Gặp Gái Trên Xe Khách

Chương 14

Chương 14
Bôi thuốc đều khắp vết thương cho nhẹ nhàng, xót bằng chết, nhìn vết thương thế này là biết không thể giấu nổi bà chị em nên em gọi bà chị nhờ bôi thuốc hộ. Phản ứng đúng như em dự đoán “Ôi giời ơi, từ giờ đừng có chạm vào xe tao, đi với chả đứng, từng này tuổi đầu lái cẩu thả, tao thề mày sẽ không được ngồi lên xe tao lần nữa đâu, bla..bla..” xong lấy thuốc xoa vết thương cho em. Chị em được cái khẩu xà tâm phật, to mồm gào thét vậy chứ nhìn mặt lo lắng của chị em là em biết . Xong xuôi thì bảo em nằm nghỉ để nấu cơm. Nằm trằn trọc rồi tự dưng nhớ về con nhỏ va xe hôm nay. Chả để ý rõ mặt nó. Lúc va xe thì nó bịt khẩu trang, lúc sau gặp thì em ngại chả dám nhìn mặt nó, chỉ để ý thấy hình như con bé “hai lưng” , nhưng thôi, mình đã có EN, trọn đời bên em rồi, phải thể hiện đúng phong thái “Đẹp trai nhưng không dễ dãi”. Chả hiểu sao cảm giác như thế nhưng em cũng không có cảm tình với con nhỏ này. Riêng cái khoản nó tát em giữa đường đã làm em phát điên rồi, chắc tại lúc đó em đang bực mình. Dù sao em và nó cũng hết nợ, ai về nhà nấy, không quen biết, không chung đυ.ng gì, dẹp, chạm mặt nhau vậy là đủ.

Còn về thằng H, dù sao thì cũng phải đến lúc em đối diện với nó. Nếu nó có cho người đánh em thì em cũng chịu, mong là nó đánh em 1 trận rồi thì nó sẽ không đυ.ng vào em và EN. Đang miên man thì bà chị hét xuống ăn cơm. Lết xuống tầng 1 ăn được chén cơm rồi cũng lếch xác lên phòng. Tính chiều sẽ gọi cho EN vì giờ vẫn còn mệt nên em quyết định làm 1 giấc.

Ngủ dậy thì cũng đã tới chiều. Lạ là không thấy EN gọi cho em, không tin nhắn. Em quyết định nhấc máy gọi cho EN. 1 hồi chuông, tắt. Em gọi 3 lần, đều là 1 hồi chuông rồi máy tắt. Tự dưng thấy hơi lo nên định vác xe sang bên nhà EN. Trong đầu em đang nghĩ toàn chuyện viễn tưởng, EN bị bắt cóc, EN bị “hấp” . Càng nghĩ càng nóng ruột nên em vội vàng phóng đến nơi. Cái con đường Láng này bình thường đã hẹp giờ lại còn quy hoạch xây cầu nên khoảng đường bị thu hẹp lại, đúng góc đầu Ngã 4 Sở. Đi cho kịp chợ chiều nên em phóng vội tới nhà EN. Tới đầu ngõ thấy có linh cảm chẳng lành nên em ra quán nước ở đấy ngồi cho hồi sức rồi gửi xe ở đầu ngõ đi vào. Em cũng chả hiểu sao mình làm thế,có lẽ em phòng hờ trường hợp xấu nhất là thằng H đến đây thì còn tiện tay. Lần này em đi tay không, cũng hơi lo. Em đứng ở cổng rồi nhắn cho EN 1 tin

“A đang ở dưới nhà, mở cổng cho a.”

Không có tin nhắn rep, 1 lúc sau, cánh cửa xếp ghé ra, EN thò đầu qua, khuôn mặt đỏ lựng đẫm nước mắt. Nhìn EN như vậy, cái máu nóng trong người em lại dồn lên hết tầm, em cay cú, em bực bội. EN nhìn em

“Anh đến đây làm gì ? Đi về đi”

“Sao lại thế ? Có chuyện gì ? Mở cửa ra cho anh nào, nhanh”.

“E sẽ giải thích cho a sau, a đi về đi”.

“Anh không về khi không biết chuyện gì xảy ra .”

“Đừng trẻ con như vậy nữa, về đi, e xin a.”

Hãy thử hỏi trong mỗi thím, kẻ nào thấy người con gái mình yêu như vậy mà lại để yên được. Kẻ nào rơi vào hoàn cảnh của em mà cam tâm đi về. Trẻ con, EN nói đúng, em đang hành xử rất trẻ con, nhưng là người lớn thì em tin cũng chả có ai bỏ về khi thấy người yêu mình khóc, đương nhiên, em cũng không là ngoại lệ.

