Tui Bị Quỷ Bám Càng

Chương 20: Thứ lợi hại xuất hiện rồi

Dịch: Erale

Beta: Cúc kiên cường

Không biết có phải do mất đi sự sống hay không mà sắc mặt người ngồi trên đất trắng bệch. Ngũ quan của hắn vô cùng tinh tế, không hề lộ vẻ nữ tính, đường nét khuôn mặt góc cạnh, hai mắt mặc dù nhắm chặt nhưng mang lại cho người ta cảm giác không dễ sống chung. Trương Tiện Ngư đánh giá tướng mạo của hắn, ánh mắt lướt qua hầu kết rồi theo bản năng nhìn xuống bụng dưới một cái, khi nhìn thấy đũng quần nhô lên thì mới thả lỏng tinh thần. Tuy rằng gương mặt giống nhau nhưng khí chất hai người lại khác xa. Huống hồ một nam một nữ, cả nước hơn một tỷ người, giống nhau một chút cũng là điều dễ hiểu. Trương Tiện Ngư tự giễu cợt trí tưởng tượng phong phú của mình, đứng dậy xách Vương Diệc đi vào sâu bên trong.....

Mà ở phía xảy ra xung đột kia, Lận Vô Thủy đang bị bao vây tứ phía. Hắn và Tạ Định Tâm tìm được khu trung tâm dưỡng thi, đó là một hang đá tự nhiên rộng lớn, trong hang đầy dịch nhờn màu đỏ, ngâm vô số thi thể. Những thi thể này cũng không phải đã chết, chúng nó bị ném vào trong bể rồi cắn nuốt nhau giống như cổ trùng, thi thể ngâm trong đất dưỡng thi nhiều năm trở thành chất dinh dưỡng, nuôi ra vô số quái vật. Đám quái vật và quỷ ảnh rìa ngoài hầm trú ẩn là hàng lỗi bị đào thải ra khỏi bể dưỡng thi. Thực lực của chúng nó giống nhau, trí thông minh thấp, chỉ còn sót lại bản năng cắn nuốt và sự thần phục khu trung tâm.

Mà có thể thoát khỏi bị cắn nuốt chính là Thi Vương ở khu trung tâm. Những Thi Vương này dựa theo thực lực để phân chia vùng trung tâm dưỡng thi, bởi vì càng gần trung tâm thì rêu đỏ càng mọc dày, dịch nhầy màu đỏ cũng nhiều hơn, dịch nhầy này với người bình thường thì vừa có độc vừa buồn nôn, nhưng đối với chúng nó lại là thuốc bổ. Những điều này là Tạ Định Tâm dựa theo thông tin mình nắm bắt được để đoán, trước khi tới bọn họ đã biết ở đây có nhiều Thi Vương, thế nhưng sau khi đánh nhau mới phát hiện ra số lượng Thi Vương gấp nhiều lần so với họ tưởng tượng. Bảo sao chúng nó đột nhiên muốn phá phong ấn ra ngoài, bởi vì chỉ dựa vào thi thể trong bể dưỡng thi thì sẽ không đủ thỏa mãn khẩu vị càng ngày càng lớn của Thi Vương.

Vì để tăng cao phần thắng, Lận Vô Thủy đã chủ động thoát xác, hình dạng hắn lúc này là một đám sương mù dày đặc màu đen, sau khi thoát khỏi thân thể, hoàn toàn mất đi trói buộc, trạng thái hồn phách trở nên tự do hơn bao giờ hết. Nhưng bốn phương tám hướng xung quanh hắn là bốn con Thi Vương đang thong dong nhàn nhã. Sự tồn tại của đám Thi Vương này vô cùng đặc biệt, chúng có khi là thi thể cắn nuốt thi thể sinh ra quái vật, cũng có khi là quỷ hồn cắn nuốt quỷ hồn sinh ra quỷ quái. Mặc dù cách được sinh ra không giống nhau nhưng hai bên lại đều nhất trí giữ nguyên bộ dạng ghê tởm buồn nôn của mình.

