đến Nam Hải Thiên Trì côn.
Bầu trời chen chúc như giao thông.
Mà xe bus của trường cũng thật chen chúc.
Hai người tìm vị trí ở trong góc phía cuối, Lâm Cạnh vẫn đưa cho hắn một bên tai nghe như cũ, lười nhác nói câu: “Sau khi xuống xe phiên dịch.”
Quý Tinh Lăng bình tĩnh từ chối: “Trước kia hình như cũng không có chuyện này.”
“Quy tắc mới, miễn cho cậu chân trong chân ngoài.” Lâm Cạnh cài đai an toàn, “Không hiểu thì tạm thời có thể sử dụng di động lưu lại.”
Vậy tôi đại khái sẽ lưu đầy.
Đại thiếu gia lúc bắt đầu đã nghĩ như vậy.
Nhưng thực mau hắn liền phát hiện, nghe không hiểu quả thật nghe không hiểu, mà lưu lại cũng không bằng hiện thực. Giọng nam trong tai nghe chắc chắn là thuê phòng thu âm mạ vàng có ấn đồng hồ tính giây, hận không thể trong vòng một giây nhảy ra 8000 từ đơn, tốc độ này có thể hơn với ông David carrot kỳ diệu ở Trung Quốc. Bài nghe hơn mười phút, cái duy nhất Quý Tinh Lăng có thể nhớ kỹ chỉ có màn vỗ tay cuối cùng, ghi nhớ trên di động so với mặt thầy giáo Tiểu Lâm còn sạch sẽ hơn.
Học tra quả nhiên không còn tôn nghiêm.
Lâm Cạnh trước khi ngủ đã cài chế độ cài lặp lại.
Đúng, học bá đã ngủ, lên xe liền ngủ, dùng tấm chăn lông phượng hoàng lửa che cả đầu, không nhúc nhích, tạo hình có chút thú vị. Bạn học sau khi lên xe, khả năng sẽ nghĩ lầm Quý đại thiếu gia có phẩm vị độc đáo, mới từ nơi nào trộm được con manocanh.
Xe đi được một nửa đoạn đường, có mấy người say rượu đi ngang qua đường lớn, tài xế dẫm một chân phanh lại. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi bị nghiêng về phía trước Lâm Cạnh từ trong mơ bừng tỉnh, tim đập mạnh vội kéo chăn xuống: “Làm sao vậy?”
Giọng cậu khàn khàn còn chưa hết buồn ngủ, đuôi mắt màu hồng nhạt, tóc cũng lộn xộn, khuôn mặt thoạt nhìn tương đối mờ mịt. Thầy giáo Tiểu Lâm như vậy cũng không còn giống súng trường ngắm bán M82A1, nhiều lắm cùng chỉ giống tạo hình nhân vật trong phim hoạt hình không hề có lực sát thương, thậm chí còn khiến mấy bạn nhỏ yêu thích.
Bạn nhỏ Quý kéo chăn lên đầu cậu một lần nữa: “Không có việc gì, cậu tiếp tục ngủ đi, hình tượng còn muốn giữ hay không, che cho tốt!”
Lâm Cạnh: “……”
Cậu trầm giọng ủy khuất hỏi: “Tôi vừa mới có hình tượng gì?”
Quý Tinh Lăng suy nghĩ một lát: “Cậu thấy con Lý Chiêu Tài chưa?”
Đó là con mèo ông chủ bảo vệ của tiểu khu, mặt tròn, mắt híp xuống, quanh năm suốt tháng duỗi chân trước nằm xuống cửa sổ, duy trì tư thế nửa muốn ngủ nửa không ngủ.
Lâm Cạnh chính xác không có lầm vung một đấm.
Quý Tinh Lăng cầm cổ tay của cậu, cười nghiêng đầu.
Khi hai người trở lại Giang Ngạn Thư Uyển, vừa lúc đuổi kịp thang máy đang kiểm tu, bốn bộ chỉ mới mở một nửa. Thừa dịp trong khoảng thời gian này, Lâm Cạnh hỏi: “Bài nghe của cậu thế nào rồi?”
“Nghe không hiểu.”
“Không có khả năng!”
