Hashi nhướng mày, không ngần ngại ép người đến cùng: “Hiện tại nó đi theo ta, ăn thịt của ta, ngọc lục bảo cũng ở trong tay ta. Dựa vào cái gì nói nó là của ngươi?”
“Thịt ngươi lấy cũng từ rừng này của ta!” Tsuri rống giận, cặp mắt xanh lục loé sáng.
“Ta có công nướng gà! Nó đi cùng ngươi chắc chắn không được ăn gà nướng! Hừ!”. Hashi tiếp tục vô sỉ tranh luận.
“Ngươi..ngươi…” Tsuri bị nàng chọc suýt hộc máu, run run chỉ tay vào nàng, nhưng lại không thốt được tiếng nào.
Hashi thu hồi liêm sỉ, biểu cảm xoay chuyển trong chốc lát, trưng ra dáng vẻ nghiêm túc nói: ” Sao là một trưởng bối lại dễ kích động như vậy? Còn chưa nói tới ngươi thuộc hệ Mộc. Chỉ cần ngươi giúp ta, không phải mọi chuyện xong rồi sao? Ngươi bắt ta ta chưa tính, còn phải mang chó nhỏ trả lại ngươi, ta mới là người ủy khuất đó!”
Tsuri nghe hai chữ trưởng bối, trong tâm có chút ngạc nhiên cùng đề phòng, nhưng lại dịu đi không ít. Mà nghe đến hệ Mộc, tinh thần lập tức thu liễm lại. Phải rồi, sao có thể bị con nhóc này biến thành trò cười chứ? Phải kiềm chế!
Rốt cuộc cũng hòa hoãn đôi chút, nhìn Hashi: “Ngươi muốn ta làm gì?”
Hashi mỉm cười hài lòng. Chỉ vài câu nói lại thay đổi nhanh như vậy? Nhưng không bỏ lỡ cơ hội, nàng nói luôn:
“Phù thủy Tsuri thuộc hệ Mộc, trước giờ có liên kết không nhỏ với người thuộc hệ Phong”. Gió mang theo muôn vàn câu chuyện thổi qua tán lá cây, phù thủy Tsuri có thể nghe thấy. “Ta cũng chắc chắn ngươi biết người này. Là một người ta cần gặp. Hãy giúp ta!”
“Là ai?” Tsuri ngạc nhiên. Ai mà con bé ngang ngược lợi hại này không thể gặp?
Hashi mỉm cười, như nhìn thấu suy nghĩ của Tsuri, mở miệng: ” Ta không phải thánh thần, không phải cái gì muốn cũng được!”
Tsuri bị nói trúng, chỉ biết hỏi lại: “Vậy đó là ai?”
“Yogen”. Hashi chậm rãi nói ra một cái tên, đã thấy sắc mặt của Tsuri khẽ biến. “Ta muốn gặp nhà tiên tri Yogen!”
Tsuri trầm mặc một hồi, cuối cùng hỏi:”Ngươi sao lại muốn gặp Yogen-dono?”
“Ngươi không cần biết. Có thể giúp ta không?”. Hashi hỏi ngược lại.
Tsuri nhíu mày, đột ngột quay đi: “Ta từ chối! Ngươi có thể mang Tsuri-inu đi”
Hashi chưa kịp nói thêm, một đạo sét mang theo tia lửa đánh tới. Vùng ma lực đen như mực kia thoáng chốc sáng lên, loang lổ ánh lửa đỏ rực.
Phù thủy Tsuri bị dọa đến giật nảy người, vội vàng điều chỉnh lại ma lực kia. Xem ra phải tốn rất nhiều công sức, vầng trán đầy nếp nhăn xuất hiện chút mồ hôi.
Trong lòng Hashi lúc này rất thoả mãn. Yuku à Yuku, cô không hổ là bạn song hành cùng ta! Đòn này không chỉ uy lực vô song, còn đến vô cùng đúng lúc, dọa Tsuri một phen sợ hãi. Hashi cố nhịn, không để mình lộ ra vẻ tiểu nhân đắc chí.