Sương đen bị bao vây ở giữa bắt đầu chuyển động, giống như một tay săn mồi lão luyện nhắm vào một trong bốn con Thi Vương, cuốn đối phương vào trong tầng tầng sương đen. Thi Vương bị hắn để mắt tới là một con toàn thân đầy dịch nhờn đỏ, hai đầu bốn tay. Quái vật kia bị công kích đầu tiên, nó phẫn nộ gầm rú, cái đầu không có ngũ quan nứt ra thành bốn cái khe, cắn nuốt sương đen hóa thân của Lận Vô Thủy. Bọn chúng là con mồi của sương đen, sương đen cũng là con mồi của chúng. Đám Thi Vương này đều sinh ra từ việc cắn nuốt lẫn nhau, đối với trò này thì chẳng ai quen thuộc hơn. Ba con Thi Vương khác thấy bọn họ đang quẩn ẩu cũng nổi giận gầm lên nhào tới, muốn chia nhau xơi tái đám sương đen.

Tạ Định Tâm một kiếm đâm chết con quỷ nhào tới, hắn thở dốc nhìn Lận Vô Thủy đang hỗn chiến bên kia. Từ khi bọn họ tìm được ao dưỡng thi, chiến đấu chưa từng dừng lại một giây, ban đầu hai người liên thủ gϊếŧ năm con Thi Vương, nhưng mà dinh dưỡng trong cái bể này quá nhiều, đảo mắt lại thêm sáu con, bọn họ giải quyết được hai con thì bốn con còn lại cảnh giác hơn, sau khi chúng kêu lên những tiếng quái dị thì khắp các lối đi xuất hiện vô số quái vật.

Hai người bị ép tách ra, Lận Vô Thủy phụ trách giải quyết bốn con Thi Vương, hắn thì lo đối phó đám tay sai này.

"Mau lên! Tôi sắp không chịu được nữa rồi!"

Tạ Định Tâm hét lớn một tiếng, hắn cầm kiếm đồng tiền mạnh mẽ đầy uy lực, thế nhưng đám quái vật và quỷ ảnh này gϊếŧ mãi không hết, cho dù lợi hại tới đâu thì cũng không chịu được cảnh đánh hội đồng như vậy. Tạ Định Tâm vừa phân tâm, sau lưng đã bị quái vật kéo rách một mảng da, dịch nhờn màu vàng sẫm ăn mòn da thịt, Tạ Định Tâm đau đến hít vào một hơi, hắn nhịn đau cắn ngón tay trỏ, bôi máu tươi lên kiếm đồng tiền, tức giận nói: "Ông liều mạng với chúng mày!"

Kiếm đồng tiền nhuốm máu, dát lên một tầng hồng quang nhàn nhạt."Ô dương nhữ hấp thiết, phương nam Xích Phượng huyết. Chân quang khởi thái dương, địa hỏa khởi Ly phương. Lôi hỏa Cấn thượng phát, diệt trừ điềm chẳng lành!"

(Giải: Mặt trời rọi lên kiếm, máu Phượng Hoàng phương nam. Ánh sáng từ mặt trời, địa hỏa từ chính Nam(quẻ Ly). Lôi hỏa hướng Đông Bắc (quẻ Cấn), diệt trừ điềm xấu!_ Trích thần chú phái thái thượng tam động_baidu)

Hạ chú xong, kiếm đồng tiền đỏ thẫm như máu, Tạ Định Tâm mạnh mẽ cắm kiếm đồng tiền xuống đất, cắn răng nói:

"Ly Hỏa diệt tà!"(*)

(*) quẻ Ly tương ứng với hành hỏa trong ngũ hành

Trong không khí dần bốc lên sương mù màu trắng, nhiệt độ lạnh lẽo trong hang động nhanh chóng tăng lên, rêu đỏ trên đất giống như bị ngọn lửa đốt cháy, sự sống mất đi chỉ để lại sự khô cằn.

Ngọn lửa cuộn trào làm quỷ quái theo bản năng muốn trốn đi, nhưng chúng không thể không nghe theo mệnh lệnh của Thi Vương lao về phía Tạ Định Tâm. Tạ Định Tâm khởi động quần thương đã không còn sức tránh né, hắn nắm thật chặt kiếm đồng tiền, khí cả người cuồn cuộn chảy vào kiếm, sau đó thông qua kiếm tràn vào lòng đất. Qủy quái đánh về phía hắn bị Ly Hỏa trên mặt đất đốt thành tro bụi, lớp quỷ này bị diệt thì lớp khác lại lao tới, cảnh tượng như kiến qua sông, rõ ràng đám quỷ quái cấp thấp này đang dùng thi thể để tạo ra một con đường.