Quý Tinh Lăng ngốc, chuyện này thì có cái gì không có khả năng chặt đinh chém sắt như vậy.
“Tôi chọn Tiếng Anh thiếu nhi, cậu không đến mức chỉ giới thiệu hamburger mà nghe không hiểu chứ?”
“……”
Quý Tinh Lăng giữa “Trình độ của tôi có thể, chỉ là không có nghiêm túc nghe” cùng “Mình mẹ nó thế mà đến cả tiếng Anh thiếu nhi cũng nghe không hiểu thì cũng quá mất mặt” nhanh chóng lựa chọn vế trước.
Hắn nói: “Ừ, tôi có chơi game một chút.”
Lâm Cạnh thoáng không có lời gì để nói, một mình đi vào thang máy.
Quý Tinh Lăng đi theo phía sau cậu, nhanh chóng phản ứng lại: “Không đúng, giới thiệu hamburger vì sao còn phải vỗ tay?”
“Cái gì vỗ tay?”
“Bài nghe của cậu, vẫn cứ vỗ tay bồm bộp.”
Lâm Cạnh nghi hoặc bấm lịch sử.
Vừa thấy, liền ồ.
“Cậu đây là biểu tình gì?”
“Thực xin lỗi, chọn sai rồi, để cậu nghe thảo luận kinh tế cả một đường.”
Quý Tinh Lăng:?
“Tôi về nhà đây, hẹn gặp lại.”
“Không được!” Quý Tinh Lăng từ phía sau vòng tay qua cổ cậu, mạnh mẽ kéo người qua, “Hành vi này của cậu rất đả kích sự tích cực học tập của tôi có biết hay không?”
“Quý Tinh Lăng cậu có thể đừng giống như con khỉ thế có được hay không!”
Hai nam sinh lảo đảo lao ra từ trong thang máy, dọa Hồ Mị Mị mới ra cửa giật cả mình.
“Cháu chào cô” Lâm Cạnh sửa lại cặp đứng thẳng.
“Đỡ cảm chưa?” Hồ Mị Mị cười nói, “Về phòng cháu cất cặp đi, sau đó lại đây uống canh, măng tươi mới cô mới lấy từ nông thôn, nấu rất thanh đạm.”
Lâm Cạnh đã phát hiện, người một nhà cách vách khi ăn cơm đều thiên về khẩu vị, nếu thêm hai chữ “Thanh đạm” cường điệu, thì tám phần là cố ý chăm sóc khẩu vị của mình, cho nên cậu cũng không khách khí.
Canh là Hồ Mị Mị tự tay hầm, dùng các loại rau quả sản xuất từ Thanh Khâu, tư vị vừa mát vừa ngọt.
Lâm Cạnh ở trước mặt người lớn từ trước đến nay đều hay miệng thổi phồng ngọt, không giống với thẻ bán sĩ giảm giá“Quý Tinh Lăng cậu thật là lợi hại”, ca ngợi cực kì có linh hồn.
Hồ Mị Mị quả nhiên được khen đến mở cờ trong bụng, một bên múc thêm canh cho cậu, một bên giáo dục người khác: “Ăn hết đồ ăn đi, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn kén ăn, đây là tật xấu gì.”
Nói chuyện ở đây, kỳ thật cũng hoàn toàn không có vấn đề. Nhưng Hồ Mị Mị phát hiện sau khi mình phê bình xong, con trai thế mà vẫn một bộ quỷ không quan tâm, dùng cái muỗng chọc củ cải không dừng, tướng ngồi như không ngồi, thiếu đánh không chịu được, lại bắt đầu sinh ra ý tưởng “Đóng gói đưa cho cô hoạch điểu cách vách”, quay đầu kể khổ với Lâm Cạnh:“Cháu nhìn Tiểu Tinh xem, bị ba nó cùng ông bà chiều thành cái dạng gì, kén ăn mặc kệ, học tập lại càng mặc kệ, lúc mùng một nó thi được mười tám điểm, người nhà Quý gia còn có thể biến đổi thành tiệc chúc mừng, làm cô tức giận đến quá sức.”
Quý Tinh Lăng “Mẹ!”