“Mở cửa cho anh, em bị điếc à ?”- em hét to

Người dân ở đấy cũng đã kéo ra, đúng là chuyện xã hội thì người ta sẽ lôi ra bàn tán, ở đời đâu ai là không care chuyện không phải của mình đâu. Họ không giúp mình, nhưng họ sẽ xem diễn biến câu chuyện ra sao để bổ sung vào vốn chuyện của họ và trở thành những câu chuyện gây cười khi ngồi trên bàn rượu hoặc các bà ngồi với nhau sẽ kể, đó gọi là miệng đời. Chúng ta cũng không thể cản được. Đây là điều mà em gét nhất về cái gọi là sự hiếu kì . EN nhìn em, ánh mắt trở nên sắc hơn, hình như EN đang chuyển sang cáu giận em, em không hiểu.

Bỗng nhiên, một giọng nói ồm ồm đanh thép vang lên từ trong nhà. Mọi dây thần kinh em đơ lại. Em tưởng tượng ra con quái vật trong truyện “Người đẹp và quái vật”. Giọng nói đó chứa đầy sự uy lực, cảm tưởng như sẽ lấn át mọi lời nói của người khác và khiến chúng ta phải răm rắp theo lệnh của con người đó

“Đi vào trong nhà và mở to cửa ra cho cậu ta vào”. – Giọng nói đó vang lên

EN nhìn em bằng ánh nhìn ái ngại rồi từ từ mở cửa cho em vào. Bước vào trong nhà rồi EN kéo sập cửa lại. Lúc này em mới để ý kĩ cái người trong nhà đó. To, cao, đeo 1 cặp kính trong, bụng to, chắc chắn là ngồi nhiều. Nhìn không phải là bụng bia, đây là bụng to vì béo.

“Lên nhà đi”.-Ông ấy nói

“Dạ vâng”.- Em khẽ khàng

EN kéo tay em vào và ra hiệu cho em đợi EN vào nhà vệ sinh. EN rửa mặt cho sạch rồi ra ngoài.

“Đó là bố H”-EN nói

“Bố H sao ? A cứ nghĩ đó là bố em”.

“Không, a lên nhà đi, ông ấy hỏi gì thì trả lời, em sẽ kể rõ cho anh sau”.

“E không lên với anh sao ?”

“Không”.

EN quay đi, em đi lên gác mà nặng trĩu. Mọi chuyện quả thực em chưa thể ngờ đến và cũng không dám nghĩ. Tại sao lại là bố thằng H? Ông ta là gì và ông ta có mục đích gì ? Đúng là nhân vật mà em có nằm mơ cũng không dám sẽ gặp ông ta bây giờ. Biết sẽ có ngày gặp ông ta nhưng cũng không ngờ ngày đó lại sớm như này. Em sẽ phải nói gì, sẽ phải làm gì để ông ta không coi thường em.

Lên đến gác em vội ngồi xuống cái ghế đã bày sẵn. Ông ấy đang hút thuốc ở cửa sổ. Thấy em, ông ta ra hiệu đợi để hút thuốc. Ông ta có tướng hộ pháp, trông như ông Kim Cương đứng ở cổng chùa, đền. Một kẻ chắc chắn quá là hiểu rõ về đời và lăn lộn khắp thương trường, một kẻ lõi đời ngồi đáp chuyện 1 thằng ranh con 19t, sinh viên năm 2, nhìn vào thì quả thực em là kẻ lép vế về mọi phương diện.

Hút xong điếu thuốc, ông ta quay ra nhìn em

“D phải không ?”

“Dạ vâng, cháu là D”.

“Tốt, đang là sinh viên Bách Khoa hả ?”

“Dạ vâng”.

“Giỏi lắm, sinh viên Bách Khoa thì tuyệt vời lắm, chắc học giỏi lắm à ?”

“Dạ cũng tầm thường thôi ạ”.

Em bắt đầu thấy lạ, ông ta đang hết sức là tỏ ra thân thiện với em. Nhưng ông ta là 1 kẻ sành sỏi trong mấy chuyện lọc lừa, đâu phải em. Phải tỉnh với những người như này, ông ta than mật đâu có nghĩa là ông ta thực sự có cảm tình với mình. KHông thể để cảm giác đánh lừa. Em vẫn bình tĩnh, dù gì thì ông ta cũng đang tâng bốc mình.

“Dạ, cháu nghĩ bác với cháu ngồi đây chắc không phải chuyện phiếm đâu chứ ạ ? Vì cháu nghĩ bác chả có thời gian cho 1 thằng như cháu ngồi đây thế này.”

