Chương 2
TamTừ ngày đó, tuy có rất nhiều bà mối đến cửa dạm hỏi cầu thân, nàng đều từ chối hết thảy. Trong lòng nàng sớm đã có ý trung nhân. Nếu một ngày hắn chưa thành thân thì một ngày nàng cũng không muốn phải bước chân theo người khác.
Hai người sẽ "ngẫu nhiên" gặp nhau ở trà quán, chuyện phiếm cả buổi. Đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất của nàng. Nàng luôn không nhịn được mà si ngốc nhìn trộm hắn. Nếu hắn có phát hiện, hắn cũng chẳng vạch trần nàng, chỉ đơn giản đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng như gió cuốn mây bay mà thôi, điều đó lại càng khiến khuôn mặt nàng đỏ bừng bối rối...Cũng có khi hai người gặp đám bằng hữu của hắn, mọi người lại cùng nhau ngồi xuống, chuyện phiếm thưởng trà. Nhưng nàng vẫn thắc mắc, không hiểu sao ánh mắt của mấy người đó nhìn nàng, luôn có điều gì đó là lạ... Lúc ấy, nàng cũng chỉ vu vơ nghĩ rằng có lẽ chưa từng gặp cô nương nào bạo dạn đến vậy nên họ mới ngạc nhiên mà thôi...
Nhưng, có ai ngờ được, giờ nghĩ lại, khác lạ ấy chính là giễu cợt, chê cười! Đúng, chính là chê cười! Nàng theo hắn hai năm, chờ hắn hai năm, đi khắp nơi lê la làm quen bằng hữu của hắn. Cuối cùng, đổi lại chỉ có sự chê cười! Là tự nàng đa tình, thật đáng giễu cợt làm sao!
Tứ
Một ngày nọ, nàng có hẹn cùng với Bàng tiểu thư ở tửu lâu. Trên đường đi đến nhã gian đã hẹn, vô tình đi ngang qua một căn phòng, qua cách vách nàng vẫn nghe được tiếng người nói cười trong đó. Không khó để nàng nhận ra, trong đó có hắn. Nàng không kìm lòng được làm dừng lại, cẩn thận lắng nghe. Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, chỉ cần có sự xuất hiện của hắn, toàn bộ tâm trí của nàng sẽ chỉ có thể tồn tại một mình hắn mà thôi. Ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của hắn, đôi tai lắng nghe từng lời nói của hắn, trái tim cũng vì hắn mà đập rộn ràng...
Nàng lại nhận ra tiếng của mấy vị bằng hữu của hắn mà nàng vẫn quen mặt, đang cười cợt nói:
-Trầm Ngọc huynh à, huynh còn định trêu đùa Tô tiểu thư kia bao lâu nữa đây? Làm thế là không tốt lắm đâu, người ta đợi huynh cũng đã hai năm rồi đó! Thật đúng là bên ngoài đẹp đẽ bao nhiêu, bên trong lại xấu xa bấy nhiêu. Đến khi nào thì huynh mới nói cho cô nương ấy biết người trong lòng huynh là Bàng tiểu thư?
Toàn thân nàng như rơi xuống hầm băng, không dám tin vào những gì mình vừa nghe được!
Lại có tiếng người nói:
-Ta thấy Tô tiểu thư kia đúng là nha đầu khờ khạo. Đến tận giờ phút này còn chưa phát hiện ra được là Trầm huynh chỉ đang vui đùa với nàng ấy hay sao? Nhưng mà Trầm huynh này, nói thế nào thì đám này cũng ngưỡng mộ huynh lắm đó, có một cô nương si tình theo đuổi huynh suốt hai năm. Nghe nói vì huynh mà nàng ấy cũng đã từ chối không ít mối mai tốt đẹp rồi đấy!
Hai má nàng nước mắt đã rơi ướt đẫm, mắt cũng nhòe đi, nhưng vẫn muốn đứng lại, nàng phải nghe tận tai những điều chính miệng hắn nói ra, nàng không tin...
Hắn cuối cùng cũng mở miệng, tiếng cười ấy vẫn ôn nhu, ấm áp như năm nào...Hắn nói:
-Ta cũng có nói ta là người tốt đâu! Ha ha. Thôi được rồi, giờ tuổi nàng lớn như vậy, cũng không thể trì hoãn được nữa, ta sẽ nói cho nàng ấy biết khó mà lui.
Bên trong lại truyền ra tiếng cười đùa ầm ĩ, có người lại hỏi hắn:
-Huynh bỏ được sao?
Nhưng, giờ phút này nàng đã không còn nghe thấy bất cứ điều gì nữa. Trái tim như bị bóp nghẹt, đau đến rỉ máu...Những điều hắn nói, những điều mà hắn thừa nhận. Hóa ra, hắn thực sự đã có ý trung nhân, hóa ra lại chính là Bàng tiểu thư mà nàng thân thiết bấy lâu này. Hóa ra, hóa ra, trong mắt hắn, nàng chỉ là trò đùa vui mà thôi! Nàng đem hắn đặt ở trong tim, hắn lại đem nàng mang ra trở thành trò cười chốn trà dư tửu hậu của cả kinh thành.
Trái tim nàng từ đó đã lụi tàn thành tro bụi, không một ai có thể khiến nó tái sinh...