Kiều Kiều Ỷ Thiên - Trọng Sinh Tới Thế Giới Ỷ Thiên Đồ Long Ký Chơi Gái

Chương 15: Phu nhân bài độc​

“Vô Kỵ nói không sai, để cho Vệ Bích hắn đi a!”

Chu phu nhân phía sau thờ hổn hển nói, nàng đã trúng kịch độc, cả người đều xụi lơ, sắc mặt tái nhợt, cảm giác hấp hối rồi.

“Mẫu thân, ngươi… Ngươi như thế nào rồi? Ngươi trăm vạn không cần…” Chu Cửu Chân thật không dám đem câu nói kế tiếp nói ra, sợ chạm rủi ro.

“Chân nhi, mẫu thân không được rồi, về sau ngươi hãy dựa vào chính mình. Giang hồ hiểm ác, ta xem lần này ông trời muốn Chu gia chúng ta cùng Hồng Mai sơn trang xóa tên khỏi giang hồ rồi. Bất quá như vậy cũng tốt, rời khỏi giang hồ, tìm một nơi thật tốt ẩn cư cả đời cũng không phải điểm gì xấu. Trương Vô Kỵ, ngươi lại đây, thừa dịp ta còn có thể nói chuyện, ta có lời muốn nói với ngươi”

“Mẫu thân!” Chu Cửu Chân cùng đệ tử Hồng Mai Sơn trang đã khóc ra thành tiếng, Trương Vô Kỵ tới gần, nói: “Phu nhân, ngươi… Ngươi đừng ủ rũ, có lẽ chúng ta còn phương pháp khác!”

“Vô dụng, đừng lãng phí thời gian, Bạch Đà Sơn bạch hạc độc dược ta rất rõ độc tính của nó, trên đời này căn bản khó tìm ra được thuốc giải. Ta sống đến thời điểm này đã là kì tích rồi. Cũng may ông trời có mắt, sự xuất hiện của ngươi đã cứu Hồng Mai sơn trang, cũng làm cho người của Huyết Lang Bảo gặp báo ứng. Kỳ thật các ngươi cũng không cần thương tâm, người trong võ lâm hành tầu, chết là chuyện quá bình thường. Ta hiện tại rất không yên tâm đó là sự tình của Chân nhi cùng những nữ đệ tự của Hồng Mai sơn trang này! Trương Vô Kỵ, bây giờ ta giao Chân nhi cùng tất cả những nữ đệ tử này cho ngươi, từ giờ trở đi, ngươi chính là chủ nhân của Hồng Mai sơn trang. Ta không cần ngươi đem Hồng Mai sơn trang phát dương quang đại. Chỉ cần ngươi đem tất cả bọn chúng đến một địa phương an toàn rồi ở lại đó sinh sống là được rồi”

Trương Vô Kỵ gật gật đầu: “Phu nhân, ngươi yên tâm, ta đáp ứng ngươi. Chỉ là… Sơn trang này phải xử lý ra sao? Bỏ mặc ư?” Nói xong, quay đầu nhìn đám nữ tử đang rơi lệ.

Chu phu nhân thở dài, lại nói: “Trương Vô Kỵ, nay giang hồ hiểm ác, sơn trang bị hủy có thể xây dựng. Nhưng nếu không có người, liền cái gì cũng thật sự mất… Hôm nay Huyết Lang Bảo bị chúng ta tiểu diệt hết, tà phải nhất định sẽ không cam lòng, ngày sau sẽ còn tới đây gây chuyện. Với thực lực của Hồng Mai sơn trang bây giờ, căn bản là không ngăn cản được lần công kích tiếp theo. Cho nên phải bọ lại sơn trang này!” Nói đến đây, rốt cuộc nàng ngừng lại một chút, hướng Chu Cửu Chân lại nói: “Chân nhi, về sau tính tình của ngươi sửa đi một chút, không thể tùy hứng mà làm như trước kia nữa, phàm là chuyện gì cũng phải nghe theo Vô Kỵ, biết không?”

“Mẫu thân, ta… Ta biết! Ngươi nhất định không thể chết a!” Chu Cửu Chân rốt cục nhịn không được nước mắt chảy ra ròng ròng.