“Gì, con đột nhiên lớn tiếng như vậy làm gì?”
Lâm Cạnh cong khóe miệng: “Chú Quý có lẽ là do bận công việc, cho nên không có thời gian quản học tập.”
“Không, ba tôi vẫn quản.” Quý Tinh Lăng ý đồ cứu giúp một chút, “Là kiểu này, tuy rằng thoạt nhìn giống như không quan tâm, nhưng thực tế siêu nghiêm khắc.”
Hồ Mị Mị dùng biểu tình nghi hoặc “Con hôm nay có phải uống lộn thuốc hay không” nhìn con trai.
Quý Tinh Lăng một tay đầu hàng, chuyện này chúng ta tối nay hãy giải thích, hiện tại xin mẹ đừng nói gì.
Lâm Cạnh uống xong một muỗng canh cuối cùng, rất có lễ phép đứng lên: “Cháu cảm ơn cô, cháu về học bài ạ.”
Quý Tinh Lăng: “……”
Chiếc nồi nương nhờ Lão Quý còn chưa được năm tiếng, đã bị ném trở về, hùng hổ đổ ập xuống.
Bởi vậy có thể thấy được, thụy thú trấn thủ quả nhiên không thể tùy tiện trêu chọc.
Quý Tinh Lăng rất muốn ngửa mặt lên trời thở dài, hắn dùng nửa ngày xây dựng tâm lý, cuối cùng vẫn là ôm một chồng bài tập, làm bộ làm tịch mà đi gõ cửa phòng 1302.
Tối nay Lâm Cạnh vốn không muốn ăn cơm, lại bị món canh vừa rồi làm cho muốn ăn, hiện tại đang ăn một khay bánh quy, thấy hắn tiến vào tùy tiện đẩy qua:“Muốn ăn không?”
Không khí hình như cũng không quá tệ? Quý Tinh Lăng ngồi bên cạnh cậu, tượng trưng hắng giọng một cái.
Lâm Cạnh đợi một phút đồng hồ, kiên nhẫn cơ bản đã đi hết: “Cậu cũng không phải tới diễn thuyết, vì sao còn phải dành thời gian nghĩ kịch bản trong đầu?”
Quý đại thiếu gia bị nói thật sự vô tội.
Giảng đạo lý, tôi không có kịch bản.
Tôi chính là đang do dự.
Lâm Cạnh chủ động xuất kích, nhìn hắn nói: “Lý Mạch Viễn buổi sáng chuyển sáu đồng về cho tôi, nói cháo bát bảo ngày hôm qua là cậu mua.”
Quý Tinh Lăng mặt không đổi sắc: “Ừ, cậu ấy không có tiền, vừa lúc tôi ở đó cho nên thuận tay quét mã.”
“Vậy tại sao cậu không hỏi tôi, vì sao không ăn cơm cậu mua mà lại muốn đi mua cháo?”
“Bởi vì buổi chiều cậu về nhà.”
“WeChat thì sao?”
“Tôi không mang điện thoại.”
“Cậu dùng niềm tin giúp Lý Mạch Viễn quét mã?”
“……”
“Cho nên cậu bởi vì cháo bát bảo mà giận tôi?”
“Sao có thể!” Tinh ca không có, Tinh ca sẽ không, Tinh ca là người ấu trĩ như vậy sao?
“Quý Tinh Lăng.”
“Làm gì?”
“Cậu thật đáng yêu.”
“……”
Quý Tinh Lăng hiện tại đã có thể so sánh và phán đoán một cách chính xác, máy khen thầy giáo Tiểu Lâm ngữ điệu như thế nào là không có chút tình cảm chỉ tùy tiện nói ra, ngữ điệu như thế nào phát ra từ nội tâm mà muốn khen ngợi. Bất hạnh chính là, hắn cảm thấy bốn chữ “Cậu thật đáng yêu” lúc này, còn cực kì phát ra từ nội tâm.
Nhưng Tinh ca lãnh khốc của cậu không cần lời khen như vậy!
Nếu như bị Vu Nhất Chu cầm đầu cả đám cháu trai kia mà biết, chắc chắn sẽ tại chỗ cười thăng thiên.
