“Phu nhân, ta không lừa ngươi, hắn… Hắn đúng thực là Trương Vô Kỵ!”
Trần Kim Phượng cực kì kích động, bởi vì điều này chứng minh nàng không có phản bội, hơn nữa còn là công thần. Nếu không phải nàng đem Trương Vô Kỵ về, chỉ sợ Hồng Mai sơn trang sẽ thụ tai họa ngập đầu.
Chu phu nhân nhìn Trương Vô Kỵ gật gật đầu, nói: “Không cần biết ngươi là ai, hôm nay ngươi đã cứu chúng ta. Ngươi chính là đại ân nhân của chúng ta” Nói xong liền hành lễ với Trương Vô Kỵ, nhưng lại bị Trương Vô Kỵ tiến lên đỡ lấy.
“Phu nhân, nàng không cần khách khí, bây giờ nên thẩm vấn tên này. Ta thực muốn biết ai là nội gián a!” Trương Vô Kỵ thản nhiên nói.
Chu phu nhân bình tĩnh nhìn Trương Vô Kỵ một hồi, gật gật đầu, nói: “Ngươi nói không sai, nếu nội gián không bắt được thì chỉ sợ sau này chúng ta cũng lại tiếp tục gặp tai họa”
“Loảng xoảng! Đang…g!” Chỉ nghe một cái bình sứ từ phía bình phong ném ra, nhất hời tản mát ra một mùi gay mũi.
“Cẩn thận, là độc khí!” Chu Cửu Chân lúc này ngừng thở, đồng thời cũng hướng mẫu thân mình che đi mũi và miệng, tiếp theo ôm lấy mẫu thân rời khỏi phòng, những người khác cũng đều thoát đi.
“Ai?!” Trương Vô Kỵ đối với kẻ phía sau tấm bình phong mà hô lên.
“Ta chính là người mà các ngươi muốn tìm đây!” Phía sau tấm bình phong có một người đi ra, hóa ra lại chính là quản gia Kiều Phúc.
“Quản gia?!” Chu phu nhân kinh hãi nói: “Ngươi… Ngươi tại sao lại phóng độc về phía chúng ta?!”
Kiều Phúc cười lạnh mà nói: “Các ngươi không phải muốn tìm nội gián của Hồng Mai sơn trang sao? Chính là ta đó!”.
“Ngươi?!” Chu phu nhân kinh hãi nói.
“Ha ha!!” Tên Huyết Lang Bảo đệ tử bị điểm huyệt lúc này cũng cười ha ha một tiếng nói: “Ha ha, các ngươi nghĩ rằng đã được cứu sao, thật quá ngây thơ. Cả đám đàn bà các ngươi đều đã trúng độc dược của bọn ta rồi, muốn biết độc dược là gì không? Muốn giải dược sao? Cầu xin ta đi. Ha ha ha…”
“Tắc tử, câm miệng!” Chu Cửu Chân phía sau liều mình dùng sức đá tên Huyết Lang Bảo đệ tử một cước.
“Đừng…” Trương Vô Kỵ định ngăn cản, vì muốn lưu một người còn sống để hỏi một điểm manh mối. Không nghĩ tới Chu Cửu Chân xúc động như vậy, một cước này đem theo nội lực của nàng. Tên Huyết Lang Bảo đệ tử kia vì bị điểm huyệt, không thể né tránh, nhất thời ngã lăn quay ra đất, miệng ộc máu mà đi đời nhà ma.
“Hừ, tiểu thư, không nghĩ tới ngươi lại ra tay độc ác như vậy!” Kiều Phúc thấy Chu Cửu Chân đem tên đó đá chết, lạnh lùng nói: “Bất quá vô dụng thôi, các ngươi đều đã trúng phải độc dược của ta, nếu trong vòng năm canh giờ, các ngươi không có giải dược, chỉ có một con đường chết!”
Chu phu nhân nhìn Kiều Phúc, nói: “Kiều Phúc, lão gia ta luôn đối đãi với ngươi không tệ, ngươi tại saophair làm ra chuyện như vậy?!”
“Đối đãi không tệ? Phu nhân, ngươi coi như còn khá một chút, còn lão gia quả thực coi ta như chó để sai sử vậy!” Kiều Phúc đột nhiên liền giống như bị chọc giận, phản bác nói: “Phu nhân, ngươi đừng lừa người dối mình nữa, Chu Trưởng Linh là hạng người gì, ngươi không rõ ràng sao?!”
“Cho dù cha ta đối với ngươi không tốt, nhưng mạng của ngươi cũng là do hắn cứu về. Ngươi không biết cảm tạ sao? Ngươi cứ nhiên lại câu kết Huyết Lang Bảo đối phó với chúng ta, ngươi có còn là người không?!” Chu Cửu Chân lớn tiếng quát.