Tạ Định Tâm nhìn chằm chằm quỷ quái trước mặt, vết thương sau lưng nứt ra, máu nhuộm đỏ quần áo, cả người hắn thoát lực, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào thanh kiếm cắm trên đất để giữ mình không ngã xuống. Ngay một phút trước, một con quái vật mất nửa thân suýt nữa nhào tới cắn rơi đầu hắn.

Ánh mắt Tạ Định Tâm liếc qua, Lận Vô Thủy đã cắn nuốt được hai con Thi Vương, nhưng bản thân hắn cũng bị thương, sương đen ngưng tụ thành hình dáng con người đã bị mất đi một cánh tay.

"Hôm nay e là phải viết di chúc ở đây rồi." Tạ Định Tâm liếʍ đôi môi khô khốc, hắn cười cười. Chỉ cần chống đỡ thêm một lát, hắn sẽ bị chính sát chiêu của mình vắt kiệt sự sống.

"Anh mau lên, tốc độ nhanh chút để tôi còn được toàn thây."

Lận Vô Thủy xông lên phía trước quát một tiếng, Tạ Định Tâm khẽ cắn răng, nghĩ thầm cho dù phải chết thì cũng phải kéo theo mấy cái đệm lưng! Nhưng mà hắn chưa kịp dồn sức thì một đôi tay lạnh buốt bỗng nhiên khoác lên vai ngăn lại động tác của hắn, "Anh nghỉ một lát đi, để tôi."

Tạ Định Tâm ngạc nhiên quay người, nhìn thấy Trương Tiện Ngư xách theo một cô gái.

Trương Tiện Ngư quẳng Vương Diệc xuống đất, sau khi nhét nốt năm tấm kim quang phù cuối cùng cho cô nàng thì chắn trước mặt Tạ Định Tâm. Tạ Định Tâm nhận ra cậu, vừa kinh ngạc vừa xúc động nói, "Nhiều như vậy cậu không đối phó được đâu, nhân lúc tôi còn chống đỡ được thì mau thoát ra ngoài đi."

"Không sao, tôi cân được."

Trương Tiện Ngư không nói nhiều lời, cậu lấy hết toàn bộ phù chú trong túi quần ra, nghĩ nghĩ một chút quay lại hỏi: "Nếu chẳng may làm sụp chỗ này thì sẽ có người tới đào chúng ta ra chứ?"

Tạ Định Tâm trợn mắt nhìn xấp phù dày bịch trong tay cậu, hắn đang thấy cái gì thế này?! Một xấp phù chú cơ đấy!!!!! Trong cái thời đại mạt pháp(*) mà cả nhân tài và tài nguyên đều khan hiếm này, vậy mà còn có người xa hoa được như thế, tiện tay cũng có thể lấy ra được một xấp phù chú! Hai mắt Tạ Định Tâm rực sáng nhìn Trương Tiện Ngư, hắn cảm giác trái tim yếu ớt đang đập dồn dập,

"Bên ngoài còn có người trông chừng."

(*) thời đại mạt pháp: chỉ giai đoạn pháp thuật trở nên mai một.

"Thế thì tốt...."

Có lời bảo đảm của Tạ Định Tâm, Trương Tiện Ngư yên tâm hơn nhiều. Tay cậu cầm một chồng phù chú, dùng khí thế lấy một địch trăm chắn ở phía trước, sau đó...bắt đầu tung phù xoèn xoẹt ra ngoài.

Phía sau bọn họ đã không còn đường lui, quỷ quái phía trước lại như thủy triều xô tới, chỗ thì hẹp mà quỷ quái lại đông, cứ thế chen chen chúc chúc chất thành một đống, một tấm ngũ lôi phù được quăng ra có thể nổ tung một đám. Tạ Định Tâm ở đằng sau trợn mắt há mồm, lòng đau như cắt nhìn cảnh tượng bạo lực ấy! Ngũ lôi phù! Ô dương phù! Khu tà lôi công phù!