Vì thế hắn quyết đoán bác bỏ: “Không có không có, tôi không đáng yêu, cậu mới đáng yêu, thầy giáo Tiểu Lâm đáng yêu nhất.”
Lâm Cạnh đưa khay bánh quy cho hắn, cười nói: “Còn lại một miếng, cho cậu.”
“Vậy cậu không tức giận?”
“Ừ.”
Chữ “Ừ” này cùng với chữ “Ừ” lúc bị phạt đứng ở hành lang không giống nhau, thuộc về kiểu rất có linh hồn.
Thành công thu hoạch được linh hồn tha thứ của thầy giáo Tiểu Lâm, tâm tình Quý Tinh Lăng rất tốt, lập tức làm bài tập để chúc mừng.
Lâm Cạnh cẩn thận quan sát người kia múa bút thành văn vài phút, xem bạn cùng bàn viết ra đáp án chính xác một lát, rốt cuộc cũng không nhịn được mở miệng.
“Quý Tinh Lăng.”
“Hửm.”
“Cậu thật đáng yêu.”
“Tôi fuck, cậu là máy đọc lại sao, tôi đã nói tôi một chút cũng không đáng yêu!”
“Ồ.”
Một lát sau.
“Quý Tinh Lăng cậu thật là lợi hại.”
“…… Xin cậu, để tôi yên tĩnh học bài.”
Lâm Cạnh vùi mặt vào cánh tay, nằm xuống bàn cười đến bả vai run lên.
Quý Tinh Lăng không còn cách nào, chỉ có thể một tay ôm cổ cậu, phô trương thanh thế hung tợn nhéo một cái.
Kịch bản như đi uy hϊếp con mèo béo Lý Chiêu Tài.
……
Thời tiết chuyển lạnh từng ngày, một mảnh lá vàng trong sân trường cũng cuồng dã thổi hết đi, chỉ để lại bụi cây khô.
Vu Nhất Chu mặc áo ngắn tay, ở trong gió rùng mình một cái:“Em phát hiện quả nhiên vẫn là Lâm ca có dự kiến trước.”
“Cái gì?” Quý Tinh Lăng vươn tay ném bóng vào rổ, chính xác rơi vào.
“Em lúc trước cũng nên chọn thể dục nhịp điệu nam, nương nhờ theo nó còn hơn rơi vào trong tay lão Tống ăn mặc phong phanh đi ra ngoài hứng gió lạnh mùa đông.”
Tống Đào đi tới, vừa vặn nghe một câu như vậy, giơ tay dở khóc dở cười dùng dây thừng ở trạm canh gác quất một cái, lại kêu tất cả chạy đến đường chạy làm nóng người.
Phòng học thể dục nhịp điệu nam cũng ở sân thể dục, dưới khán đài là một loạt phòng thấp, trên tường có gương lớn, nữ sinh ngày thường hay luyện nhảy, còn có tập Tae Kwon Do hay hoạt động xã đều ở chỗ này. Quý Tinh Lăng kiên quyết từ chối lời nói của thầy Tống “Làm nóng người còn phải giãn cơ”, một đường tiêu sái chạy vội tới đường chạy phía tây, liếc mắt vào cửa sổ một cái.
Lâm Cạnh đang vỗ tay nhảy: “……”
So sánh với bóng đá bóng rổ hay chạy bộ, tiết thể dục nhịp điệu nam này khiến người khác cảm thấy không quá ngầu, không quá có thể thỏa mãn nhu cầu nam sinh tuổi dậy thì ngày càng tăng trưởng hay giả vờ đẹp trai, đặc biệt là năm nay thể dục nhịp điệu còn đặc biệt đa dạng, nhảy dựng lên quá khó coi. Cho nên trong phòng học có đến 95% nam sinh trở lên, đều là bởi vì tốc độ tay trong giờ chọn tiết quá chậm cho nên bị bắt đi lưu đày, mỗi lần đến đều là vẻ mặt suy sụp như đi làm giặc, sợ ngoài cửa sổ có một đám nữ sinh đi ngang qua.
