Sủng Nhập Tâm Phi

Chương 22

Bạc Kha Nhiễm bọc chăn lại, bụng đến bây giờ vẫn còn truyền đến cảm giác ẩn ẩn đau, cũng may còn có một cái túi giữ ấm mới có thể giảm bớt một chút đau đớn.

Cô trong lòng ôm túi giữ ấm, Thẩm Dữ đi ra ngoài giúp cô mua ít đồ.

Trước khi đi, Thẩm Dữ đưa thêm túi giữ ấm cho cô, sau đó khoát áo khoác liền rời khỏi phòng, đến bây giờ còn chưa trở về.

Cô đúng thật là đem kì sinh lý của mình quên đi.

"Tích tích tích tích" Ngoài cửa truyền đến âm thanh nhấn mật mã.

Bạc Kha Nhiễm ôm chặt túi giữ ấm, nhìn Thẩm Dữ từ ngoài cửa đi vào.

Thẩm Dữ từ ngoài cửa đi vào liền nhìn thấy thiên hạ đang ngồi bọc chăn trên giường, lộ ra vẻ mặt tội nghiệp áy náy nhìn về phía mình.

"Đã trở lại rồi, anh đi đâu vậy?"

Thẩm Dữ quơ quơ chén sứ trong tay, hướng cô đi đến.

"Đây là cái gì?"

Thẩm Dữ cúi đầu nhìn thoáng qua chén sứ, ngồi xuống bên mép giường.

"Sơn tra đường đỏ."

Sơn tra đường đỏ?

Bạc Kha Nhiễm hơi hơi trố mắt nhìn.

Anh làm thế nào mà biết được sơn tra đường đỏ?

Mỗi khi cô đến tháng thường bị đau bụng rất nghiêm trọng, chỉ có uống sơn tra đường đỏ mới có thể giảm bớt đau đớn, có thể là do thói quen, nên uống những thứ khác thì không có hiệu quả.

Mà cô uống sơn tra đường đỏ việc này chỉ có mỗi Thẩm Tư Gia biết.

Thẩm Dữ làm sao mà biết đươc?

Anh đi ra ngoài lấu như vậy, chính là giúp cô nấu sơn tra đường đỏ sao?

Con ngươi Thẩm Dữ hơi hơi chớp động, anh đạm mạt nói.

"Phòng bếp khách sạn vừa lúc có sơn tra, anh nghe có người nói uống sơn tra đường đỏ có thể giảm bớt đau bụng, cho nên liền học một chút."

"Như vậy a." Bạc Kha Nhiễm gật gật đầu.

Nguyên lai chỉ là trùng hợp.

"Em thử xem, nhìn xem có hiệu quả hay không." Anh đưa chén gần sát môi cô.

Mới vừa đưa tới gần, hương thơm của sơn tra đường đỏ liền xông vào mũi.

Bạc Kha Nhiễm nhấp một ngụm.

Sơn tra có chút chua, đường đỏ ngọt, hai cái trộn lại cùng một chỗ, chua chua ngọt ngọt.

"Uống ngon lắm."

"Vậy uống nhiều một chút."

"Dạ."

Một chén sơn tra đường đỏ liền thấy đáy, bụng tựa hồ không còn đau đớn như lúc trước nữa, tay chân đều bắt đầu ấm trở lại.

Thẩm Dữ đỡ Bạc Kha Nhiễm nằm xuống, động tác mềm nhẹ giúp cô đắp chăn.

"Chờ anh một chút, anh đi rửa chén."

"Được."

Thẩm Dữ đem chén đi vô phòng tắm, anh cúi đầu nhìn cái chén trong tay, trên vành chén còn sót lại một ít bã sơn tra.

Muốn hỏi anh làm sao biết được sơn tra đường đỏ, còn phải nhớ lại nhiều năm trước đây.