Chu phu nhân lại hướng Trương Vô Kỵ, nói: “Vô Kỵ, ngươi sau này nhất định là tiền đồ vô lượng, nhân trung chi kiệt. Ta cũng không hy vọng xa với ngươi có thể lấy Chân nhi làm chính thất… Chỉ cần người có thể làm nó cả đời bình an hạnh phúc là tốt rồi”

Trương Vô Kỵ hơi suy nghĩ một chút, không nghĩ rằng Chu phu nhân lại lo lắng sự tình tinh tế như vậy. Lời này nàng trước mặt nói cho cả Chu Cửu Chân nghe, kỳ thật chính là nói sau này mình lấy Chu Cửu Chân làm thϊếp, nàng cũng phải vâng lời mà nghe theo. Chu phu nhân đối với Trương Vô Kỵ cực kỳ tín nhiệm không phải bàn cãi, kỳ thật nàng biết rõ tính tình của con gái mình, bởi vậy mới phòng bị cho mọi chuyện trong tương lai.

Trương Vô Kỵ gật gật đầu nói: “Phu nhân, ngươi yên tâm, ta sẽ làm hết sức, hơn nữa ta cũng sẽ phụ trách các nàng”

Chu phu nhân vui mừng gật đầu, hướng Chu Cửu Chân tiếp tục nói: “Chân nhi, nếu như ngươi sau này gặp lại phụ thân, liền đem sự tình ngày hôm nay chi tiết bẩm báo với hăn. Nếu phụ thân ngươi đã gặp bất chắc, ta dưới suối vàng sẽ đem sự tình này nói cho hắn biết…”

“Mẫu thân, đừng mà…”

“Phu nhân…” Một mảnh tiếng khóc lớn, Chu phu nhân lại xoay đầu nhìn Trương Vô Kỵ, cảm giác thân mình đột nhiên trầm xuống. Phía sau, Chu Cửu Chân đem mấu thân ôm chặt, đối với Trương Vô Kỵ nói: “Vô Kỵ ca ca, ngươi… Huynh nhất định có biện pháp đúng không? Huynh mau mau cứu mẫu thân muội đi!”

“Ta?!” Trương Vô Kỵ đau đầu một trận, nếu như là tên Trương Vô Kỵ 800 năm trước thì có lẽ hắn có biện pháp đó, vì dù sao hắn cũng học qua y thuật của Thần Y. Nhưng hắn là người thế kỷ 21 xuyên việt tới đây, y thuật hắn nào biết tí gì.

Trương Vô Kỵ đột nhiên nhớ tới những bộ phim kiếm hiệp hay xem trên tivi, những người thân trúng kịch độc mà không có giải dược, thường dùng một loại phương pháp giải độc, không, phải nói là bài độc mới đúng. Chính là dùng nội lực đem độc trong người tống ra ngoài. Trên lý thuyết có thể làm được điều này, nhưng độc tố đã truyền trong máu, thẩm thấu đến cốt tủy, không biết có thực sự loại bỏ được không? Điểm này Trương Vô Kỵ không quá có lòng tin, bất quá xem tình huống của Chu phu nhân, đánh phải nhắm mắt mà làm thôi. Huống chi Cửu Dương Thần Công thật sự có nói về công năng dịch cân tẩy tủy, chỉ là mình chưa từng dùng qua thôi.

“Phương pháp kỳ thực ta có nghĩ đến một cái, nhưng không biết có thể hay không cứu mẫu thân nàng” Trương Vô Kỵ hơi thấp thỏm nói.

“Vô Kỵ ca ca, chàng thật có biện pháp?!” Chu Cửu Chân hưng phấn nói.

Trương Vô Kỵ gật gật đầu, nói: “Nhưng không nhất định là thành công, bởi vì ta chưa bao giờ sử dụng cả…”

“Vô Kỵ ca ca, đừng do dự nữa, thật sự nếu không mau cứu chữa, mẫu thân muội cũng không có thuốc nào chữa được rồi!” Chu Cửu Chân lo âu nói.

“Nếu các ngươi đã tin tưởng ta, vậy hãy đem phu nhân giao cho ta, ta sẽ tận lực cứu chữa tính mạng của nàng!” Trương Vô Kỵ kiên định nói.

“Vô Kỵ… Ngươi… Nếu có biện pháp, cứ việc sử dụng, dù sao ta cũng là người sắp chết rồi!” Chu phu nhân đầu tựa vào lòng Chu Cửu Chân, trong mắt lộ ra một chút hy vọng. Nàng không biết Trương Vô Kỵ thật có biện pháp hay không, nhưng đối mặt với tử vong ai mà chẳng có tâm lý sợ hãi.

Chu Cửu Chân bèn đem mẫu thân mình giao cho Trương Vô Kỵ, nói: “Vô Kỵ ca ca, thϊếp hi vọng chàng có thể đem mẫu thân của thϊếp cứu sống!”