Hoặc là đi ngang qua một con người ăn không ngồi rồi, tên giáo thảo vốn đã rất đẹp trai, lại còn đê tiện cướp đi tiết bóng rổ rất tuấn tú, còn muốn tới xem náo nhiệt.
Lâm Cạnh một tay chỉ ra ngoài, cậu thành thật đi học cho tôi!
Quý Tinh Lăng dựa vào bên ngoài cửa sổ, thiếu đánh mà lắc đầu, tôi không đi, cậu cứ nhảy tiếp đi, nhảy như vương giả trong hẻm núi.
Lâm Cạnh sắp bị hắn làm cho tức chết rồi.
“Được rồi, mọi người làm tổ đội giãn cơ.” Thầy giáo thể dục vỗ vỗ tay, “Làm nóng người năm phút.”
Cộng sự của Lâm Cạnh là Đổng Hùng lớp sáu, tay trống trong dàn nhạc của trường. Lâm Cạnh đã tính cao, cậu ta còn cao hơn một cái đầu, thân hình rất vạm vỡ. Vì thế Quý Tinh Lăng trơ mắt nhìn thầy giáo Tiểu Lâm của hắn bị đối phương kéo tay thật mạnh, tại chỗ giãn cơ, đau đến nhăn mặt.
“Này này!” Quý Tinh Lăng bất mãn mà đẩy cửa sổ, “Đổng Hùng, cậu có thể xuống tay nhẹ một chút hay không?”
Lâm Cạnh: “……”
Thầy giáo thể dục khó hiểu: “Em học lớp nào, đứng ở kia làm gì, mau đi học đi!”
Quý Tinh Lăng tiếp tục quan tâm: “Chân cậu ổn chứ?”
Hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, Lâm Cạnh cảm thấy trình độ mất mặt này cùng với việc đứng trên sân khấu kéo cờ nhảy thể dục nhịp điệu nam không khác gì nhau.
Thầy giáo lại thúc giục một lần nữa, Quý Tinh Lăng mới chuẩn bị đóng cửa sổ lại, dư quang lại thoáng nhìn đến trên gáy Đổng Hùng, đột nhiên hiện lên một cái gì đó không bình thường màu đen…… Lông bờm, hơn nữa còn đang dài ra không ngừng.
Đậu má!
Quý Tinh Lăng không kịp lo lắng nhiều, đã “Ầm” một tiếng tông cửa đi vào, trước mặt tất cả mọi người còn chưa phản ứng lại, cởϊ áσ đồng phục chùm lên đầu đối phương.
“Mau buông tay!” Thầy giáo thể dục hoảng sợ, chạy nhanh lại lôi ra.
Đổng Hùng đã phản ứng lại, thân hình hắn cường tráng, nhưng bên trong vẫn là một nam sinh mới hơn mười tuổi, trong lòng vẫn là tương đối hoảng, vội vội vàng vàng che áo đồng phục chạy tới toilet. Lâm Cạnh giật mình hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
“……” Quý Tinh Lăng tạm thời không nghĩ được cái cớ nào, đành phải xoa xoa mũi nói, “Chỉ đùa với cậu ấy một chút.”
Thầy giáo thể dục một bên tức giận đến quá sức, đi tới nhìn thẻ học sinh của hắn: “Sau khi tan học đến văn phòng tôi, bây giờ đi học đi.”
Quý Tinh Lăng “Dạ” một câu, trước khi đi về sân bóng rổ, đi một chuyến toilet trước, hỏi người đứng trước gương: “Cậu thế nào?”
“Không sao, vừa mới liền…… Mấy ngày nay không ngủ tốt.” Đổng Hùng đã khôi phục bộ dáng bình thường, kinh hồn chưa ổn nói, “Cảm ơn.”
“Không có việc gì, trở về đi.” Quý Tinh Lăng lại nhắc nhở, “Lần sau làm nóng người nhẹ một chút.” Thầy giáo Tiểu Lâm rất quý giá có biết hay không, phải nhẹ cầm nhẹ để xuống.
“Này!” Đổng Hùng gọi hắn, có chút tò mò, “Cậu…… Tôi là bác, cậu là cái gì?”
“Tương lai lại nói.” Quý Tinh Lăng thổi tiếng huýt sáo, suất khí rời đi.
