Yuku nhìn quanh, đúng là không còn cách khác.
Nàng nắm tay Hashi, dụng thuật đi như bay trên mép hố.
“Cẩn thận!”. Hashi gọi giật, Yuku bình tĩnh rút kiếm chém một nhát, con rắn đen liều lĩnh phóng lên toi mạng. Nhưng mùi máu tươi dường như kích thích lũ rắn bên dưới làm bọn chúng nhốn nháo, bắt đầu mạnh dạn lao về bên này càng lúc càng nhiều.
Yuku liếc mắt thấy không ổn, nắm chặt tay Hashi, lướt đi thật nhanh.
“A..”. Hashi phía sau chợt kinh hô một tiếng. Yuku đứng lại, thấy chân nàng bị một con rắn trắng bám sát.
Yuku chém một nhát, nó liền tránh được, sau đó há miệng đớp một cái. Hashi vội rút chân lại, nhưng răng nanh Bạch xà vẫn lướt qua chân nàng thành vết xước dài. Yuku nhíu mày, trường kiếm chém chết Bạch xà rồi nhặt xác nó lên. Bầy rắn kia đồng loạt lao đến. Trong lòng biết tránh không kịp, Yuku xoay một vòng chắn trước người Hashi, trường kiếm đỏ tươi quét ngang phóng ra kình lực sắc bén.
Mùi máu tươi nồng nặc trong không khí, bầy rắn càng thêm điên cuồng liên tục trào lên miệng hố. Một con mãng xà phóng lên, đầu cao hơn trượng hướng Yuku đớp xuống.
“Roẹt”. Miệng mãng xà nhanh chóng bị chẻ làm hai. Bầy rắn không hiểu sao cũng chạy trối chết xuống bên dưới, không con nào dám bén mảng gần mép hố.
“Tiểu Hỏa thần, ngươi cũng có ngày thảm hại như vậy sao?”. Giọng nói non nớt khinh miệt của một thiếu niên vang vang. Yuku nhìn lại, quả là tứ hoàng tử con trai thủy thần. Trên người hắn nồng nặc mùi lá cây.
Nàng không thèm đáp lời hắn, đỡ Hashi sắc mặt xanh trắng dậy. Nhìn xuống lại thấy vết thương của nàng chảy ra máu đen bầm, xem ra trúng độc của Bạch xà kia.
Yuku cất xác Bạch xà, bế Hashi lên rồi nói với tứ hoàng tử. “Mau đi thôi, thánh nữ bị rắn cắn rồi”.
Tứ hoàng tử thấy Hashi đúng là bị thương, không nói gì nữa liền dẫn hai nàng qua hố rắn, tiếp đó tìm một cái hang đá. “Bị rắn cắn không nên di chuyển, hai ngươi ở đây đi. Ta sẽ đi tìm đại phu”.
Yuku gật đầu, tứ hoàng tử muốn nói gì, nhưng thấy ánh mắt chuyên chú của nàng trên người Hashi rốt cuộc lại im lặng, xoay người đi tìm đại phu.
Yuku đặt Hashi nằm trên tấm áo khoác, cúi người dùng miệng hút độc ra. Hashi chưa hôn mê, yếu ớt nói: “Nguy hiểm lắm..”. Hút độc nếu không cẩn thận sẽ bị trúng độc.
Yuku không dừng động tác, phun độc ra ngoài. Sau đó lấy xác Bạch xà ra, vắt huyết đặt lên miệng Hashi. Cuối cùng rút trong người ra một lọ sứ, rải bột trắng lên vết thương của nàng. Động tác nhanh nhẹn khéo léo.
Hashi cảm thán: “Cô biết y thuật sao?”
“Biết một chút”. Yuku gật đầu, xé vải bó thuốc cho nàng. Xong xuôi ngồi cạnh nàng, giúp nàng sửa sang lại đầu tóc.
“Nàng ngủ đi, ta đi lấy nước”.
