Câu này nói ra đổi lại làm Hashi thấy khó tin: “Cô nói tin ta?”.
Yuku gật đầu, mắt loé lên niềm vui: “Đương nhiên ta tin thánh nữ”.
“Cô đừng cố chấp, những gì ta nói là thật, nhưng ta không cần cô tin ta đâu”.
“Máy tính”. Yuku đáp lời nàng.
“…”.
“Tủ lạnh”. Nụ cười Yuku vẫn tươi rói. Hashi ngơ ngác chưa nói được gì.
“AKB48, SNSD, Hatsune Miku. Hashi, thế giới của nàng có những thứ này không?”. Yuku lại tiếp tục. (*)
(*): tên các ca sĩ và nhóm nhạc thần tượng.
Cằm của Hashi như muốn rớt xuống: “Sao cô biết ta thích Hatsune Miku??”.
Khoan, đây không phải là trọng tâm. Trọng tâm là… Tiểu Hỏa thần nhất định chỉ thời đại này mới có, nói như vậy…
Yuku giống nàng là xuyên không về nơi này hay sao? Xuyên vào cơ thể của tiểu Hỏa thần?
Thông tin quá sức xử lý làm Hashi cứ ngây như phỗng. Mãi tới khi Yuku lay gọi nàng mới hồi hồn.
“Thánh nữ, nàng là người hiện đại sao? Ở đây có người giống ta sao? Xuyên không từ bao giờ vậy?”. Yuku cười híp mắt. Nếu đây là khúc mắc giữa hai nàng, hiện tại liền không còn nữa. Hashi như vậy cũng là không chán ghét nàng. Nhận thức được điều này khiến Yuku vô cùng vui vẻ, đau đớn nhanh chóng tan biến.
Mà Hashi lấy lại bình tĩnh, tất cả đều vứt ra sau đầu. Nhìn người trước mặt một hồi liền vòng tay ôm lấy nàng. “Đã từ mười năm trước”
Cảm giác này còn xúc động hơn việc đi xa gặp được đồng hương vài lần. Ở thế giới mới lạ đi ngược với quy luật nơi mình sinh sống, có yêu quái, có phép thuật, có giết chóc nguy hiểm, lại gặp được một người giống với mình cùng một cảnh ngộ. Có phải hay không Yuku cũng rất khó khăn thích ứng với thân phận mới, có phải hay không rất cô độc, rất ngỡ ngàng. Luôn trong trạng thái đề phòng lo bị phát hiện. Lại xuyên qua cơ thể của tiểu Hỏa thần, có phải hay không cũng cực khổ sử dụng pháp lực còn lại như nàng?
Vậy mà nàng đã từng nghĩ, nếm trải những cảm giác đó chỉ có mình nàng.
Yuku vỗ nhẹ vai nàng, Hashi buông nàng ra. “Sao cô không nói cho ta biết?”. Nếu biết sớm hơn có lẽ…
Yuku cười nhìn lại nàng: “Thánh nữ có nói cho ta biết sao?”.
Hashi im lặng. Yuku cầm lấy vai nàng: “Hiện tại có thể chấp nhận ta không? Đừng bắt ta đi nữa, Yuku cũng không biết đi về đâu.”
Hashi đối diện ánh mắt trong suốt hiền hòa mang vài tia hi vọng, môi hơi mím lại: “Nếu ta nói chúng ta cùng quay về hiện đại, cô nghĩ như thế nào?”
“Chỉ cần nàng đồng ý, nàng muốn đi đâu ta sẽ theo nàng”. Dù Yuku có chút không muốn trở lại thế giới trước kia, nhưng nếu Hashi nhất quyết quay về nàng cũng không muốn ở lại đây một mình. “Có cách để chúng ta trở về sao?”.
Hashi gật đầu. “Pháp sư Kakage nói với ta, nhà tiên tri Yogen có cách. Nên ta mới đi tìm ông ấy”.
Yuku chưa kịp hỏi thêm, cửa hang rột roạt vang lên tiếng động. Hai nàng nhìn ra, chính là tứ hoàng tử đã quay lại cùng một đại phu có tuổi.
Câu chuyện tạm dừng, Hashi ngoan ngoãn để đại phu xem bệnh, còn Yuku và tứ hoàng tử đứng một bên hạnh họe nhau.
