Nghe xong lời giải thích của Giang bá tổng, mọi người ai nấy đều vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ. Dương Lăng chạy ra ngoài thấy được cảnh quái dị đó, cũng cảm thấy hết sức tức cười.
Sau một hồi hỗn loạn, dưới sự chỉ huy của một tên tướng lĩnh, quân Thát Tử đã bắt đầu chạy tới lật khẩu đại pháo kia lại. Dương Lăng thấy thế bèn lập tức hét lên:
- Đừng đứng đó mà nhìn nữa! Vương đại nhân, nhân cơ hội này hãy mau dẫn người tổ chức cho trăm họ rời thành đi! Nhanh lên nào! Vài người nữa qua bên này, mau đi cứu Mã dịch thừa và các binh sĩ bị thương!
Giang Bân nghe thế mới sực nhớ ra giờ mọi người vẫn còn đang bên bờ sinh tử, không phải là lúc xem náo nhiệt. Gã vội xoay người lại quát lớn:
- Pháo thủ đâu? Có ai còn sống không? Mau lấy đại pháo của chúng ta bắn nát đại pháo của bọn Thát Tử đi!
Trên lầu thành lập tức trở nên nhộn nhịp. Mẫn đại nhân may mà vừa mới được khiêng xuống tầng hai, bằng không đã mất mạng trong phát pháo hồi nãy. Giờ thì lão xem như là người hạnh phúc nhất rồi, thân là "nhà lãnh đạo tối cao" của Kê Minh, một mình một ngựa xông vào trận địa quân địch, một đao chém rơi đầu đứa con út của tiểu vương tử Bá Nhan Mãnh Khả, sau đó bỏ lại bãi chiến trường hỗn loạn cho người khác dọn dẹp.
Vương chủ bạ ra lệnh cho người khiêng Mẫn tri huyện theo, rồi cùng với một đám hương thân cấp tốc chạy xuống dưới thành. Dương Lăng và Lưu tuần kiểm thì gọi hơn chục binh sĩ mang cuốc xẻng lại, đào bới đống đổ nát để cứu người. Sau một hồi lâu, bọn họ đã lôi ra được năm sáu người từ trong đống gạch ngói, ngoại trừ một người bị đá đè chết, những người còn lại đều may mắn không bị nguy hiểm về tính mạng.
Mã dịch thừa trước đó đứng ở cửa lầu chỉ huy các hương thân rút lui ra ngoài, sau khi kéo được đầu lão ra ngoài, lắc vai mấy lượt nhưng vẫn không động đậy. Đến khi Dương Lăng và mọi người dọn sạch đám gạch ngói vụn dính trên người lão thì đều rùng mình kinh sợ. Một cái xà nhà đang nằm đè lên bụng Mã dịch thừa, phần thân dưới của lão bầy nhầy máu thịt, người đã tắt thở.
Ở bên kia, Giang Bân vất vả lắm mới tìm ra được mấy tay binh sỹ biết sử dụng hỏa pháo trong đám tàn binh, đáng tiếc hai trong ba tay pháo thủ chính đã bỏ mạng trong lúc giáp chiến để thủ thành khi nãy, chỉ còn lại một người thì lại bị thương và mới vừa được bới ra từ trong đống đổ nát. Y trước đó đã trúng một đao vào hông, nay lại bị gạch rơi vỡ đầu. Giang Bân cũng chẳng quan tâm nhiều đến vậy, gã kêu người đưa ngay tay pháo phủ mặt đầy máu me lên trên đài pháo.
Tay pháo thủ mặt mày vẫn còn choáng váng chỉ huy đám trợ thủ điều chỉnh góc độ pháo. Một quả pháo được bắn ra, nổ cách khẩu pháo của phe bên kia hơn mười trượng (33m), tuy không gây tổn hại gì cho nó nhưng cũng nổ chết hơn mười tên Thát Tử. Bọn Thát Tử đang lúng túng nạp đạn nhồi thuốc ở đó lập tức cuống cả lên.