Ông ta nhìn em, có vẻ ngạc nhiên

“Thẳng lắm, được, vậy bác nói luôn nhé ?”

“Dạ”.

“Mày quen con X bao lâu rồi ?”- giọng ông ta gầm gừ

Vậy là bản chất đã lộ, một kẻ khôn lường, thằng H đúng là thừa hưởng 1 phần nào từ bố

“Dạ cũng mới, đủ để hiểu nhau, biết nhau và yêu nhau”.

“Mày có hiểu thế nào là yêu không mà đòi yêu. Mày có mang lại được hạnh phúc cho người mày yêu không ?”

“…”

“Đừng cố chấp như vậy nữa, cháu đã lớn rồi, 20t đầu rồi, nếu cháu yêu X, cháu hãy nghĩ điều gì là tốt đẹp nhất cho X chứ”.

“….”

“Yêu cháu, giờ cháu nhìn, X sắp ra trường, tương lai X sẽ về đâu nếu cứ đợi cháu như thế, hơn nữa…”

“Dạ thưa bác, cháu không phủ nhận điều bác nói. Đúng là cháu không thể lo cho tương lai của X vì cháu mới chỉ là 1 thằng sinh viên nhưng, cuộc đời luôn có chữ nhưng bác ạ, chúng cháu yêu nhau, cháu tin là sẽ đợi được nhau, cháu tin là X đã chọn cháu thì tức là X đã tin cháu. CÒn bác, tại sao X không nghe lời bác, vì X không tin bác, mong bác hiểu”.

“Mày không hiểu rằng tình yêu luôn cần nhiều hơn 1 chữ yêu sao ? Yêu mà không có tiền thì chúng mày sẽ ra sao ?”

“Sự sắp xếp của bác quả thực quá hoàn hảo, nhưng bác hãy nghĩ coi đi, tình yêu không phải thứ để thương mại hóa”.

“Ngựa non háu đá, một thằng ranh con như mày thì hiểu thế nào về đời, thứ gì không mua được bằng tiền thì phải dùng rất nhiều tiền.Trên thương trường, tình yêu là thứ đảm bảo cho tiền bạc, mày rõ rồi chứ ?”

“Đương nhiên, cháu rõ, nhưng bác hãy nghĩ xem, bác với bác gái đã đến với nhau như nào ? Đó là tình yêu, bác chắc chắn là con người biết yêu, vậy bác phải hiểu cho cảm giác của chúng cháu, bác biết thằng con bác đã làm X khổ thế nào không, vậy đó là yêu à ?”

“Mày..mày..”

“Cháu xin lỗi vì đã nói những lời có thể vô lễ với bác, cháu mong bác thứ lỗi, mong bác ủng hộ bọn cháu, và nói với bố X cho chúng cháu tìm hiểu nhau, cháu đội ơn bác.”

Ông ta lừ mắt, đôi mắt đỏ au long sòng sọc, gằn lên từng ánh sự bực dọc và kìm nén trong đôi mắt

“Đừng có đứng đó, đi vào đây”.

Lúc này ngoái lại nhìn em mới để ý thằng H đã đứng cửa từ lúc nào. Mọi việc xem chừng đang xấu đi cho em. Thằng H khúm núm đi vào bên bố nó, chắc chắn thằng này là thằng vô cùng sợ bố, nhìn cái điệu bộ bị bố quát là em biết

“Sao bố lại ở đây ?”-Thằng H nói

“Đm, giờ mày lại còn điều tra lịch đi lại của tao à ?”- Ông già nó thétÔng ta đang hết sức điên tiết, thằng H ngoan như cún đứng im

“Tao lên để giải quyết cái mớ bòng bong mà mày gây ra, xem cái cách sống nhục nhã của mày đây”.

“Con không dám..””Mày còn dám cãi tao à ? Thằng mất dạy”

Nói xong, ông ta cho 1 cái tát như trời giáng vào mặt thằng H . Ông ta nhìn sang em, em nhìn lại, đến cái lúc này thì em không phải ra vẻ sợ ông ta nữa rồi, ông ta chỉ tay vào mặt em và thằng H

“Thằng H, tao cấm mày từ nay tơ tưởng con X, tao đã bảo là sẽ không để mày tính chuyện với con bé, và mày dám cãi tao, mày sẽ nhận hậu quả. Hai thằng mày, hãy nhớ lấy cái khuôn mặt tao lúc này, sẽ không thằng nào, không có một thằng nào nhận được sự ủng hộ của tao, nhớ lấy.”

Nói xong, ông ta bước xuống, để lại thằng H như người mất hồn ngã phịch xuống sàn, còn em, thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra ?

—————-