“Ngươi khinh người vừa vừa thôi tiểu Hỏa thần! Ta phải đi rất xa, đêm qua gió tuyết như vậy vẫn phải băng qua thảo nguyên tìm đại phu cho các người đó. Cảm ơn ta một câu thì ngươi chết chắc?”.
Yuku hừ lạnh: “Đợi ngươi sáng nay mới mang người tới, thánh nữ nhà ta có lẽ đã trúng độc chết rồi!”.
Tứ hoàng tử nhảy dựng: “Cái gì thánh nữ nhà ta? Chẳng phải còn sống đó sao?”.
“Không phải thánh nữ nhà ta chẳng lẽ là nhà ngươi sao? Ta cũng không đợi ngươi!”.
“Ngươi…”
Hashi nghe được khoé môi co giật. “Thánh nữ nhà ta”? Ý gì đây?
Yuku cũng không để ý đến tứ hoàng tử, đại phu xong việc nàng liền lấy hỏa đan đưa cho hắn, xua tay: “Ngươi hết phận sự rồi, mau mau cầm lấy hỏa đan về cho thủy thần đi. Tránh xa một chút đừng làm phiền bọn ta!”.
Nàng phải tranh thủ mới được, căn bản hiện tại nàng và Hashi xét ra rất tốt, cứ như vậy bồi dưỡng tình cảm tới khi có thể trở về cùng nhau. Yuku không ngờ tới kinh hỉ người mình yêu cũng yêu mình trong truyền thuyết lại xảy ra với nàng, tâm trạng vui vẻ như tắm gió xuân.
“Này…”. Tứ hoàng tử rất muốn dây dưa thêm một chút, hắn đến đây là vì Yuku, lấy hỏa đan chỉ là thứ yếu. Nhưng bị nàng đuổi đi lại không có cách nào phản bác…
Rốt cuộc xoay người mang đại phu rời đi, trong lòng có chút mất mát lưu luyến. Bỗng nghe phía sau có tiếng gọi giật, hắn vui sướng quay đầu lại.
Người gọi hắn là Hashi. Tứ hoàng tử hơi thất vọng. Nàng rút ra hòn đá đen trong tay nải đưa cho hắn, miệng cười chói loá: “Mang cái này về bảo thủy thần làm vũ khí cho Yuku, rảnh rỗi bọn ta sẽ đến lấy. Còn nữa, ông ta cũng nợ ta thù lao đó, ta không quên đâu!”.
Tứ hoàng tử rất không ưa Hashi. Cầm lấy đá hừ một tiếng. Lại nhìn sang khuôn mặt dửng dưng của Yuku, ôm tiếc nuối rời khỏi.
Yuku xách hết đồ, tay lại đỡ Hashi cùng nhau đi về hướng thảo nguyên tìm ngựa.
Đỡ Hashi lên ngựa, lại lấp lánh mắt nhìn nàng: “Hashi, có thể hay không cưỡi ngựa chung đi?”.
Hashi nhìn sang gương mặt vui vẻ của nàng, không hờn không giận nói: “Chúng ta cưỡi riêng”.
Yuku rất muốn trề môi hỏi tại sao, nhưng kết quả là không dám. Bỏ đi, được đi cùng là tốt rồi. Còn lại cái gì cứ để từ từ tính tiếp. Nhanh chóng phủ lên đầu Hashi tấm áo khoác rồi nhảy lên một con ngựa khác, hai nàng hướng về hướng đông mà đi.
Những bông tuyết nhỏ nhắn rơi lưa thưa, ánh mặt trời vàng nhạt như đâm xuyên qua chúng, làm ánh lên sắc cầu vồng. Rực rỡ, tươi đẹp.
Đường tới vùng Watabe có lẽ chỉ hơn một tháng, gặp được Yogen, sau đó hai nàng sẽ trở lại là chính mình, đường đường chính chính yêu thương nhau. Yuku nhìn gương mặt thanh khiết vô ngần lúc này điểm nụ cười nhẹ của Hashi, đáy lòng cảm thấy rất viên mãn.
Bất quá lần này lên đường lại không được suôn sẻ như mong đợi.