“Ta sẽ tận lực cứu mạng của phu nhân!” Nói xong, Trương Vô Kỵ ôm lấy Chu phu nhân, đem tới một căn phòng nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường.

“Các ngươi giúp ta chuẩn bị một cái thùng nước tắm, nhất định phải là nước thật lạnh, thậm chí có thể lấy tuyết bên ngoài bỏ vào một ít, chút nữa ta cần dùng để bài độc cho phu nhân” Trương Vô Kỵ nói.

“Thϊếp đi làm ngay!” Chu Cửu Chân nói.

Quả nhiên không đến thời gian uống cạn chén trà, Chu Cửu Chân và các nữ đệ tử Hồng Mai sơn trang đã chuẩn bị xong hai cái thùng tắm lớn, bên trong còn có vài khối băng.

“Các ngươi đều đi ra ngoài, không có sự phân phó của ta thì không được tiến vào trong phòng!” Trương Vô Kỵ nói xong, đem các nàng mới ra ngoài.

Chu Cửu Chân trước khi đi, đối với Trương Vô Kỵ nói: “Vô Kỵ ca ca, chàng nhất định phải đem mẫu thân thϊếp cứu sống!”

Trương Vô KỴ gật gật đầu, nói: “Yên tâm đi!”

Các nàng Chu Cửu Chân vừa rời đi, Trương Vô Kỵ liền đem cửa phòng và cửa sổ toàn bộ đóng lại, đem bình phòng và rèm cửa sổ buoogn xuống.

Chu phu nhân nhìn Trương Vô Kỵ, nói: “Vô Kỵ, ngươi… Ngươi muốn dùng phương pháp gì để giải độc cho ta?”

Trương Vô Kỵ nhìn Chu phu nhân, nói: “Ta dùng nội kình giúp nàng đem độc bài trừ ra khỏi cơ thể. Ta cũng không biết phương pháp này có được không nữa, nhưng có thể thử một lần”

“Như vậy sẽ tiêu hao rất nhiều nội lực của ngươi…”

“Chỉ cần nàng có thể sống, ta tiểu hao một chút nội lực có đáng gì, ta chỉ lo lắng là nàng không muốn phối hợp thôi!” Trương Vô Kỵ nói.

“Ngươi cứu ta, ta làm sao có thể không phối hợp với ngươi?” Chu phu nhân có điểm không giải thích được nói. Giờ phút này, khuôn mặt Chu phu nhân hiện lên một tầng đỏ sẫm, chuẩn bị chuyển sang tím đen. Từ đó có thể biết nàng trúng độc thực sự rất nặng.

Trương Vô Kỵ gật gật đầu, nói: “Phu nhân, thứ cho ta đắc tội với nàng!” Nói xong, liền bắt đầu cởi bỏ y phục trên người nàng.

Chu phu nhân kinh hãi nói: “Ngươi muốn làm gì?!”

Trương Vô Kỵ thản nhiên nói: “Không dối gạt phu nhân, trong chốc lát ta dùng nội lực giúp ngươi bài độc, thân thể sẽ trở nên vô cùng khô nóng, cần song phương đem quần áo cởi ra, như vậy mới có thể làm được, bằng không ta và nàng đều nguy hiểm tới tính mạng! Cho tới khi hơi nóng làm chúng ta không chịu được, ta và nàng phải vào thùng nước lạnh ngâm mình, một bên tiến hành giải độc! Cho nên ta mới nói sợ rằng nàng không phối hợp với ta”

“Một điểm… một điểm quần áo cũng không thể mặc sao?” Chu phu nhân do dự một chút, hỏi.

Trương Vô Kỵ lắc đầu nói: “Không thể”

“Nhưng là…” Chu phu nhân thật sự không biết phải làm thế nào đối mặt, chỉ có thể nhắm mắt lại.

Trương Vô Kỵ thấy nàng vẫn còn do dự không quyết, liền tự mình quyết định mà nói: “Phu nhân, đắc tội!” Nói xong liền điểm trúng huyệt đạo của Chu phu nhân, làm nàng không thể động đậy, sao đó liền điểm á huyệt của nàng (huyệt câm).

“Phu nhân, nếu có gì đắc tội, chờ nàng giải trừ hết độc hãy trừng phạt ta! Hiện tại ta chỉ có thể thay nàng làm ra quyết định này, đắc tội!” Trương Vô Kỵ nói xong, đưa tay cởi đi y phục của Chu phu nhân.

