Yêu Phải Song Sinh

Chương 13

Chương 12: Mother's Lover
Về nhà, hôm nay mẹ đã ở nhà luôn rồi, mặt thì cứ tủm tỉm nghe nguy hiểm lắm. Dì vυ' thì có gì đó cứ băn khoăn thỉnh thoảng lại nhìn tôi. Chả hiểu mô tê gì luôn, lên phòng chuẩn bị đồ đạc cho buổi chiều, tôi lững thững tiến xuống phòng ăn. Hít hà, thơm ngon quá xá, hôm nay có canh rau cải thịt bằm,cải ngọt nhá. Nếu nói về rau thì hồi đó tôi ăn đúng 3 loại rau cải, rau muống, rau ngót, hết. Sau này do được tập luyện nhiều mới ăn thêm được một số loại rau khác, mà thường tôi cũng không mấy lúc ăn rau, toàn bị ép thôi. Canh rau thì tôi thích nhất canh cải ngọt, dễ ăn dễ nuốt, Sau này ra Hà Nội học thì tôi mê ăn cơm đĩa ở mấy quán bình dân, sở thích lạ nhỉ, không tốn nhiều tiền lại đỡ phải nấu, hị hị, mê trên cơ sở bệnh lười. Ăn xong lại có một hộp nước canh này, lơ thơ vài cọng cải thôi nhưng nói chung là ngon, vẫn ngon ngọt mùi mỳ chính. Tôi vừa ngồi vào bàn mẹ tôi đã nói:

– Phong này, cuối tuần này con ở nhà nhé.

– Vâng, mà sao mẹ..???

– À, mẹ muốn con gặp một người.

– Họ hàng, mẹ.??

– Không, bạn mẹ.

– Con gái ạ..??? _ Tôi chột dạ.

– Con trai con ạ, bác ấy mang theo thằng ku đó, con liệu chơi với em nhé.!!

Tôi không nói gì, và tôi có thể chắc rằng nét mặt mẹ tôi và dì vυ' giãn ra khi thấy phản ứng của tôi như vậy. Thôi, dù gì tôi cũng đã lớn rồi, cũng nên để mẹ đi tìm hạnh phúc cho riêng mình, tôi không phải đứa có tính cách quá yếu đuối hay nhiều lo lắng, tôi thấy mình là thằng con trai cứng rắn, tôi không ủy mị và điều tôi cần làm lúc này là xem xét người đàn ông đó là người như thế nào kìa. Chắc có bác sẽ hỏi sao tôi biết như vậy đúng không..?? Tôi biết chứ, 9 năm trời, 9 năm trời đấy mẹ chưa bao h mời riêng một người đàn ông xa lạ nào về nhà cả, lũ bạn tôi thì không nói làm gì, Đùng cái, đó..!! thế là biết thôi à. Ăn xong mẹ tôi và dì vυ' dọn dẹp, tôi ngồi thảng thơi uống Coca, hị hị vừa ăn xong vẫn giành bụng để uống nước ngọt tại mẹ không cho vừa ăn vừa uống. Nghĩ linh tinh sau này nhỡ đâu mẹ đi lấy chồng tôi lại phải dọn bàn thì sao nhỉ, thế thì nhọc ghê lắm, lo quá..!! Nhân lúc dì ra vườn cho con cún mới mua mấy thìa thức ăn thừa trộn cơm ( con cún năm xưa ăn sáng hộ tôi ý, nó chết rồi các bác ợ, tôi tiếc nó lắm ???? ), tôi mon men đến cạnh mẹ hỏi:

– Chú tên gì, mẹ..??

– Nhiều tuổi hơn bố con ạ, bác tên Hùng.

– Bác ở đâu..??

– Trên Hà Nội con ạ, quận Đống Đa.

– Bác nghe đánh bắt xa bờ ( :3 )

– Này, con không được nói vậy.

– Vậy sao, h thì con hiểu buổi trưa mẹ bận việc gì rồi, bác xuống đón hay mẹ tự lên, tình yêu hơn 50 cây số.

– Bác xuống đón..

– …………………………

– Phong à, mẹ xin lỗi, mẹ biết mẹ không nên làm thế, nhưng con yên tâm, mẹ vẫn sẽ quan tâm chăm sóc con mà.

– Con không có nói vậy, con còn mong mẹ đi tìm hạnh phúc cho mình kìa, Nhưng sao mẹ phải giấu con mà nói là có việc.

– Mẹ sợ chưa đến lúc thích hợp.

– Mẹ quen bác ấy bao lâu rồi..??

– 2 năm, hì, xe bác ấy va vào xe mẹ, bác ấy chạy ra đỡ lấy mẹ rồi hỏi han rối rít nhìn buồn cười lắm… mẹ tôi vừa kể bà vừa khẽ cười, tôi cũng không muốn tra hỏi nữa, có gì tôi sẽ nói chuyện với người đàn ông kia.

– Thôi, hãy chờ đến Chủ Nhật đã, h con lên phòng trước nha mẹ, yêu mẹ..!

