Chương 10: Kí©ɧ ŧìиɧ
Tiểu Linh cũng đã không chịu nỗi, sức chống chọi của nàng cực kém, đẵ từ lây nàng đã lột sạch quần áo trên thân, đôi bồng đào căng tròn hai nụ hoa chúm chím đỏ hồng đến mê người.
Phía dưới mu đất thần bí bóng loáng không một sợi lông tơ, khe nhỏ mọng nước đỏ hồng như đang kêu gọi.
“ ăn ta đi! Ăn ta đi! Ra rất ngon! Ra vẫn còn trinh nguyên! Ăn ta đi!”
Mũi Phàm Long phìm to dường như muốn hít hết chất lỏng bên trong âʍ đa͙σ nhỏ bé kia.
Tiểu Linh không nhịn được ngồi lên trên mặt hắn, mông không ngừng ngấp nhô, âʍ đa͙σ rỉ nước lênh láng trên mặt hắn.
Phàm Long nhất thời tinh khí dâng trào, phía dưới đang được cô chị phục vụ tận tình, phía trên được ăn một con sò tươi ngon mọng nước, hắn nhịn không được mà hét dài một cái. Hắn không còn ở thể bị động nửa mà chuyển sang tấn công.
Đôi bàn tay to lớn hung hăng bóp lấy đôi bờ mông căng tròn trước mặt, miệng hắn há thật to, mυ'ŧ lấy cái âʍ đa͙σ ngay trước miệng. chiếc lưỡi của hắn bắt đầu xâm nhập nơi thần bí nhất của một cô gái.
Chiếc lưỡi ấm nóng của Phàm Long nhất thời kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tiểu Linh đến cực hạn. nàng khẽ rên lên một tiếng, âm thanh kiều mị nóng bỏng.
Nhất thời bên dưới thủy da^ʍ phun ra, toàn thần nàng run rẩy phát ra từng tiếng thở dốc.
Mùi hương mê người, Phàm Long tham lam mà mυ'ŧ hết vào miệng, chiếc lưỡi không xương không ngừng cọ xác hai bên mép, đưa lên đưa xuống vô cùng thuần thục.
“ Ah! Ah! Ah! Ca CA da^ʍ tặc! ah! Ah! Ca ca” nàng rên lên thư sướиɠ.
Phía dưới Trần Minh Nguyệt mυ'ŧ dươиɠ ѵậŧ của hắn một cách sau sưa, thủy da^ʍ của nàng cũng đã chảy ra ướt đẫm cả chiếc nội khố trắng như tuyết.
Chiếc yếm nhỏ nhăn cũng dẵ bị bung ra, hai vật đồ sộ được giải thoát, hai núʍ ѵú đỏ ửng căn ứng, dường như mốn dược cái gì đó xoa nắn.
“ chụt! chụt!” âm thanh du͙© vọиɠ, tiếng mυ'ŧ lưỡi, tiếng rên rĩ hòa quyện cùng với nhau.
Trần Minh Nguyệt đã không chịu nỗi nữa, nàng đứng phăng dậy tuột luôn mảnh vãi che thân cuối cùng trên người. mông tròn đầy đặng, trắng như tuyết, mịm màng như tơ. Đặc biệt vùng ngã ba tử thần cực kỳ huyền bí cũng lộ diện rõ trong không khí.
Gò mui cao vυ't, phía trên chúm chím lông tơ xoan xoan lại. phía dưới là khe suối nhỏ ướŧ áŧ, đang không ngừng chảy róc rách, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mê người đếm cực hạn.
Du͙© vọиɠ xâm chiếm tâm hồn nàng, khe suối vừa hé. Nhất thời Phàm Long cảm giác được một thứ ấm nóng co siết quấn lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn.
Một cái màn nhỏ chặn lại lối vào, thế nhưng nó chỉ dừng lại trong phút chốc, cái màng mỏng manh đó bị xé toát, dươиɠ ѵậŧ căng cứng gân guốc của hắn nhập sâu vào nơi huyền bí nhất.
Trần Minh Nguyệt rên lên một tiếng, cảm giác bị xé toạt trong cơ thể, nhưng thay vì đau đớn nàng cảm giác thư sướиɠ đến cực kỳ, thông đạo huyền bí bao lâu nay trống trải, thế nhưng hôm nay lại được một vật cứng rắng nóng hổi lấp lấy.
Cảm giác tuyệt không thể nổi, các cơ bên trong không ngừng co thắt, cái vật cứng rắn kia đâm thật sâu vào bên trong.
Bên dưới truyền về những kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến tột đỉnh, bên trên Phàm Long nhất quyết không cam lòng chịu yếu thế.