Nhưng hắn cũng không thể ngầu quá một giờ.
Sau khi tan học, hắn đầu tiên là bị thầy giáo thể dục nhịp điệu gọi vào văn phòng Vương Hoành Dư, tiếp thu phê bình thay phiên. Sau khi trở lại phòng học, còn bị Vu Nhất Chu ngăn lại, khϊếp sợ hỏi: “Nghe nói anh bởi vì Đổng Hùng kéo tay Lâm Cạnh, liền hung thần ác sát đá cửa đánh nhau với cậu ta, thiệt hay giả vậy?”
“Đương nhiên là giả, đây là lời đồn nhược trí gì, mày có chỉ số thông minh hay không.”
“Em có, nhưng anh có phải khó nói hay không.”
Quý Tinh Lăng ôm cả đầu cậu ta, hai người như học sinh tiểu học đánh nhau vào phòng học. Lâm Cạnh thật ra còn muốn hỏi một chút về chuyện trong tiết thể dục, nhưng thấy hắn cười hi hi ha ha, hình như cũng không bị phê bình quá nặng, lúc này mới yên tâm mà tiếp tục làm bài. Quý Tinh Lăng dùng dư quang thoáng nhìn, nhẹ nhàng thở ra —— nếu không hắn thật đúng là chưa nghĩ ra phải giải thích như thế nào.
Đổng Hùng sau đó lại tìm thầy giáo thể dục nói một lần, miễn cưỡng đem trận phong ba này che lại bởi hai chữ “Vui đùa”, nhưng đại đa số học sinh đều không rõ ràng chuyện sau, cho nên ấn tượng duy nhất cơ bản chỉ dừng lại ở “Lâm Cạnh được Quý Tinh Lăng bảo vệ, chạm một chút thì cậu ta sẽ xù lông”. Đặc biệt là trong tiết thể dục nhịp điệu nam còn truyền đến tin tức mới, nói sau tiết thể dục kia, Đổng Hùng đều không dám dùng sức kéo Lâm Cạnh, xuống tay cực kì nín thở ngưng thần, vô cùng cẩn thận.
Thật khó mà tin.
—-
Cuối mùa thu đã hoàn toàn trở lạnh, hô hấp trong không khí đã ngưng kết thành sương trắng.
Bởi vì tiết tự học buổi tối, lớp học bổ túc 8 giờ của thầy giáo Tiểu Lâm không thể không nhập học chậm, về nhà sau khi tắm xong cũng đã gần 11 giờ. Khương Phân Phương để cho cậu đổi một thân dày quần áo ở nhà, sờ lên lông xù xù cực kì ấm áp. Đối lập như vậy, có vẻ như Quý đại thiếu gia bên cạnh vẫn mặc áo ngắn tay như cũ thật cốt cách thanh cao, kèm thêm một chút ý đồ ngu ngốc “Tự làm mình bị cảm để khỏi phải tham gia thi giữa kì, tránh né món nợ 450”.
Lâm Cạnh dùng chăn bọc lấy cả người hắn, còn mình cầm ly nước ấm làm bài tập. Quý Tinh Lăng ở bên cạnh xem vui vẻ: “Cậu thật sự rất giống giáo viên, nếu không đừng thi Bắc đại, thi vào đại học sư phạm đi.”
“Có học sinh như cậu đã đủ đau lòng.” Lâm Cạnh nhìn đống chữ như gà bới trên bài, mắng người bên cạnh lại quay lại hỏi, “Không phải tôi đã để cậu luyện chữ sao?”
“Cậu còn để tôi học bài cho giỏi để thi 500, trong thời gian ngắn cũng không có cách nào hoàn thành, La Mã cũng không phải một ngày đã dựng thành.” Quý Tinh Lăng đã có rất nhiều lý do, lại còn phi thường đúng lý hợp tình, “Chuyện như vậy phải tiến lên dần dần, cậu phải phát hiện tiến bộ nhỏ bé của tôi, hơn nữa còn tích cực đưa ra lời khen mới đúng.” Hắn một bên nói, một bên cướp ly nước của đối phương uống một hớp lớn, lại còn nói, “Cả Lão Vương cũng khen tôi, chữ đã có thể nhìn.”
