Bảo Bối À!

Quyển 1 - Chương 8

Hashi đứng lên, thân người mềm mại uyển chuyển múa từng động tác của vũ điệu Kagura cổ. Y phục đẫm nước mưa cũng không thể cản trở động tác của nàng. Tiếng chuông thanh thúy vang lên theo từng nhịp điệu, dứt khoát mà vang xa mãi. Mà mỗi lần tiếng chuông vang lên, quầng sáng vàng lại càng thêm rộng ra, soi sáng rực cả một góc sông.

Yêu khí dần bị đẩy lùi, Yuku đứng trong vầng sáng thanh tẩy kia cũng cảm thấy ấm áp. Cỏ dưới chân các nàng đang từ từ hồi sinh. Mưa cũng nhỏ dần.

Thuỷ yêu bên kia bị ép đến không nhúc nhích được. Ánh sáng chiếu đến đâu thân thể nó liền bị bất động đến đó.

Mà Yuku lại càng không để mất cơ hội. Nàng niệm quyết, rồi lấy cùng lúc 4 mũi tên lắp vào cung. Cung tên được nàng chạm vào liền phát ra ánh sáng đỏ tươi, cùng quầng sáng của Hashi giao hòa. Dấu ấn trên trán Yuku cũng đỏ rực, làm cho nàng thêm vài phần khí phách tráng lệ.

Thủy yêu đang bị bất động, vào đúng khoảnh khắc nó hoàn toàn bị khống chế, những mũi tên đỏ rực được giương sẵn đồng loạt xé gió lao tới.

Toàn bộ tên đều trúng đích, ghim vào bốn mắt trên đuôi thủy yêu. Nó đau đớn muốn gầm lên, nhưng thân hình bất động không thể phát ra tiếng.

“Tìm mắt còn lại của nó” Hashi la lên. Vũ điệu sắp kết thúc, phải nhanh chóng tìm ra con mắt cuối cùng mới có thể diệt yêu hoàn toàn. “Yuku, xem dưới bụng nó”.

Yuku nhanh chóng đến gần thủy yêu. Kia rồi, dưới vùng bụng của nó nơi tiếp giáp giữa thân và đuôi có một con mắt đen nhánh, to hơn các mắt còn lại rất nhiều.

Yuku rút tên, bắn về phía hắc nhãn kia. Mũi tên đỏ rực lao tới bắn nát nó, cùng lúc đó ” Keng” một tiếng, vũ điệu của Hashi cũng kết thúc. Thân hình khổng lồ của thủy yêu run rẩy rơi xuống, rồi bỗng chốc hoá thành năm viên ngọc trai đen, rơi xuống bên chân các nàng.

Mưa tạnh dần, chỉ còn lại lác đác vài giọt phiêu tán trong không trung. Gió cũng tản đi, trong không khí chỉ thấy chút hơi sương lạnh lẽo. Hashi cuối cùng cũng không còn chống đỡ được, quỵ người xuống.

Nàng, làm được rồi! Cuối cùng ác mộng của nàng cũng chấm dứt, cuối cùng nàng cũng có thể ngủ một giấc an bình.

Yuku nhìn nàng, trên khuôn mặt đối với nàng luôn đề phòng cùng lạnh nhạt nở ra nụ cười ấm áp hiếm hoi : “Thánh nữ, người thành công rồi”. Điệu múa kia, thánh khiết lộng lẫy, thật say lòng người. Nhưng câu này Yuku vẫn chỉ giữ trong đầu.

Hashi mỉm cười “Cảm ơn nàng!”. Là nhờ nàng giúp ta, giải thoát cho ta. Mà nét cười hiền lành kia của Yuku bỗng khiến nàng ngây ngẩn.

Thật đẹp! Trong đầu nàng hiện lên hai từ đó. Nụ cười kia như hoa nở mùa xuân, như gió thoảng thổi qua mặt hồ, lại ấm áp như nắng vờn quanh mái tóc.

“Trở về thôi, sắp sáng rồi” Yuku không nhìn nàng nữa, nụ cười kia cũng biến mất. Hashi nhìn trời. Sau khi chuyện này thành công, nàng sẽ không là Miko nữa. Pháp sư Kakage cũng khuyên nàng tìm cách trở về thế giới hiện đại. Nàng sẽ đi khỏi nơi này, từ biệt mọi thứ trong suốt mười năm qua gắn bó.

Có lẽ nên đi mau thôi. Sẽ không có lưu luyến khó rời, mà mọi người thấy bão tạnh nhất định sẽ đến đền thờ cầu phúc, nàng lại muốn đi mà không cho ai biết, có lẽ nên đi luôn đêm nay.

Hashi nhặt những viên ngọc trai do thủy yêu để lại, trao cho Yuku “Cái này, là của nàng. Khi cấp bách dồn linh lực vào đây rồi ném ra, có thể tạo được kết giới bảo vệ”.

Yuku chỉ liếc sơ qua, cũng không nhận lấy mà xoay người, hướng về nơi buộc ngựa bước đi. “Thánh nữ hãy giữ lấy nó”.

Hashi đứng tần ngần nhìn mấy viên ngọc. Tùy nàng, không lấy thì ta lấy, ta không tốt đẹp gì đâu!

“Đi nào!” Yuku lúc này đã leo lên yên ngựa. Hashi cất ngọc rồi chạy tới. Thân hình như cũ được Yuku nắm thắt lưng kéo lên lưng ngựa.

Thiệt là…chưa chắc lần này ta không lên được mà… Hashi trong đầu nhủ thầm. Mà thôi bỏ đi.

“Ta sẽ giữ lời, sẽ không quản nàng nữa. Nàng được tự do rồi. Yuku, cám ơn nàng đã giúp đỡ ta, giúp đỡ cho dân làng” Hashi nói lúc hai người đang phi như bay trên lưng ngựa.

“Ừm” Yuku trả lời rất khẽ “Là nhờ thánh nữ chăm lo cuộc sống cho dân làng”

Hashi cười yếu ớt, miệng nói rất nhỏ với chính mình :”Ta chỉ vì ta, cũng sẽ không còn ở đây nữa”.

Nhưng câu nói này, Yuku vẫn nghe được. Trong đầu nghi vấn, nàng không ở đây sao? Thánh nữ này định làm gì, mà còn giọng nói yếu ớt thê lương kia nữa.

Bỗng chốc trong đầu nàng, một luồng suy nghĩ xoay chuyển cực nhanh. Rồi như để chắc chắn với suy nghĩ đó, tay cương nàng nắm chặt hơn, thúc ngựa lướt gió mà đi.