Hắn mυ'ŧ thật mạnh âʍ đa͙σ nhỏ bé nhưng tràn đầy nước của Tiểu Linh, đồng thời đôi bàn tay thô to tiến lên phái trước không ngừng xoa nắn đôi gò bồng đang phát triển.
Tiểu Linh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả trên lẩn dưới, môi nàng khô khốc rên rĩ thành từng tiếng gấp rút.
Trần Minh Nguyệt không ngừng nhấp hông, cảm giác thư sướиɠ dân trào, Phàm Long cũng hưởng ứng theo từng cú nhấp của nàng. Cả hai đều phát ra những âm thanh tràn đầy du͙© vọиɠ.
“ah!ah! mạnh nữa lên! Mạnh nữa! ah ah! Công tử! cho ta, to ta! Ah ah! Đâm sâu vào!” Trần Minh Nguyệt gào thét.
“ Phạch ! phạch! Phạch!” Trần Minh Nguyệt lúc này như một nữ kỵ sĩ đang rong ruổi trên sa trường, đôi bàn tay nhỏ bé của nàng nhất thới ôm lấy Tiểu Linh phía trên, kéo nàng ra phía đằng sau, rồi hôn môi một cách say đắm.
Tiểu Linh bất ngờ bị kéo bất ra đằng sau, cái mu đang được mυ'ŧ lấy bị tuộc ra nhất thời nước nhờn bắn đầy mặt Phàm Long. Hắn nhận được kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cực hạn.
Qua một hồi lâu, Trần Minh Nguyệt cả người run lên bần bật, âʍ đa͙σ như một vòi rồng hút chặt, một làn nước ấm dâng trào, bộ ngực to tròn phập phồng theo từng cú nhấp hông.
“ Ah” nàng rên dài một tiếng, cả người dường như không còn một chút sức lực nào, cả người đổ ập xuống. nàng đã đạt cực khoái thủy da^ʍ phun trào bên trong.
Nhất thời dươиɠ ѵậŧ của hắn được buông lòng ngóc đầu lê cao chứng tỏ bản thận vẫn còn trụ được, vẫn còn chiến đấu trên sa trường được.
Hắn chồm người dậy, bật ngã Tiểu Linh xuống. nhất thời trong khoảng khắc này hắn nhìn rỏ cái vật hắn đang mυ'ŧ nãy giơ.
Lúc này nó đã sưng đỏ lên, không biết vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá kịch liệt hay là vì sưng đỏ. Tiểu Linh rên lên, đôi chân giang rộng ra hai bên, để lộ ra cái khe ẩm ước.
Hắn ngắm lấy cái khe nhỏ hẹp đang mời gọi tiểu huynh đệ xông vào. Hắn đâm một cái thật mạnh, trinh huyết chảy ra. Nhất thời Tiểu Linh thét lên một tiếng chói tai. Nàng dường như tỉnh dậy trong cơn mê tình, nhưng chỉ trong một phút chốc. sau đó nàng tiếng tục lê ly.
Trần Minh Nguyệt sau khi tiết thân, tinh thần cũng xuất hiện một chút lý trí, nàng cố gắng bò dậy đến bên cạnh hai người.
“ Công tử xin hãy nhẹ nhàng, nàng còn nhỏ!” âm thanh Trần Minh Nguyệt ỉ ôi thập phần quyến rủ.
Phàm Long cũng nhận ra được điều gì đo, liền dừng lại bên trong, dươиɠ ѵậŧ của hắn đã đâm sâu vào bên trong, nhưng hắn không có tiếp tục mà chờ đợi Tiểu Linh thích ứng.
Trần Minh Nguyệt thấy thế cũng an lòng đôi chút, nàng mò dậy ôm lấy Phàm Long, đôi gò bồng cao vυ't ôm chặt lấy hắn.
“ Ôm thϊếp hôn thϊếp” nàng tiếp tục động tình.
Phàm Long liền ôm thấy thân thể mềm như rắn nước của nàng, đôi tay to lớn ôm chặt lấy hai tòa núi đôi của nàng, sơn phong to lớn hắn nhắm cũng không hết, hai nùm nhỏ nhô lên xuyên qua kẽ tay của hắn.
Bốn cánh môi siết chặt lấy nhau, môi chạm môi, lưỡi chạm lưỡi trao cho nhau một nụ hôn cuồng nhiệt nhất.
Tiểu Linh bất chợt càu nhàu, phía dưới nàng đã được lấp đầy, cơn đau xé ruột đã trôi qua, nhưng con quái vật kia vẫn nằng im bất động. nàng hừ nhẹ
“ mau! Mau cho ta nhanh tiêu da^ʍ tặc! mau! Cho ta!” nàng động tình nửa rồi.