Thời này vẫn chưa phát minh ra thước ngắm cho đại pháo, tất cả đều dựa vào phán đoán bằng mắt thường và kinh nghiệm của pháo thủ. Khi nãy bọn họ có thể bắn một phát nổ tan chiến xa của Thát Tử hoàn toàn là vì cái vật cồng kềnh đó ở rất gần, có thể bắn thẳng. Nhưng hiện giờ đối phương đã để đại pháo của chúng ở ngoài ba tầm tên, cho dù người pháo thủ kia đang ở trong trạng thái tốt nhất lúc bình thường cũng chưa chắc đã có thể bắn trúng đối phương, huống chi là bắn kiểu vòng cung trong tình hình như lúc này.
Giang Bân cũng chẳng hy vọng gì mình có thể một phát bắn tan đại pháo của đối phương, gã lập tức lệnh cho người nạp đạn vào ba khẩu đại pháo chờ bắn, sau đó kêu người dìu tay pháo thủ chính đi điều chỉnh cho từng khẩu, rồi liên tiếp bắn ra hai phát. Kết quả một phát pháo bắn quá gần, lãng phí cả đạn pháo, nhát kia thì lại bay quá xa, rớt oành vào giữa đám Thát Tử.
Mấy người Hoàng huyện thừa, Dương Lăng và Giang Bân đang đứng trên tường thành quan sát đều sốt hết cả ruột, hai tay siết chặt đến độ toát cả mồ hôi, nhưng lại chẳng giúp được gì. Lần đầu tiên trong đời Dương Lăng lại cảm thấy căm ghét cái nghề bảo hiểm của mình, nếu khi xưa mình là một tay pháo binh thì... Cơ mà, có làm pháo binh e cũng chẳng dùng được cái thứ pháo cổ lỗ sĩ này!
Bỗng mười mấy tên Thát Tử đang dựng lại khẩu đại pháo kia nhảy tót lên ngựa rồi quay đầu bỏ chạy. Dương Lăng và mọi người thấy khẩu đại pháo nổ vang, miệng pháo phụt lửa, đồng thời một đám khói lớn bốc lên mịt mù. Trong đám khói, thân pháo bay lên không trung rồi nặng nề rơi uỳnh xuống đất.
Đám người Dương Lăng chỉ cảm thấy dưới chân rung rinh một chút rồi thôi, chẳng có gì lạ. Mọi người kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều cảm thấy kỳ lạ: đạn pháo đâu? Tường thành không bị nổ chỗ nào cả, sao lại không thấy bóng dáng của đạn pháo đâu?
Giang Bân cười khan hai tiếng, nói:
- Bọn Thát Tử dù có ngu ngốc đến đâu đi chăng nữa thì chắc cũng không đến nỗi quên cho đạn vào pháo chứ nhỉ?
Miệng tuy cười nhưng trong lòng gã lại tràn ngập một cảm giác lo lắng khó tả, nụ cười trên mặt vì vậy trông hết sức gượng gạo.
Dương Lăng còn chưa kịp nói gì thì từ dưới thành đã vọng lại một loạt những tiếng la hét long trời, đó là tiếng hoan hô của quân Thát Tử. Đưa mắt trông xuống, chỉ thấy một rừng đao thương trong đám người đông nghìn nghịt.
Dương Lăng kinh hãi đưa mắt nhìn sang Giang Bân, trong mắt của cả hai bất chợt hiện lên nỗi khϊếp sợ, bọn họ không hẹn mà cùng đồng thanh la lên: "Cổng thành!"
Một phát pháo bay thẳng này của Thát Tử đã bắn nát cổng thành bằng gỗ, giữa hai cánh cổng bị bắn vỡ vẫn còn ít khói chầm chậm bốc lên. Mọi người đang đứng trên tường thành đều ngây ra như phỗng. Trăm ngàn kỵ binh đang ùn ùn kéo tới, Kê Minh thất thủ đến nơi rồi!
Tiếng la hò chém gϊếŧ vang trời đã át đi tiếng kêu la kinh hoàng của các binh sỹ và dân binh đang hoảng sợ, lúc này họ đã hoàn toàn mất hết ý chí chiến đấu. Dương Lăng lặng lẽ quay đầu lại, ánh mắt dò tìm của y chạm phải một đôi mắt trong veo.
Trong đôi mắt ấy ẩn chứa một mối thâm tình và sự lưu luyến vô hạn. Dương Lăng bất chợt cảm thấy đôi mắt ấy sao mà thân thiết thế, như thể từ lâu, lâu lắm rồi vẫn luôn chăm chú quan sát y một cách nồng nàn như vậy. Chẳng lẽ mối duyên phận ngắn ngủi này quả thật đã được định sẵn từ kiếp trước? Nếu vậy, liệu kiếp sau hai đứa mình còn có thể gặp lại nhau không?