Tôi hôn má bà rồi đi lên phòng. Xưa giờ mẹ vẫn luôn vừa là mẹ, vừa là bố, vừa là bạn. Tôi dù muốn mẹ đi bước nữa nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc nếu điều đó sảy ra thì sẽ thế nào. Bây h tôi sẽ phải làm sao.? Giữ mẹ lại và đuổi người đàn ông kia.? Hay sẽ cho mẹ đi theo người đó nếu ông ấy thật sự tốt và chấp nhận rằng từ đó mình phải tự lập hơn rất nhiều.? AAAAAAAAAAAAA, Hajzzzzzzzzzz Thật là đau đầu, Thôi đành chờ đến Chủ Nhật đã vậy, ngồi nghĩ lung tung một lát cũng ngủ được, giấc ngủ trưa đến thật nặng nề.

Chiều, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại :

” I just had se..e.e.x.x.x… and it felt so good ( felt so good ) a woman let me put my penis in sideher ( her)… ” ( tôi vừa đổi nhạc chuông đó, I just had sεメ_ Akon, hay bá cháy con bọ chét )

Lồm cồm bò dậy với lấy cái điện thoại, hơ, số lạ hoắc à, nghi vấn gọi nhầm hoặc cái đứa nào vô công dỗi việc gọi chọc lung tung, nghĩ thế nhưng cầm rồi nghe vậy. Thều thào

– Alo.. ai.. vậy..??

– Hi, Phong hở, xuống nhà đi tớ đang ở trước cửa nhà cậu này..

– Tớ nào..??

– Linh nè, …

– Ờ..!!

Tôi cúp máy cái cụp, tôi h không có khoái nói chuyện với nhỏ lắm. Dậy thay quần áo, xỏ đôi giày đá bóng vào, giày giành cho cầu thủ hẳn hoi, đinh sắt, tôi phải mất một số tiền mới mua nổi, cũng đắt phết. Được cái nhìn đẹp vl ra mà đạp nhau cũng sướиɠ, hé hé. Tôi thì khoái đi giày, trời hơi lạnh tý là tôi đi giày, bất cứ hôm nào hứng lên tôi cũng đi giày. Tôi còn có một đôi giày khủng bố hơn cơ, giày cũng có đinh sắt dưới chân nhưng là lọa giày cao cổ, vỏ ngoài gắn mấy miếng kim loại gắn chặt lên lớp da phía trong, nói chung nó là cái giày để tôi mang đi đập nhau, rất cứng và gầm giày thì rất ăn, tôi đạp phát thốn liền à, Mặc cái áo sơ mi caro vào, đội cái mũ lên đeo thêm cái kính. Tôi nhét mấy khẩu súng vào ba lo xách xuống nhà. Cơ mà cái súng nó hơi dài cứ bị thò cái đầu ra khỏi balo. Chậc, đi ra ngoài đường khéo lại bọ công an bắt vì tội vận chuyển vũ khí trái phép, hiu hiu. Soi gương cái đi xuống nhà, lòng ngẫm nghĩ nhiều khi muốn cho cái đứa đẹp trai nhất vịnh Bắc Bộ chết, nhưng nghĩ mình còn trẻ quá chưa sờ được vào đàn bà nên thôi, hí hí. Ra cổng, Oimeoi…

Nhìn Linh xinh không thể tin được. Bờ môi hồng ánh lên dưới nắng, nhìn thôi cũng biết là ngọt rồi, chỉ muốn ăn ngay thôi. Gò má hơi ửng hồng, đôi mắt, à không đôi mi chắc chắn đã được làm, làm gì ý nhỉ, cong vυ't lên, làm cho đôi mắt to hơn nhưng vẫn hút hồn và sâu thăm thẳm. Tóc cô nàng chải mái chéo như mọi khi nhưng đằng sau được vấn cao lên để lộ khoảng gáy trắng ngần. Linh mặc một cái áo thun ba lỗ của nữ ở bên trong, bên ngoài khoác một chiếc áo sơ mi caro cộc tay hai màu đen đỏ, một chiếc quần jean bó bị ” mèo cào” ngang dọc từ phần nửa đùi trở xuống, màu đen. Sợi dây chuyền bạc óng ánh, tay đeo lắc trái tim, chân đi giày Vans cao cổ tôn lên cái dáng yêu kiều của nhỏ, ba vòng cân đối sao nhìn ngon thế chứ lị. Nhìn nhỏ đẹp và sành điệu thế này tôi như bị hớp hồn, ngây ngây đực mặt ra, đến khi nhỏ khẽ kéo áo tôi mới tỉnh, bối rối quay mặt đi chữa ngượng, tôi vào trong dắt xe ra, con xe địa hình không yên sau…

Nhỏ không thấy, và nhỏ nói.

– Phong đèo mình nha.. _ Nhỏ tíu tít

– Không có yên sau, với lại chút có việc ._ Tôi hững hờ

– Việc gì á, tớ đi cùng được không..?? _Nhỏ tò mò

– Không _ TÔi hờ hững.