Nhận được mệnh lệnh của lệnh phu nhân, Phàm Long cũng bắt đầu nhấp hông, hắn vô cùng ôn nhu, những cú nhấp thật chậm chạp, nhưng cũng thật sâu.
Linh Nhi há mồm thật to cảm nhận khúc thịt bên trong thân thể nàng, chậm rãi mà từ tốn xâm chiếm lấy cơ thể nàng.
Kí©ɧ ŧìиɧ vẫn còn tiếp tục, thân thể nhỏ hắn Tiểu Linh run lên, cái dươиɠ ѵậŧ khủng bố kia quá cở với thân thể nhỏ bé của nàng, hai thành âʍ đa͙σ cực bót dường như muốn hút đi hết tất cả sinh lực của hắn.
“ Ah! Ah! Ah! Tiểu hỗn đã! Ah Ah! Nhanh lên, mạnh lên! Ah! Ah!” hàng hét lên, sau đó bên trong âʍ đa͙σ co bóp kia phóng ra một dòng nước ấm. nàng đã đạt được cực đĩnh.
Nhưng Phàm Long vẫn chưa có ra, đôi mắt đỏ ngầu, đẩy ngã Trần Minh Nguyệt xuống, sau đó rút dươиɠ ѵậŧ dài thô của hắ ra khỏi âʍ đa͙σ Tiêu Linh.
Trần Minh Nguyệt bị đẩy ngã, nhưng nàng không có một chút oán hận mà còn hưởng ứng nhiệt tình hơn. Đôi chân thon dài của nàng vươn ra để lộ phần âʍ ɦộ đã ngậm nước, thủy da^ʍ lên láng ướt đẫm phần lôиɠ ʍυ rậm rạp
Hung khí thô to, lại một lần nữa tìm đến khẩu cốc thần bí. Do đã đi qua một lần, hắn vô cùng dễ dàng đâm sâu vào bên trong.
“ Ah!” cả hai cùng rên lên một tiếng thật dài.
“Phạch! Phạch!” Phàm Long ở thể chủ động không ngừng nhấp hông một cách điên cuồng, hắn cũng muốn đi vào giây phút cuối cuồng.
“ Ah! Ah! Trần Minh Nguyệt không còn cảm thán được gì nửa nàng rên rĩ.
Bất chợt bên trong âʍ đa͙σ chật ních của nàng có một dòng nước ấm phun trào bên trong, dòng nước ấy bắn thật sâu vào bên trong. Nàng cảm nhận được nó, cảm giác ấy làm nàng cực kỳ mê ly.
Phàm Long bắn tinh hoa của mình vao bên trong, hắn sản khoái đến cực điểm cả người đổ ập xuống, ngực hắn cùng ngực Trần Minh Nguyệt ép sát lấy nhau, gò nú cao bị biến dị, thế nhưng lại vô cùng thích thú.
Hai người vẫn trong cái tư thế ấy, dươиɠ ѵậŧ vẫn nằm bên trong, hai thứ quấn lấy nhau không hề có ý muốn tách rồi. Cả ba cuồng hoang trong cơn mê tình, mệt mỏi không còn một chút khí lực.
Không biết thới gian trôi qua bao lâu, Trần Minh Nguyệt tỉnh giấc đầu tiên, đầu óc nàng lúc này khá là mông lung. Toàn thân rất là khỏ chịu, đặc biệt là bên dưới, giống như có cái gì đang lấp đầy vậy.
Bất chợt từng mãng ký ức trong óc nàng hiện lên, những hình ảnh dâʍ ɖu͙© đến cực điểm, cái vật kia, người thanh niên kia, rồi còn cả tiểu muội muội của nàng. Nàng tưởng chừng đó là một giấc mơ.
Nhưng không! Đó là sự thật, cái vật to đùng kia vẫn nằm trong thân thể nàng. Nàng xấu hổ không biết nói gì hơn mặt đỏ gây không dám mở mắt ra.
Nàng nhớ lại những gì mình cầu nguyện khi con Tứ Dực Biên Bức kia tấn công nàng. “Chỉ cần có ai đó cứu nàng, nàng sẽ nguyện ý lấy thân đền đáp. Hắn ta đã cứu nàng, nàng lấy thây đền đáp cũng phải, nhưng muội nàng, Tiểu Linh còn quá nhỏ, nàng còn chưa biết yêu, thân thể cón chưa phát triển, vậy mà ! vậy mà!” bất chợt nước mắt nàng tràn mi, nàng chưa bao giờ cảm thấy bế tắc như lúc này.