“Ta là người sao?” Kiều Phúc cười lạnh mà nói: “Tiểu thư, thời điểm ngươi thả chó đi cắn dân chúng, ngươi có coi bọn họ là người không? Trong con mắt của phụ thân ngươi, ta ngay cả chó cũng không bằng!”
“Kiều Phúc, cho dù ngươi bán đứng chúng ta, như vậy thì được lợi lộc gì?!” Chu phu nhân hỏi.
“Lợi lộc gì sao? Huyết Lang Bảo hứa hẹn cho ta toàn bộ Hồng Mai sơn trang, chỉ cần ta hiệp với họ đánh hạ Hồng Mai sơn trang. Sau khi Huyết Lang Bảo xóa tên Hồng Mai sơn trang, bọn họ sẽ rời đi và trao lại sơn trang này cho Kiều Phúc ta đó. Trước kia ta chẳng qua chỉ là một con chó của Chu gia các ngươi, không, ngay cả chó cũng không bằng, nhưng bây giờ ta đây mới là chủ nhân của sơn trang!” Kiều Phúc phẫn hận nói.
“Kiều Phúc, ngươi tin tưởng Huyết Lang Bảo sẽ tuân thủ lời hứa sao?! Ngươi thật sự quá ngây thơ rồi!” Chu phu nhân châm chọc nói.
“Phải không? Bất quá đều không quan hệ nữa rồi. Các ngươi đều đã đem người của Huyết Lang Bảo trừ bỏ, hiện tại các ngươi lại trúng độc dược của ta, về sau sơn trang này chính là của ta!” Kiều Phúc lạnh lùng cười nói.
“Ngươi mơ tưởng…” Chu Cửu Chân định xông tới Kiều Phúc mà đánh, thế nhưng ngay thời điểm đó liền phát hiện l*иg ngực của mình một trận đau nhức, lúc này ôm ngực mà ngồi xuống, mồ hôi trên trán nàng bắt đầu đổ ra, sắc mặt tái nhợt.
“Hừ, các ngươi tốt nhất đừng lãng phí khí lực, ta nói cho các ngươi biết, vừa rồi chất độc kia chính là tán công phấn, người trúng độc chỉ cần vận một chút nội lực kinh mạch sẽ tán đoạn!”
Kiều Phúc đắc ý nói: “Ta cũng không có háo sắc như mấy tên Huyết Lang Bảo kia. Nếu như bọn chúng đem các ngươi sớm gϊếŧ đi thì ta đâu có một cơ hội tuyệt vời như thế này!”
“Ngươi… ngươi hèn hạ!” Chu phu nhân hừ một tiếng mà nói.
“Các ngươi cầu ta a! Nếu như làm ta vui, ta để lại cho các ngươi một con đường sống!” Kiều Phúc nói: “Ta nói được làm được! Ai cầu ta, ta sẽ cho người đó một con đường sống!”
“Ta nhổ vào!” Võ Thanh Anh phỉ nhổ mà nói: “Ngươi là thân quản gia của Chu gia, thế mà lại làm chuyện đại nghịch bất đạo này, sẽ sớm có ngày võ lâm chính đạo tiêu diệt ngươi!”
“Võ cô nương, nguyên bản chuyện tình Hồng Mai sơn trang không liên quan gì tới các ngươi, ta khuyên ngươi nên cầu xin ta một chút a. Ta sẽ xem xét đem ngươi cùng sư ca ngươi thả đi!” Kiều Phúc đắc ý nói.
“Phi, ta tuy rằng không phải là đệ tử Chu gia. Nhưng Võ gia và Chu gia vốn là người một nhà, chúng ta đều là danh môn chính phái, làm sao có thể hướng một kẻ ác tặc như ngươi mà khuất phục, ngươi đừng mơ tưởng! Ta cho dù có chết cũng không cầu tình ngươi một con đường sống!”
Võ Thanh Anh hừ một tiếng nói, biểu hiện kia tương đối là có cốt khí, không uổng là hậu nhân của Võ Tam Thông.
“Sư muội! Kiều đại hiệp nói đúng, chúng ta vốn không phải người của Chu gia, cần gì phải…”
Phía sau, Vệ Bích như thế nào lại bò tới hướng của Kiều Phúc cầu tình, nói: “Kiều đại hiệp, mong ngươi giơ cao đánh khẽ, thả ta và sư muội a! Chúng ta sẽ không đem sự tình hôm nay nói ra, sẽ không bao giờ quay trở lại Hồng Mai sơn trang nữa…”
“Sư ca! Ngươi…” Võ Thanh Anh cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ tới sư ca của mình lại tham sống sợ chết, bỏ mặc danh dự mà cầu xin Kiều Phúc.