Chu phu nhân không thể nhúc nhích, nàng nhắm chặt hai mắt, nước mắt trong suốt theo khóe mắt mà chảy xuống. Nàng không hé răng, nhưng nàng cũng không lắc đầu. Tại lúc sinh mạng của mình mấp mé cái chết, trong lòng nàng kỳ thật đã đưa ra lựa chọn. Chính nàng không thể biểu lộ ra, cho nên nhắm mắt chính là ngầm đồng ý với Trương Vô Kỵ rồi.

Kỳ thật Trương Vô Kỵ trong lòng so với Chu phu nhân càng khẩn trương hơn, bởi vì hắn cũng không biết làm như vậy có đúng không. Nhưng sự tình đã vào tới nước này, cứu người quan trọng nhất.

Chu phu nhân trên người chỉ còn lại một lớp sa mỏng nội y, thân thể nàng bay ra một loại hương thơm của ngữ nhân cổ đại, cứ thế bay vào mũi làm Trương Vô Kỵ như si cuồng, thần hồn phiêu đãng. Trương Vô Kỵ rốt cuộc cởi ra cái yếm màu hồng hơi mờ sa mỏng của nàng, hai ngọn vυ' cáo vυ't của Chu phu nhân cứ thế hiện lộ rõ ràng, nhất là hai núʍ ѵú hồng hào phía trên đỉnh bầu vυ' đang kiên đỉnh mà thẳng vυ't, lại câu hồn đoạt phách.

Hướng xuống phía dưới hạ thể của nàng, Trương Vô Kỵ nuốt nước miếng ừng ực mà kéo chiếc qυầи ɭóŧ mỏng của Chu phu nhân ra khỏi cơ thể nàng, một mảng lông l*и đen nhánh đập thẳng vào trong mắt hắn. Lúc này được nhìn trực tiếp hắn mới thấy hạ thể của nàng thực sự xinh đẹp, gợi cảm tới như vậy. Trương Vô Kỵ lúc này cả người căng cứng, ©ôи ŧɧịt̠ bên trong quần cũng dựng dứng lên.

Chu phu nhân vốn là một thiếu phụ diễm lệ, nhưng ngặt nỗi Chu Trưởng Linh chỉ say đắm quyền lực cùng với tu vị võ học, luôn nghĩ tới chuyện làm nên một phen đại sự trong giang hồ. Bởi vậy mà đối với Chu phu nhân vẫn là lãnh đạm. Theo lý thuyết, Chu Trưởng Linh chỉ sinh có một nữ nhi, mà theo truyền thống Trung Quốc, thế nào hắn cũng phải sinh một đứa con trai để nối dõi tông đường. Nhưng Chu Trưởng Linh không có như vậy. Hắn ngày đêm nghĩ xem làm thế nào để nổi danh lập vạn trên giang hồ.

Sau khi Chu phu nhân hoài thai Chu Cửu Chân, Chu Trưởng Linh từ đó không có làm chuyện chăn gối với nàng nữa mà tập trung vào những tính toán của mình tính cách làm đại sự. Vậy là gần 20 năm nay, Chu phu nhân sống không khác một quả phụ vườn không nhà trống.

Bời vậy nên đừng nhìn Chu phu nhân thân phận cao quý, hào môn phu nhân, kỳ thật trong lòng nàng rất tĩnh mịch buồn chán. Nàng lúc này đang trong tuổi nữ nhân như lang như hổ, trạng thái sinh lý cao tới đỉnh phong, sắc dục tràn đây cơ thể, nhưng hàng đêm lai phải vườn không nhà trống, tuy có cơ thể vừa đầy đặn lại quyến rũ, nhưng cũng không có người nào xuất hiện để có thể an ủi nàng.

Chu phu nhân giống như thủ hoạt quả (sống một mình thờ chồng chết) oán phụ phòng không, trong nội tâm nàng vô hạn tĩnh mịch cùng phiền muộn, truyền thống lễ giáo lại khiến cho nàng không dám cùng người khác ân ân ái ái. Khao khát du͙© vọиɠ của nàng cứ như vậy mà bị lễ giáo áp chế thật sâu.