Mấy cái này toàn là phù chú đã thất truyền, từng lá từng lá bị Trương Tiện Ngư hoang phí quăng ra nổ chết đám quái vật. Tạ Định Tâm nhắm mắt lại, cảm giác có chút khó thở.

Ngay lúc Trương Tiện Ngư điên cuồng ném phù thì Lận Vô Thủy ở phía trên cũng cắn nuốt được con Thi Vương cuối cùng, sương đen cuộn trào mãnh liệt, cánh tay bị mất dần dần mọc ra. Ban nãy hắn đã nhìn thấy Trương Tiện Ngư ở phía dưới, trong lòng vừa chột dạ vừa vui vẻ, chột dạ là vì sợ Trương Tiện Ngư nhận ra hắn, vui vẻ là do người hắn coi trọng thực sự rất lợi hại.

Sương đen di chuyển, cẩn trọng sán lại gần Trương Tiện Ngư, muốn chạm vào cậu. Trương Tiện Ngư cảnh giác cao độ lập tức quay đầu, cậu không chút lưu tình quẳng một tấm ngũ lôi phù qua. Lận Vô Thủy hoảng sợ tránh thoát, oan ức nói, "Anh nổ tôi làm gì?"

Trương Tiện Ngư:???

Cậu chả hiểu gì nhìn đám sương đen chuyển động trước mắt.

Anh là ai? Chúng ta quen nhau à? Đen sì sì một đám vừa nhìn là biết tay chân quân địch rồi, không bằng nổ chết còn hơn.

Lận Vô Thủy vẫn không hay biết mình đã bị coi là kẻ địch, hắn vẫn nóng lòng muốn sán lại gần trước mặt Trương Tiện Ngư, cảnh tượng cậu trừng mắt dùng hết hỏa lực gϊếŧ địch khiến độ thiện cảm của hắn tăng vọt, hắn cảm thấy bản thân càng ngày càng yêu thích người trước mắt này. Vì vậy rất muốn chạm vào. Trương Tiện Ngư híp mắt lại, lộ rõ vẻ nguy hiểm.

Cũng may Tạ Định Tâm ngồi ngó hai bên phát hiện ra được điểm ấy, hắn yếu ớt gọi: "Đừng! Là quân mình đấy!"

Bàn tay lần mò tử phù của Trương Tiện Ngư dừng lại, sau đó lại coi như không có việc gì rút tay ra. Đám sương đen trước mặt này khiến cậu có cảm giác vô cùng bất an, hoàng phù phổ thông chắc chắn không đả thương được hắn, cậu vừa định thử xem uy lực của tử phù.

Nhưng mà nếu là người phe mình...thôi vậy. Trương Tiện Ngư tiếc nuối tiếp tục đánh mấy con quái nhỏ. Lận Vô Thủy bị lời của Tạ Định Tâm thức tỉnh, bấy giờ hắn mới nhớ ra bản thân đang ở thể linh hồn, do từng tận mắt thấy được uy lực của phù chú cho nên hắn không dám sán lại gần Trương Tiện Ngư nữa, chỉ quay qua nói với Tạ Định Tâm: "Mấy con Thi Vương này vẫn chưa phải là mạnh nhất, có lẽ thứ lợi hại nhất vẫn chưa xuất hiện."

Hắn vừa dứt lời, hang động trống trải bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc của trẻ con. Tiếng khóc không khác gì đứa trẻ bình thường, nhưng đi cùng với tiếng khóc là sự rung chuyển dữ dội của hầm trú ẩn.

Đám quỷ quái không ngừng lao tới phút chốc hóa thành tro bụi, ngay cả Vương Diệc đang thoi thóp cũng gian nan quỳ rạp dưới đất, thân thể yếu ớt run lẩy bẩy.

Lận Vô Thủy nhìn về phía vị trí ao dưỡng thi, trầm giọng nói: "Thứ lợi hại xuất hiện rồi..."

_______

Tác giả có lời muốn nói:

Lận Vô Thủy: Cậu ta vừa định lấy phù nổ tôi đấy à???

Tạ Định Tâm: Ờ! Hoang phí quá! Không cần thì cho tôi đi!

Trương Tiện Ngư:.......