Sủng Nhập Tâm Phi

Chương 90

Bên ngoài đề tài thảo luận bay khắp trời một chút cũng không ảnh hưởng đến Thẩm Dữ và Bạc Kha Nhiễm.

Hai người là đương sự nhưng mỗi ngày nên làm gì thì làm cái đó, dường như chuyện bên ngoài không phải đang bàn tán đến bọn họ.

Tóm lại chính là không phủ nhận cũng không giải thích.

Fans cũng không vì bọn họ không phủ nhận không giải thích mà lại gây chuyện.

Fans hai nhà đều biết thần tượng của họ rất điệu thấp.

Bọn họ sẽ không cố tình làm sáng tỏ, cũng không để người khác thay mặt đứng ra chính là họ lười để ý đến việc này.

Từ khi xuất đạo đến nay, Thẩm Dữ chưa bao giờ thích tạo sự nổi tiếng cho bản thân.

Còn Bạc Kha Nhiễm cùng hai vị nam minh tinh thì từng bị xào CP, nguyên nhân bởi vì cô từng đóng cặp với hai người này.

Cho dù là trước đây cũng không có chụp được sự mờ ám giữa những người này, cho nên cho dù xào CP thế nào đi chăng nữa, cũng không thắng nổi thời gian.

Về sau, họ cũng hiểu được thần tượng của họ là người như thế nào.

Mà Thẩm Dữ lại càng không phải nói nhiều.

Vì vậy mặc dù hai người không có làm sáng tỏ chuyện kia cũng không có ảnh hưởng bao nhiêu đến cuộc sống.

Đại khái là tập mãi thành quen rồi đi.

Mặc dù hai người sống rất vui vẻ, nhưng có người lại đứng ngồi không yên.

Vì thế hôm nay Bạc Kha Nhiễm nhận được điện thoại của Bạc Lập.

Bạc Lập gọi cô đi ăn cơm chiều.

Ông cũng không nói thêm cái gì, nhưng Bạc Kha Nhiễm biết hôm nay ông đến chắc chắn là có dụng ý.

Sau khi xuống xe, Bạc Kha Nhiễm liền để cho A Miên đi về trước.

A Miên biết cô ăn cơm với ai, cho nên liền yên tâm rời đi.

Cô tránh những chỗ đông người, sau đó rảo bước lên lầu hai.

Đi đến một gian phòng bao, cô dừng lại trước cửa gõ hai tiếng, bên trong liền truyền ra thanh âm trầm ổn.

“Vào đi.”

Bạc Kha Nhiễm đẩy cửa đi vào, sau đó thấy được Bạc Lập đang ngồi ở đằng kia.

Mà Bạc Lập vừa ngẩng đầu thì thấy Bạc Kha Nhiễm cũng rất sửng sốt.

Toàn thân trên dưới của cô trừ bỏ đôi mắt, những chỗ khác đều được bọc kín mít.

Nhưng Bạc Lập chỉ sửng sốt hai giây, bởi vì ông biết.

Cô hiện tại không chỉ là con gái Bạc Kha Nhiễm của ông, hơn nữa chính là tiểu minh tinh đang hồng trong giới giải trí Bạc Kha Nhiễm.

Bởi vì ngày trước ông rất không thích công việc của cô, cho nên quan hệ của hai người, ở bên ngoài không một ai biết được.

Cho nên cô che chắn kĩ như vậy cũng là điều hiển nhiên.

Sau khi đóng cửa, cô đi qua bên chỗ ông.

“Ba.” Bạc Kha Nhiễm ngồi đối diện ông, thuận thế tháo khẩu trang cùng mũ lưỡi trai xuống.

Bạc Lập ừ một tiếng.

Trước khi cô đến đồ ăn cũng đều đã gọi xong.

Bạc Kha Nhiễm nhìn những món ăn đầy đủ sắc vị đang bày ở trên bàn, trên cơ bản đều là những món cô thích.

Kì thật những món mà cô thích ông đều nhớ rất rõ.

Bạc Lập nhìn Bạc Kha Nhiễm có chút thất thần, mở miệng nói: “Ăn cơm đi.”

Bạc Kha Nhiễm nhìn thoáng qua Bạc Lập, gật đầu.

“Vâng.”

Cô cầm lấy chén đũa, một bên dùng nước nóng trán qua một lần.

“Gần đây công việc có mệt mỏi không?” Bạc Lập mở miệng hỏi cô.

Từ lần đó đến nay, Bạc Kha Nhiễm có thể cảm nhận được thái độ của Bạc Lập đối với cô thay đổi rất nhiều.

Trên có bản vài ngày ông sẽ gọi cho cô một cuộc điện thoại, đại bộ phận là quan tâm và hỏi thăm.

Ngay từ đầu Bạc Kha Nhiễm có chút khϊếp sợ, nhưng qua một vài lần, đã bắt đầu dần dần thành thói quen.

Hai người mỗi lần trò chuyện sẽ không quá lâu, dài nhất thì chỉ hơn mười phút, ngắn thì ba bốn phút, nhưng mặc thế nào đi chăng nữa, cô vẫn cảm nhận được, Bạc Lập đang chậm rãi thay đổi.

Ông đang nỗ lực muốn hiểu cô nhiều hơn một chút.

Hiện tại Bạc Kha Nhiễm đã hai mươi hai tuổi, đã sớm qua cái tuổi cần tình yêu thương của cha rồi.

Nhưng đối mặt với sự quan tâm của Bạc Lập, cô không khống chế được mà vui mừng, cũng mơ hồ có chút chờ mong.

Ông chủ động tới gần cô, Bạc Kha Nhiễm tự nhiên sẽ không có ý đẩy ông ra.