Chu phu nhân, Chu Cửu Chân và tấn cả mọi nữ đệ tử tại đây cũng ngây người, Vệ Bích chính là bà con xa của bọn họ. Chu phu nhân còn định đem Cửu Chân gả cho Vệ Bích đấy. Ấy thế mà Vệ Bích dĩ nhiên lại là một kẻ nhu nhược tham sống sợ chết.
Lại còn muốn Chu gia phân rõ ranh giới, thật sự làm cho người ta cảm thấy trơ trẽn!.
Tức giận nhất chính là Chu Cửu Chân rồi, nàng hận không thể xông qua nhéo Vệ Bích mà hỏi tới tột cùng là như thế nào. Chẳng qua lúc này nàng không thể động đậy, nên tức giận nhìn Vệ Bích mà nói: “Vệ Bích, ta… Ta thật sự không nghĩ ngươi dĩ nhiên là loại tiểu nhân như vậy! Ngươi vì mạng sống của mình, cứ nhiên lại nói ra những lời như vậy!”
“Chu Cửu Chân! Ta nói sai sao? Chuyện này vốn dĩ không liên quan tới ta và Thanh muội!”
Vệ Bích cắn răng nghiến lợi nói: “Chúng ta giúp Chu gia các ngươi ngăn cản công kích của Huyết Lang Bảo, hiện tại sự tình của Kiều đại hiệp và Chu gia các ngươi không có quan hệ tới bọn ta!”
Chu phu nhân tức giận đến toàn thân phát run, cáu kỉnh trách cứ: “Vệ Bích, ta là cô ngươi, ngươi như thế nào lại nói ra lời này?!”
Vệ Bích làm như không nghe thấy lời của Chu phu nhân, hướng tới Võ Thanh Anh nói: “Thanh muội, trước kia ta đã lầm. Kỳ thật ngươi đối với ta mới là tốt nhất. Chúng ta hãy cùng nhau cầu xin Kiều đại hiệp, sau khi rời nơi này, chúng ta sẽ thành thân ngay lập tức, cùng nhau song túc song phi được không?”
“Ba…” Một cái tát vang dội!
Võ Thanh Anh rưng rừng cho Vệ Bích một cái bạt tai, cất tiếng khóc nói: “Sư ca, ta không nghĩ ngươi dĩ nhiên lại tham sống sợ chết như thế! Ngươi làm ta thật vọng rồi!”
Từ khi Kiều Phúc xuất hiện, Trương Vô Kỵ vẫn không có hành động gì. Hắn kỳ thật vẫn luôn âm thầm vận công thấy chân khí của mình vẫn có thể thông suốt, cơ thể không hề xảy ra bất cứ biểu hiện trúng độc nào. Trương Vô Kỵ xác nhận chính hắn vẫn chưa trúng độc, điểm này hắn phi thường kỳ quái, mình tại sao lại không trúng độc vậy? Chẳng lẽ nói Cửu Dương Thần Công lại thần kỳ tới mức làm mình bách độc bất xâm? Ngay tại lúc Trương Vô Kỵ suy nghĩ, lại xảy ra hành động của Vệ Bích làm hắn cũng hết sức bất ngờ.
Mới vừa rồi Vệ Bích còn cùng đệ tử Hồng Mai sơn trang chiến đấu, giờ phút này tại sao lại sợ chết như vậy mà cầu tình Kiều Phúc, thật sự là bất luận như thế nào cũng không thể tưởng tượng được. Phải biết rằng Vệ Bích trên người còn có nhiều vết thương, đây chính là do người của Huyết Lang Bảo lưu lại đó. Như thế nào lúc này hắn lại tham sống sợ chết nwh vậy? Biến hóa này thật sự nhanh tới bất khả tư nghị a!.
Vệ Bích bị Võ Thanh Anh đánh một bạt tai, hắn cũng biến thành giận, không kiềm chế dược bắt đầu cáu kỉnh nói: “Thanh muội, ta có gì sai? Nếu sợ chết thì vừa rồi ta đã không che trước mặt các ngươi, giúp các ngươi lui lại phai sau! Ta không phải người như vậy!”
Võ Thanh Anh rưng rưng mà nói: “Vậy thì vì cái gì? Ngươi hiện tại chẳng phải đang cầu tình hắn sao?”
Vệ Bích nói: “Bởi vì hiện tại ta đã nghĩ kỹ, ta không muốn chết, ta muốn cùng ngươi sống hạnh phúc hơn nửa đời sau!”