Tới khi Tsuri ổn định lại tình hình, Hashi nhếch môi: “Phù thủy Tsuri, nên nhớ ta không chỉ có một mình. Bạn của ta sức mạnh thế nào ngươi hiểu rồi chứ, nhất định có thể mang ta ra khỏi đây! Mà…” Hashi hạ thấp giọng, ánh mắt bỗng trở nên xuyên thấu lạnh như băng, giọng nói pha chút ngoan độc: “Nếu ngươi không giúp ta, chờ ta ra khỏi nơi này, thứ ta muốn, chính là mạng của ngươi!”.
Phù thủy Tsuri trong người khẽ run lên. Bà ta hiểu, Hashi cùng con bé trên kia hoàn toàn có thể phanh thây bà ta. Nhưng Yogen….
Hashi liếc qua sắc mặt của Tsuri, chậm rãi nói tiếp: “Ta biết Yogen-dono từ lâu đã không màng thế sự. Nhưng ta cũng biết ngươi năm xưa từng giúp ngài một ân huệ.”
Tsuri khó tin nhìn Hashi. Con bé này…con bé này thực chất là ai? Sao chuyện này cũng biết? Trong thâm tâm dâng lên sợ hãi, càng kiêng dè nàng thêm mấy phần.
Hashi không quan tâm nói tiếp: “Lần này ta gặp được ngươi cũng xem như may mắn. Bằng không trước sau gì ta lại phải đi tìm ngươi rồi. Chỉ có ngươi giúp được ta! Phù thủy Tsuri, ta biết ngươi làm được, không cần từ chối ta!”
Tsuri tự nhiên cảm thấy cuộc đời trăm năm của mình thật ngu ngốc, trốn không được còn trườn ra tới trước mặt con bé khó đoán này.
_______________o___________o____________
Yuku quỳ trên nền đất, kiếm dài thẳng tắp chống xuống. Tay nàng dồn hết linh lực, chuẩn bị cho một đòn chí tử.
Hashi rốt cuộc bị đưa đi đâu, nàng không biết. Nhưng nàng không tin nàng không làm được gì. Hashi nói khu rừng đều mang kết giới, vậy cứ đánh xuống nơi Hashi bị mang đi, biết đâu phá được vòng kết giới này.
Hashi!
Nàng đang ở đâu vậy?
Trong lòng Yuku trong suốt khoảng thời gian Hashi biến mất, chưa có nứ̉a giây an ổn. Trái tim nàng sốt sắng và lí trí không thuộc về nàng nữa.
Hashi, nàng nhất định không được xảy ra chuyện! Bằng không….
Bằng không thế nào, Yuku không biết, cũng không muốn biết…
Chỉ là nàng cảm thấy điều đó thực đáng sợ. Dù không có nguyên do, Yuku có cảm giác nếu chuyện đó thực sự xảy ra, nàng sẽ khó sống nổi. Nghĩ tới đây, sống lưng nàng toát ra mồ hôi lạnh, cả người bất giác hoảng hốt, hành động cũng nhanh hơn.
Hashi! Hashi! Chờ ta!
Yuku tụ đủ linh lực, chuẩn bị ra tay. Đạo quang này sáng rực rỡ, đỏ như lửa đốt trong đêm đen, mang theo uy lực kinh người cùng tia chết chóc không thể tả rõ.
Đôi mắt Yuku cũng đổi thành màu đỏ tươi, sáng lóng lánh trong hào quang lửa. Dấu ấn trên trán ẩn hiện, khiến khuôn mặt nàng đậm thêm sát khí, lại kiều diễm lộng lẫy vô song.
Nhưng ngay khi nàng chuẩn bị phát đạo quang, bên tai vang lên âm thanh gọi giật:
“Khoan đã!”.