Lâm Cạnh nhìn cái ly của mình, lại nhìn hắn.
“Quên mất.” Ngài là khiết phích cao quý, “Nếu không tôi bồi thường cậu cái mới.”
Lâm Cạnh nhớ tới bình giữ ấm cực lớn màu bạc, lựa chọn từ chối.
“Không sao, tôi có thể đổi một bên khác uống.”
“……” Nếu người nói lời này là Vu Nhất Chu, Quý Tinh Lăng khả năng sẽ cảm thấy đối phương có phải đầu óc có bệnh hay không, nhưng đổi thành thầy giáo Tiểu Lâm, đại thiếu gia thế mà cảm giác có một loại cảm xúc vui vẻ.
Tuyệt!
Lâm Cạnh liệt kệ trên giấy, nếu ngữ văn 100, tiếng Anh 80, toán học 80, tổng hợp 190, cộng lên vừa vặn 450.
Hình như cũng không phải rất khó.
Quý Tinh Lăng giải thích: “Không phải, đối với cậu không khó, nhưng đối tôi thì rất khó.”
“Nhưng bọn họ nói thi giữa kỳ ở Sơn Hải siêu đơn giản.”
“Đó là bởi vì ‘ bọn họ ’ cậu hỏi là Lý Mạch Viễn.” Mà Lý Mạch Viễn cũng không phải là người như cậu, cậu ta là cái máy học tập.
“…… Nhưng cậu không phải cũng đang nghiêm túc học tập sao.” Lâm Cạnh xoa xoa đầu hắn, yêu thương cổ vũ, “Không thành vấn đề, cố lên.”
“Thi không được làm sao bây giờ?” Quý Tinh Lăng nghiêng về phía trướ dựa vào lòng bàn tay cậu, chơi xấu.
Lâm Cạnh rút tay về, thực không có cảm tình mà nói:“Tôi liền trục xuất cậu ra khỏi cửa.”
Quý Tinh Lăng đột nhiên không kịp phòng ngừa, không có điểm tựa, thiếu chút nữa nằm ngửa xuống tấm thảm trên mặt đất.
“Tôi fuck!”
“Fuck môn toán đi.”
“……”
Quý Tinh Lăng ôm lấy bờ vai của cậu, tận tình khuyên bảo: “Cậu là học sinh ngoan, đừng học người khác nói tục.”
Sau đó nghĩ nghĩ, lại bổ sung: “Phải phát huy đầy đủ sở trường của mình, tận lực ưu nhã đi dánh lén có biết hay không?”
Lâm Cạnh tiếp tục cúi đầu làm bài, khóe miệng cong lên có ý cười. Từ góc độ của Quý Tinh Lăng, vừa vặn có thể nhìn thấy một cái răng nanh nhòn nhọn.
Vì thế hắn đem thẻ “Cậu thật đáng yêu” nhận được trong khoảng thời gian trước, toàn bộ dùng ý niệm trả lại cho thầy giáo Tiểu Lâm.
Rạng sáng 12 giờ.
“Cậu không buồn ngủ sao?”
“Cậu làm xong toán chưa?”
“Chưa làm xong, nhưng tôi xin nằm năm phút, không, mười phút.”
Lâm Cạnh đang tính làm đề, cho nên mặc kệ hắn. Đại thiếu gia vừa lúc nhân cơ hội lười biếng, đại khái là cảm thấy mười phút này có được không dễ, không thể lãng phí cứng rắn nằm trên bàn, vì thế phi thường tự nhiên mà chuyển dời đến trên giường mềm như bông.
Kéo chăn lên một chút, một giây – ngủ.
Lâm Cạnh lại gửi WeChat cho Hồ Mị Mị, thông báo chuyện người nào đó khả năng lại muốn học đến đêm không về ngủ. Lần này Quý Tinh Lăng ngủ thật sự quy củ, chỉ chiếm không gian không đến một nửa, Lâm Cạnh sau khi làm xong bài tập, đứng ở mép giường nghĩ nghĩ, vẫn là không lại đi phòng ngủ chính bên cạnh.
Đèn đầu giường cũng đã tắt.