“Nhưng… Nhưng trước kia ngươi không nói với ta những lời này” Võ Thanh Anh rưng rưng, nói: “Trước kia, ngươi vẫn luôn thích Chân tỷ mà, phải không?”
Vệ Bích bắt đầu thống hận, nói: “Chu Cửu Chân?! Ta theo duổi nàng bao lâu? Từ 13 tuổi tới bây giờ, suốt sáu năm trời! Khi tên tiểu tử kia vừa mới xuất hiện, nàng liền mất hồn mất vía vì hắn, trong lòng nàng căn bản không có ta. Tại sao ta lại phải vì nàng ta trả giá nhiều như vậy, ta xem như mắt mù rồi. Ta trả giá nhiều như vậy, ta được cái l*и gì hả?! Kết quả chính là làm giá y (áo cưới) cho người khác! Kiều đại hiệp nói đúng, Chu gia không có một người tốt, căn bản không xem người khác ra gì! Cho tới hôm nay ta mới hiểu được! Thanh muội ngươi hãy suy nghĩ một chút, trong 6 năm này, Chu Cửu Chân nàng ta khi dễ ngươi bao nhiêu lần? Nàng để mắt tới chúng ta sao? Nàng căn bản là lợi dụng chúng ta, thậm chí đem chúng ta làm đồ chơi, công cụ giúp nàng phát tiết buồn chán thôi! Thanh muội, bây giờ ta đã minh bạch rồi, ngươi mới chính là người đối xử với ta tốt nhất, chúng ta cùng nhau đi a!”
Trương Vô Kỵ kinh hãi, không nghĩ tới Vệ Bích lúc này sợ chết tới mức phát điên rồi. Bởi vì theo như Ỷ Thiên Đồ Long ký, hắn biết rằng Chu Cửu Chân đối với Vệ Bích là thật lòng, chỉ là nàng ta còn trẻ, lại ham vui nên không có nghĩ tới cảm giác của Vệ Bích.
Chu Cửu Chân lúc này cực độ thương tâm, không nghĩ tới chỉ vì một ánh mắt sùng bái của mình đối với Trương Vô Kỵ mà chuyện tình cảm 6 năm trời của nàng và Vệ Bích lại bị hắn ta dĩ nhiên nói ra những lời tuyệt tình như thế.
“Hảo! Chỉ cần ngươi hướng ta dập đầu 3 cái, ta liền cho các ngươi rời đi, còn đưa cho ngươi giải dược!” Kiều Phúc cười ha hả đắc ý nói.
“Thanh muội, đến!” Vệ Bích lôi kéo ngọc thủ của Võ Thanh Anh, định cùng nàng dập đầu cầu xin Kiều Phúc tha thứ.
“Không, sư ca! Ta không thể…”
Võ Thanh Anh giãy ra khỏi bàn tay Vệ Bích, nói: “Sư ca, ta không thể làm là việc ích kỷ như vậy… Cho dù chúng ta còn sống trở về, phụ thân cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho chúng ta…”
“Chúng ta sẽ không quay về nữa, chúng ta cùng nhau cao chạy xa bay, rời đi nơi này, rời khỏi võ lâm, cùng nhau ẩn cư…” Vệ Bích nói.
“Sư ca, ngươi… Ngươi thay đổi rồi!” Võ Thanh Anh lắc đầu, lại rưng rưng khóc nói: “Ngươi không còn là sư ca trước kia của ta nữa!”
“Thanh muội, ngươi đừng nghĩ lung tung, ta không có thay đổi gì! Ta chính là ta, ta vẫn là sư ca của ngươi!” Vệ Bích lo lắng nói.
“Không, ngươi không phải! Ngươi không phải!” Võ Thanh Anh lắc đầu mạnh, rưng rưng không thôi.
“Ta chính là sư cả của ngươi!” Vệ Bích lớn tiếng nói.
“Ngươi không phải!” Lúc này, tại lúc Võ Thanh Anh lắc đầu khóc lóc, thế nhwgn lại có một thanh âm của một nam nhân phát ra, mà thanh âm này dĩ nhiên lại là của Trương Vô Kỵ.
Nguyên lai khi mọi người cảm thấy bàng hoàng khi sự việc này xảy ra, không nghĩ tới Trương Vô Kỵ lại nói một câu “Ngươi không phải!”. Mọi người lúc trước đã coi Trương Vô Kỵ là ân nhân cứu mạng, giờ phút này thanh âm của Trương Vô Kỵ cất lên, giống như làm cho các nàng cảm thấy trong tuyệt vọng lại có một tia hi vọng sống sót.
Trương Vô Kỵ đứng dậy, mắt sáng như đuốc, tràn ngập tự tin và kiên định!.