"Thông thông mỹ mộng nại hà thiên, ái đáo thâm xử liễu vô oán..."* ( Mộng đẹp nào ngờ thật ngắn ngủi, đã đắm say rồi oán trách chi...)
Vào phút giây này, lòng y tràn ngập niềm quyến luyến với sự sống và một nỗi sợ hãi không tên. Ngoài một vài cảm giác đó, y còn chưa kịp suy nghĩ gì khác thì ý thức đã rơi vào tình trạng đình trệ, đầu óc trở nên trống rỗng.
Đột nhiên, một khuôn mặt quỷ hung tợn bất chợt xuất hiện trước mặt Dương Lăng, che khuất bóng dáng Ấu Nương. Trên khuôn mặt quỷ đó loang lổ những vết máu, miệng quỷ há rộng, họng phát ra tiếng kêu như ống bễ. Nó nắm chặt lấy vai Dương Lăng rồi ra sức lắc mạnh, điên cuồng cười lớn: "Đến rồi, ha ha, rốt cuộc đã đến rồi, ha ha ha..."
Hắn ta khỏe thật, Dương Lăng bị lắc đến nỗi gần nôn mửa. Y đột ngột đẩy bật được khuôn mặt quỷ hung tợn đang lắc lư ở ngay trước mặt mình ra, tầm nhìn đã trở lại cự ly bình thường. Lúc này y mới nhìn rõ thì ra khuôn mặt quỷ đó là của Giang Bân, vì hưng phấn mà khuôn mặt vốn trắng bóc của gã đã biến thành đỏ ửng, cơ thịt trên mặt không khống chế được trở nên méo mó.
Bị Dương Lăng đẩy ra, gã chẳng hề có vẻ không vui, vẫn tiếp tục khoa tay múa chân, cười điên cuồng:
- Đến rồi, ha ha ha, cát nhân tất có thiên tướng, Tham tướng Vĩnh Ninh đã đến rồi!
Dương Lăng ngẩn người, giờ mới nghe thấy một loạt những tiếng súng nổ vang như rang lạc. Y đã thay Mẫn huyện lệnh xử lý chính vụ bấy lâu, đương nhiên hiểu được lời của Giang Bân. Quân biên phòng ở Tuyên Hoá có một Tổng binh, một Phó tổng binh, dưới là bảy Tham tướng. Tham tướng Vĩnh Ninh chính là tướng quân phụ trách phòng ngự khu vực Hoài Lai (một huyện thuộc Trương Gia Khẩu, tỉnh Hà Bắc.)
Sự thay đổi đột ngột giữa hai thái cực, từ tuyệt vọng đến vui sướиɠ, khiến cho mắt y chợt tối sầm lại, suýt ngất. Không biết tự khi nào, Hàn Ấu Nương đã chạy đến trước mặt, Dương Lăng kéo nàng vào lòng, toàn thân run lên vì hạnh phúc.
Khi Hàn Ấu Nương dìu y về phía tường thành, hai chân y vẫn còn loạng choạng, tựa như vừa mới uống hai cân rượu trắng. Quân Thát Tử dưới thành đã tiến vào phạm vi một tầm tên bắn, nhưng ở cổng thành cũng đã có một lượng lớn quan binh xuất hiện, dẫn đầu là một đội quân sử dụng súng hỏa mai. Tiếng súng nổ đì đoàng, trong đám khói súng mịt mù, bọn Thát Tử ở phía trước ngã rạp xuống hàng lọat như lúa mùa gặt.
Súng hỏa mai thời này uy lực chưa đủ mạnh, cự ly bắn cũng không bằng tên, nếu đối phương khôi giáp đầy đủ thì đạn chì chưa chắc đã bắn xuyên qua được. Nhưng hiện giờ quân Thát Tử đang vô cùng đắc ý, thúc ngựa như điên, tranh nhau vào thành trước để cướp vàng bạc và gái đẹp. Khi súng hỏa mai khai hỏa, bọn chúng đã xông tới khoảng cách nửa tầm tên, phần lớn binh sỹ lại chỉ mặc áo vải bình thường, cho nên lập tức chết như rạ.