– Sao hôm nay Phong đeo kính vậy, nhìn đẹp hơn đấy _ Nhỏ nhìn tôi.

– Thế à _ Tôi nhìn đường.

Nhỏ khẽ nhăn mặt, cái môi chu ra, phụng phịu. Tôi chỉ liếc qua thôi.

– Này, đi thôi _ Bất quá tôi phải nói.

– Ừ, hi hi _ Nhỏ vui vẻ lại.

Suốt dọc đường đi, rất nhiều người nhìn nhỏ, rồi nhìn tôi. Con trai có lẽ là lê tê phê rồi, con gái tôi dự chắc là ghen tỵ, mà cũng có lẽ làthấy tôi đẹp zai nên nhìn, hí hí ( ) Có anh đi xe máy phóng qua rồi còn cố quay lại, có cậu đi với người yêu mà mắt cứ hướng sang bên này. Nhiều lời, có lẽ là khen được tung tới như ” ngon vl ” “múp vl” ..v.v… nhỏ có lẽ quen rồi, tôi thì cũng chả quan tâm. cái tôi quan tâm hơn là sao nhỏ cứ phải cố vui vẻ bắt chuyện để rồi nhận lại sự thờ ơ của tôi nhỉ. Nhỏ nói chuyện đông chuyện tây, chuyện Liên Xô chống Mỹ, à không có cái này , hỏi han tôi cái lọ cái chai, tôi cứ im lặng với ậm ừ mà nhỏ cứ nói hoài cũng chịu không nổi.

– Sao cậu cứ phải cố bắt chuyện với tôi nhỉ, tôi thích yên lặng, nếu cậu làm thế để lớp quay lại với cậu thì cậu đang làm không đúng cách đâu. Tôi cũng không phải là đứa bảo cho lớp biết cậu nói bọn tôi thế mà, hãy thân với thằng Quý ấy.

– Tớ biết _ nhỏ buồn thiu, cụp đôi mắt xuống suy tư

Tôi không nói gì nữa mặc dù định nói thêm, nhỏ cũng không nói gì nữa, Đoạn đường còn lại hai đứa lặng lẽ đạp, trời hôm nay sao nắng không còn rực rỡ, mây cũng nhiều hơn che đi ánh mặt trời, hàng cây rủ bóng không hiu hiu gió thổi, phố xá ồn ào bước xe đi nhưng trong tôi đang rất.. vui , hé hé trời này hoạt động ngoài trời thì hết ý, đi chơi mà không dính nắng chả dính mưa thằng nào không khoái. Đến cổng trường, thằng Duy mặt mâm đã đợi sẵn, tươi hơn hớn. Nó nhìn thấy tôi thì nhướn mày lên như định hỏi ” mày làm cái d3o gì ở đây vậy ” Tôi cũng mặc , Linh đạp xe vào bãi gửi còn tôi dừng lại, nhỏ dừng lại theo quay mặt lại khó hiểu.

– Chào Duy.

– Ơ, ừ.. chào Phong

– Duy làm gì đây vậy..?? _ Biết mà, hỏi lấy lệ thôi.

– Tớ đợi Linh ấy mà, hì _ Điệu cười của nó không thể nào ngửi nối, kiểu ” Dù mày đang làm gì thì cũng hết việc ở đây rồi, cút..!! ” ( chắc tôi nghĩ nhảm quá rồi )

– Ừ, vậy cậu với Linh tập văn nghệ vui vẻ nhé..

– Ư,.. cậu đi đâu.. cô giao cho cậu đi với tớ mà.. _ Linh lên tiếng

– Ờ.. nhưng tớ nghĩ để hai người đi với nhau sẽ tự nhiên hơn, với lại tớ không thích con số 3 cho lắm, hì. _Kệ cho Linh hiểu sao thì hiểu, tôi cười tươi hết cỡ, gì gì chứ mang một chiếc mặt nạ trên người với tôi không phải vấn đề lớn, với lại sắp Trung Thu rồi mà, sắm cái là vừa.

– Ơ.. sao cậu.. _ LInh ngẩn người _ Đứng lại đồ ngốc kia _ Linh hét lên, thằng Duy thì nhăn mặt.

– Chào hai bạn _

Tôi lên xe đạp dông thẳng, cảm thấy có gì đó không ổn nơi ngực mình, hình như lí trí nó đang đập con tim cho con tim tỉnh lại, tôi biết Linh nhìn theo bóng xe tôi đạp đi, tôi biết nhỏ buồn lắm, nhưng sao tôi lại cứ phải làm đau tim mình và cả nhỏ, vì một lời nói, vì lớp ..?? vì sao tôi trốn tránh nhỉ.. sao tôi vừa thấy ghét bỏ nhỏ, nhưng thấy nhỏ buồn lại thấy thương.. Chưa yêu một ai.. cảm xúc mới mẻ không định nghĩa được… nhiều thứ tôi rất tinh nhưng nhiều thứ khù khờ… Phóng nhanh ra bãi đất, hảo hữu đã đứng chờ..