Hashi nghe lời, mệt mỏi thiếp đi. Trong lòng có chút gợn làm nàng như mê sảng, trên trán mồ hôi túa ra.
Yuku xót xa, ánh mắt tối tăm nhìn nàng, xoay người bước ra khỏi hang.
Nằm thẳng một mạch đến tối, Hashi mới tỉnh lại.
Ngoài trời tuyết bắt đầu rơi trở lại, từng bông tuyết trắng xóa bay lượn. Nhỏ xinh đẹp đẽ, lại lạnh lẽo vô tình.
Yuku đã sớm đốt lửa ngoài cửa hang sưởi ấm, đang ngồi bên đống lửa nướng một con thỏ rừng. Sống lưng như cũ mảnh mai mà vững chãi, dáng ngồi thẳng tắp.
Hashi lặng ngắm bóng lưng kia một lúc lâu. Gợn sóng trong lòng càng thêm mạnh.
“Yuku”. Hashi gọi khẽ.
Yuku nghe được quay đầu, cầm thỏ nướng bước vào hang. “Nàng tỉnh rồi?”.
Hashi gật đầu, Yuku đỡ nàng ngồi dậy, trước tiên đưa nước cho nàng uống, lại xé thịt thỏ đút từng miếng cho nàng.
Hashi ngoan ngoãn ăn hết, thịt thỏ nướng thơm phức, nhưng không hiểu sao sống mũi cay cay.
Cô yêu ta làm gì?
Trước sau gì ta cùng cô cũng không còn ở chung một chỗ.
Trước sau gì ta cũng sẽ rời bỏ cô mà đi.
Trước sau gì cô cũng sẽ là người thiệt thòi nhất.
Chi bằng…
Ta nên cùng cô đoạn tuyệt?
Ta không thể ngó lơ cô, ta cũng không thể tiếp nhận cô, nhưng ta càng không thể đẩy cô ra xa.
Ta không muốn tàn nhẫn với cô như vậy nữa.
Gió tuyết vẫn thổi, trời đêm mịt mù.
“Hashi, ngủ đi”. Yuku đắp cho Hashi một tấm áo nữa của nàng.
Hashi nhìn Yuku không chớp mắt. Người kia không nhìn thẳng nàng, tròng mắt trong suốt giờ lại tối tăm.
“Cô làm sao vậy?”. Hashi mơ hồ thấy gì đó không đúng.
Tay Yuku ngừng lại. Im lặng một lúc lâu mới nói: “Hashi. Nàng có thể làm thánh nữ, có thể lạnh lùng, có thể lừa ta, cũng có thể giết ta”. Đáy lòng ẩn ẩn đau xót “Nhưng nàng đừng bao giờ vì ta mà mạo hiểm. Ta không cần nàng hi sinh”.
Hashi ngơ ngác hỏi lại: “Cái gì hi sinh?”.
Yuku chỉnh lại chăn cho nàng: “Từ nay về sau, nếu gặp tình huống như hôm nay, nàng đừng lo cho ta, lo cho mình trước đi. Ta đều không sao, ta sẽ sống.”. Hôm nay Hashi gặp nguy hiểm, không biết tim của nàng thót lên bao nhiêu lần.
Hashi đăm đăm nhìn Yuku, cuối cùng bắt lấy tay nàng: “Vì cái gì… bản thân cô cũng bị thương, tại sao còn lo lắng cho người khác như vậy?”
Yuku lẳng lặng nhìn lại nàng: “Chỉ có nàng mới làm như vậy”.
Hashi nhắm mắt, khoé mi rung rung. Ngoài kia gió cuốn tuyết bay cả vào hang, một luồng khí lạnh trào lên.
Hashi mở mắt, đôi mắt chuyển sang lạnh giá: “Yuku, sau lần này, ta và cô tuyệt giao ở đây”.
Yuku ngây ngẩn cả người, thâm tâm thoáng lạnh, gió tuyết ngoài kia cũng không bì được.