Đương lúc Trương Vô Kỵ đem kiện quần áo cuối cùng trên người Chu phu nhân lột ra, hắn đã bị tư sắc của nàng làm rung động! Tại thế kỷ 21, Trương Vô Kỵ đã duyệt vô số nữ nhân, bởi vậy hắn đã có kinh nghiệm trong việc đánh giá cơ thể bọn họn. Theo như hắn thấy, Chu phu nhân tuyệt đối được xếp vào hàng tuyệt sắc quý phụ, hơn nữa còn là loại mị sắc quyến rũ, tuy rằng nàng đã ba mươi sáu tuôi, nhưng có dưỡng nhan thuật nên vẫn có dung mạo xinh đẹp động lòng người. Da thịt tuyết trắng đầy đặn, thân thể thành thục thật sự quyến rũ mê người, phong tình vạn chủng.

Thân thể Chu phu nhân tản ra mị hoặc thành thục, xinh đẹp cao nhã, mái tóc lay động tới từng trận hương thơm thoang thoảng. Trương Vô Kỵ thật sự kinh diễm đối với mỹ mạo tư sắc của Chu phu nhân. Hai mắt nàng lúc này nhắm nghiền, nhưng như vậy lại hiển lộ ra khí chất rụt rẻ, hiền thục, trên mặt nàng lúc này có một làn hồng phiến, cái miệng anh đào nhỏ nhắn có vẻ tươi mới ướŧ áŧ.

Da thịt tuyết trằng non mịn, dáng người bên ngoài là lướt, bộ ngực sữa no đủ mà không hề chảy xệ. Bên dưới là cặp đùi ngọc tuyết trắng thon dài, trắng noãn mượt mà. Nàng thật sự là một thiếu phụ diễm lệ tràn đầy phong vận quyến rũ.

Chu phu nhân lúc này nhớ lại vừa rồi chính mình đem Chu Cửu Chân giao phó cho Trương Vô Kỵ, trên mặt đột nhiên có một tia xấu hổ.

Trương Vô Kỵ biết nàng đang nghĩ gì trong lòng, nhưng ánh mắt hắn tràn ngập tia lửa khác thường. Chu phu nhân nội tâm vô cùng kinh hoàng, sợ Trowng Vô Kỵ lại làm ra chuyện tình gì vượt rào, nàng thật sự muốn mở miệng ra nói chuyện, nhưng toàn thân huyệt đạo đều bị điểm trụ, thậm chí ngay cả nói cũng không thể, nội tâm lo âu. Bây giờ nàng không có bất kỳ biện pháp nào, chỉ có thể mặc cho Trương Vô Kỵ bài bố.

May mắn thay, Trương Vô Kỵ cũng bình tĩnh lại tâm tình, thấp giọng nói: “Phu nhân, nàng hãy dựa theo nội công tâm pháp ta truyền thụ, sau đó cùng nhau vận công bài độc”

Trương Vô Kỵ sau đó hít một hơi, hắn cũng nhắm mắt lại, đem toàn bộ quần áo trên người cởi ra. Chu phu nhân mặc dù không thấy gì, nhưng nàng phi thường rõ ràng nghe được âm thanh Trương Vô Kỵ cởϊ qυầи áo, nàng càng thêm không dám mở mắt.

Trương Vô Kỵ đem quần áo cởi sạch, đem bàn tay mình cùng song chưởng của phu nhân áp đối diện lên nhau, lại nói: “Phu nhân, thỉnh nàng bài trừ tạp niệm, chúng ta cùng nhau vận công bài độc, nếu không cẩn thận sẽ dẫn tới tẩu hòa nhập ma. Nếu nàng nghe rõ, vậy hãy dùng ánh mắt ra hiệu cho ta!”

Kỳ thật Chu phu nhân muốn gật đầu một cái nhưng bất đắc dĩ bị điểm huyệt đạo, chỉ có ánh mắt là có thể khống chế được, vì thế không đành lòng phải mở mắt ra một cái. Nhất thời dối diện với nàng là thân thể trần trụi của Trương Vô Kỵ, làm cho tâm nàng không khỏi gợn sóng, cái loại rung động đánh sâu vào trí óc nàng. Khiến cho cảm giác toàn thân nàng sinh và một cỗ xúc động chưa từng có, tựa giống như cô giá hoài xuân luyến ái…. Nàng đã là một phụ nữ đã có chồng, tự nhiên hiểu được phản ứng sinh ly mãnh liệt của mình, nàng không rõ tại sao mình lại trở nên thẹn thùng, trong đầu lại nổi lên những suy nghĩ da^ʍ tà với Trương Vô Kỵ…

Vì sao? Chẳng lẽ mình lại là người phụ nữ dâʍ đãиɠ không biết xấu hổ sao? Chu phu nhân lại tự hỏi nội tâm của chính mình.