Bạc Lập trừ bỏ lâu lâu gọi điện cho cô, thường thường cũng sẽ kêu cô cùng Thẩm Dữ về nhà ăn cơm.

Quan hệ của hai người lập tức không thể tốt lên ngay được, nhưng người sáng suốt có thể nhìn ra, quan hệ của họ so với trước đây thay đổi không phải chỉ một chút.

Cũng đã bắt đầu thấy được tình thân giữa cha con.

**

Bữa cơm đã ăn được một nửa, Bạc Lập trừ bỏ hỏi công việc dạo này của cô, còn nhắc nhở cô ở bên ngoài không nên làm việc quá mệt nhọc, một câu cũng không đề cập đến chuyện trên mạng của cô và Thẩm Dữ.

Bạc Kha Nhiễm dù không nói ra, nhưng trong lòng lại có chút hoài nghi.

Chẳng lẽ cô đã nghĩ sai?

Ông gọi cô qua đây đơn thuần chỉ muốn ăn một bữa cơm chiều mà thôi?

Sau khi Bạc Kha Nhiễm ăn cơm xong, cô bưng ly trà lúa mạch đang để bên cạnh uống.

Khi một lần nữa đưa chén trà lên uống, Bạc Lập mở miệng.

“Nhiễm Nhiễm.”

Bạc Kha Nhiễm buông chén trà lúa mạch đang bưng trên tay ra, ngẩng đầu nhìn về phía ông.

“Vâng?”

Bạc Lập cũng theo đó buông đũa ra, nghiêm túc nhìn cô.

“Những lời đồn đại giữa con và A Dữ ở trên mạng… Các con nghĩ thế nào?”

Hôm nay ông gọi cô ăn cơm, mục đích cuối cùng chính là việc này.

Nếu như là lúc trước, Bạc Kha Nhiễm đại khái sẽ có chút bất an, nhưng hiện tại, trong lòng của cô đối với Bạc Lập không còn mâu thuẫn và sợ hãi nữa.

Bạc Kha Nhiễm nghĩ nghĩ, liền đem những lời nói của Thẩm Dữ nói với mình nói lại một lần.

Sau khi nghe xong, Bạc Lập cũng không lập tức trả lời, mà là cau mày trầm tư một hồi, ông đang suy xét những lời vừa rồi của Bạc Kha Nhiễm, đồng thời cũng nghiền ngẫm ý tứ của Thẩm Dữ.

Tự nhiên Bạc Kha Nhiễm cũng không nói gì.

Sau một lúc lâu qua đi, Bạc Lập mới một lần nữa mở miệng.

“Nếu các con đều đã có suy nghĩ của riêng mình, ba cũng không cần thiết phải lo lắng chuyện hai đứa nữa.”

Thật ra hôm nay ông đến tìm cô, cũng chính là muốn biết thái độ của hai người đối với chuyện này, nếu mọi việc đã nằm trong bàn tay của họ, vậy ông cũng không cần phải lo lắng gì thêm.

Một bữa cơm chấm dứt, hai người ăn ý không nhắc đến đề tài này nữa.

“Đi thôi.” Bạc Lập cầm lấy áo khoác đang vắt trên ghế.

“Vâng.” Bạc Kha Nhiễm cũng cầm lấy áo khoác lên theo sau.

Trước khi bước ra khỏi phòng cô đã đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai đầy đủ.

Hai người từ lầu hai đi xuống, lúc này trong đại sảnh có rất nhiều người đang dùng cơm, cũng bởi vì có rất nhiều người ăn cơm ở đây, cho nên không có ai chú ý đến hai người.

Xuyên qua đại sảnh, đi đến cửa nhà hàng.

“Không lái xe đến đây sao?” Bạc Lập hỏi.

“Vâng, A Miên đưa con đến đây.”

Bạc Lập gật đầu: “Vậy một hồi nữa nói chú Lý đưa con về nhà.”

Đang nói chuyện, một chiếc xe việt dã hướng chỗ họ đang đứng chạy đến.

Đúng là xe của Bạc Lập.

Mà lái xe chính là chú Lý, là cảnh vệ kiêm tài xế của Bạc Lập.

“Được.” Bạc Kha Nhiễm gật đầu.

Vừa lúc cũng có một đám người từ trong nhà hàng đi ra, đại khái là một ít nhân viên của các công ty, uống không ít rượu, đi đường cũng đều nghiêng ngả lảo đảo, nói chuyện với nhau đều là liên quan đến thương trường.

Bạc Lập nhíu nhíu mày, theo bản năng kéo Bạc Kha Nhiễm về phía của mình.

Bạc Kha Nhiễm còn chưa kịp phản ứng đã được Bạc Lập kéo sang bên cạnh che chở.

“Để ý một chút.” Ông dặn dò.

Lúc này, chú Lý cũng đã đánh xe lại đứng bên cạnh chờ.

Bạc Lập liền che chắn cho cô đến bên cửa xe, giúp cô mở cửa ngồi vào trong trước.

Chờ Bạc Kha Nhiễm ngồi xong, Bạc Lập cũng theo sau ngồi vào.

“Đi thôi, đưa Nhiễm Nhiễm về nhà trước.” Bạc Lập nói với chú Lý đang lái xe đằng trước.

“Dạ.”

Chiếc xe việt dã đang đậu trước nhà hàng rất nhanh cũng đã rời khỏi, sau một lúc liền biến mất trong dòng xe cộ đông đúc.

Mà sau khi xe việt dã biến mất, trên lầu hai đối diện nhà hàng mơ hồ có một điểm đỏ thoáng hiện lên.