Hương khí nhàn nhạt quanh quẩn.
……
Sáng sớm đồng hồ báo thức vang lên vô tình nhiệt huyết như cũ.
Quý Tinh Lăng từ giấc mơ không thể cho ai biết bừng tỉnh, có chút mộng bức (1) mà lau mặt.
Lâm Cạnh sờ soạng tắt đồng hồ báo thức, theo thói quen dùng gối đầu che lại đầu, chỉ khàn khàn nói một câu “Bên trái trong ngăn kéo có bàn chải đánh răng dùng một lần.”
Quý Tinh Lăng có chút xấu hổ mà “Ừ” một câu, có tật giật mình mà đi vào toilet.
Lâm Cạnh mở đôi mắt thành một khe nhỏ, lại lần nữa nhắm chặt, hơi hơi nghiêng người, đầu gối cũng cong lên.
Trong phòng tắm tràn đầy mùi hương của sữa tắm, giống với trong mơ, đều liên quan đến sương mù núi rừng. Quý Tinh Lăng không thể không dùng nước lạnh hất lên mặt nửa ngày, làm cho mạch máu đang xao động một lần nữa khôi phục bình tĩnh. Chờ đến lúc hắn mở cửa phòng tắm, Lâm Cạnh đã thay xong quần áo: “Sớm.”
“Sớm.” Quý Tinh Lăng dựa vào trên cửa, tận lực để mình biểu hiện thật quân tử thật bằng phẳng, ra dáng, “Đúng rồi, tối hôm qua sao cậu không gọi tôi một tiếng, mẹ tôi nói tôi từ nhỏ đã ngủ không an ổn, không đá cậu chứ?”
“Vẫn ổn.” Lâm Cạnh đứng trước bồn rửa tay lấy kem đánh răng, “Tôi cũng rất buồn ngủ, cậu chỉ cần không đá tôi xuống giường thì tất cả đều ổn.”
“Vậy hẳn là không đến mức.”
“Ừ.”
Đây mẹ nó là cuộc đối thoại không dinh dưỡng buổi sáng gì.
Quý Tinh Lăng sờ sờ đầu: “Vậy tôi về trước, à, muốn cùng nhau đi học không?”
Lâm Cạnh mở bàn chải đánh răng chạy bằng điện, đôi mắt hơi hơi rũ xuống, hàm hàm hồ hồ “Có” một tiếng.(1):
Vẻ mặt mộng bức (一脸懵逼): Vốn từ mộng bức là lời nói ở phía ĐB Trung Quốc,
ý
là trạng thái bị chuyện gì đó giật sấm (kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, sahara lời)
‘ngoài khét trong sống’. Và vẻ mặt mộng bức
có thể
hiểu là,
sau
khi bị
‘sét đánh’ bởi một chuyện nào đó hoặc ai đó,
khuôn mặt xuất hiện biểu cảm trợn mắt há hốc mồm.
Gia Long
(Sinh vật thần thoại)
+蛟龙 Jiaolong, hay
Jiao
, là một con thú thần thoại trong thần thoại cổ đại. Đây là
một trong những loài thú nước (bao gồm cá, rắn và các bể cá khác)
có dòng
máu của
TruyenHD
quyền lực khi chúng tiến hóa về phía rồng. ( trích từ
TruyenHD
)
Cầu Long
( Rồng huyền thoại)
+虬龙 Qilong, phát âm: qiú lóng, là một con
rồng
có sừng trong truyền thuyết cổ xưa
.
Nó được đề cập
trong ”
Shuo Wen Jie Zi
” [ là một cuốn từ điển Trung Quốc đầu thế kỷ thứ 2 từ thời nhà Hán] ( trích từ
TruyenHD.)
驳Bác:
Một con thú hung dữ trong truyền thuyết với vẻ ngoài giống ngựa ăn thịt hổ. Núi Zhongqu
, có một con thú trong núi, có hình dạng như một con ngựa bình thường nhưng có thân màu trắng và đuôi đen, sừng, răng hổ và móng vuốt, âm thanh giống như tiếng trống, tên là Bác, nó có thể ăn thịt hổ Báo,
( trích từ
TruyenHD.)