Súng hỏa mai tuy không bắn chết được chiến mã, nhưng chiến mã bị bắn trúng lại rất đau đớn, không chịu lao lên phía trước mà hoảng loạn bỏ chạy, giẫm đạp lên nhau. Số lượng quân địch tử thương vì chuyện này có lẽ cũng chẳng kém gì số bị súng hỏa mai bắn trúng.
Thấy những tay súng của quân Minh rất hỗn loạn, Dương Lăng nhớ lại lúc xem mấy bộ phim nước ngoài có bối cảnh ở thế kỷ 17. Những tay súng trong phim khi đứng nguyên tại chỗ bắn thì chia làm ba đội, đội thứ nhất nằm sấp, đội thứ nhì quỳ một gối, đội thứ ba đứng thẳng, lần lượt bắn và lắp đạn. Nếu vừa bắn vừa di chuyển thì chia làm hai đội, đội thứ nhất sau khi bắn xong thì lui về, đội thứ hai lại tiến lên, cứ thế bắn đan xen để khắc phục khuyết điểm tốn thời gian lắp đạn sau khi bắn của loại súng hỏa mai thời bấy giờ.Thế nhưng quân Minh dưới thành lại xông bừa lên bắn như ong vỡ tổ, sau đó thì vội vội vàng vàng rút về phía sau, để cho kỵ binh vừa mới xông ra đánh bọc sườn quân Thát Tử từ hai cánh. Các tay súng ở tuyến đầu chưa kịp rút về đã bị cung tên của Thát Tử bắn chết và bị thương một loạt.
"Chẳng lẽ quân Minh vẫn chưa biết dùng phương pháp chia hàng để bù đắp cho khuyết điểm của súng hỏa mai hay sao?" Dương Lăng nghĩ bụng: "Đợi lát nữa có lẽ nên hỏi bọn Giang bá tổng một chút xem sao, biết đâu kẻ đến từ thời hiện đại như mình lại có cơ hội thật sự để khoe khoang kiến thức."
Thật ra, phương pháp bắn theo ba hàng trước đây đã được đại tướng quân Mộc Anh dùng để dẹp loạn trong những năm Hồng Vũ. Sau đó hỏa khí được phân phối trong quân đội càng ngày càng nhiều, mà triều Minh lại chưa từng xem trọng việc huấn luyện quan quân và binh sỹ, nên mấy phương thức vận dụng chiến thuật này không được phổ cập rộng rãi. Vì thế khi sử dụng hỏa khí, quân Minh vẫn thường là nổ súng đồng loạt, để rồi sau đó quân địch xông đến ngay trước mặt, súng hỏa mai khi đó chỉ còn là que cời lò.
Chủ lực của quân Minh vẫn không ngừng ào ra ngoài thành, lao về phía bọn Thát Tử. Tuy tốc độ triển khai trận địa của họ không nhanh bằng đối phương, nhưng một là vì người Thát Tử không hề chuẩn bị tâm lý, hai là vì loạt súng càn quét ban nãy đã khiến cho bọn chúng bị rối loạn đội hình, thế nên tình thế hết sức có lợi cho quân Minh.
Dương Lăng siết chặt hai tay, nhiệt huyết sôi trào. Chính vào lúc này, phía sau y chợt có người gọi lớn:
- Tham tướng Hà đại nhân, Giám quân Diệp đại nhân, Phó giám quân Lưu công công ở Hoài Lai, Vĩnh Ninh đến! Tri huyện Kê Minh cùng các quan viên thủ thành đâu?
--------------------------------------------------------------
Chú thích:
(*) Hai câu trích trong lời bài hát "Tiền thế kim sinh" trong bộ phim truyền hình "Tân bạch nương tử truyền kỳ"
Mạc phi tiền thế na nhất nhãn
Chích vi kim sinh kiến nhất diện
Thông thông mĩ mộng nại hà thiên
Ái đáo thâm xử liễu vô oán
Thiên sơn trở cách vạn lí viễn
Lai thế tái tục kim sinh duyên
Ninh nguyện tương thủ tại nhân gian
Bất nguyện tập tác thiên thượng tiên
Nhượng na triền triền nhiễu nhiễu đích tình ý vĩnh triền miên