Cũng không biết có phải cảm giác tồn tại của anh quá thấp hay không, hay là như thế nào, hai cô nương này mỗi lần ở trước mặt anh cái gì cũng nói được không chút cố kị, thật là nghĩ cái gì nói cái đó.

Mà việc uống sơn tra đường đỏ vào ngày đèn đỏ để giảm bớt đau bụng cũng chính là các cô lúc nói chuyện phiếm để lộ nên anh mới biết, huống chi hai người đâu phải hàng tuần đều uống, ánh mắt anh lại không mù, tự nhiên nhìn nhiều là hiểu.

Chính là như vậy, không nghĩ qua nhiều năm vẫn còn nhớ rõ.

Nhớ đến điểm này, Thẩm Dữ không khỏi nở nụ cười yếu ớt.

Chờ anh rửa xong chén trở về, cô gái của anh đã ngủ rồi, cô hơi hơi cong thân thể, đầu gối lên cánh tay, mái tóc mềm mại buông xõa trên gối đầu.

Bất quá cô ngủ cũng không quá thoải mái, không biết có phải do đau bụng hay không, cho dù là lúc ngủ, đôi chân mày của cô hơi nhíu lại, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn, thoạt nhìn bộ dạng rất không dễ chịu.

Trong mắt Thẩm Dữ thoáng qua một tia đau lòng, anh cẩn thận xốc chăn lên nằm vào.

Anh vừa mới nằm xuống còn chưa kịp làm gì, người bên cạnh liền tự nhiên nhích lại gần, vòng tay ôm lấy thắt lưng anh, hai má cọ cọ vào trong ngực anh đầy thỏa mãn.

Là người đặt trong đầu quả tim để yêu thương nhung nhớ, Thẩm Dữ tự nhiên sẽ không cự tuyệt, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, cánh tay xuyên qua gáy để cô thoải mái gối đầu lên vai mình.

Ngón tay theo vạt áo mà tiến vào, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên chiếc bụng bằng phẳng của cô nhẹ nhàng xoa.

Xoa nhẹ một hồi, cô tựa hồ không còn quá khó chịu như lúc trước, chân mày vốn nhíu chặt cũng dần dần giãn ra, yên lặng bình thản tiến vào mộng đẹp.

Một đêm không mộng mị, Bạc Kha Nhiễm cảm thấy ngủ thật thoải mái.

Thời điểm cô tỉnh lại, trên giường chỉ còn một mình mình, bên cạnh người hơi ấm của Thẩm Dữ đã tán đi từ lâu, chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo, nghĩ đến cũng là sợ Nguyễn Lệ các cô đến bắt gặp nên mới đi trước.

Bạc Kha Nhiễm duỗi người một chút, kì thật đêm qua cô vẫn có ấn tượng một chút, cho dù là mơ màng ngủ, nhưng cô vẫn mơ hồ nhớ rõ Thẩm Dữ xoa nhẹ bụng cho cô rất lâu.

Nói đến cũng kì quái, mỗi lần dì cả đến thăm, cô uống thuốc cũng không có tác dụng gì, cho dù uống sơn tra đường đỏ bất quá cũng chỉ để giảm bớt đau mà thôi, nhưng là Thẩm Dữ giúp cô xoa bụng, hình như cũng không còn đau nhiều như vậy nữa.

Bạc Kha Nhiễm nhìn thoáng qua chỗ Thẩm Dữ nằm đêm qua, không biết ma xui quỷ khiến như thế nào liền đưa tay qua, chờ đến khi cô phản ứng lại thì cô vội vàng rút tay về.

"Nghĩ cái gì đâu không?" Bạc Kha Nhiễm vỗ nhẹ sau ót.

Không đến một lúc nữa Nguyễn Lệ sẽ đến, Bạc Kha Nhiễm không dùng dằng nữa, cô bước xuống giường đi vào phòng tắm.

Thời điểm cô đến phim trường, việc đầu tiên là đi hóa trang thay quần áo lúc sau mới quay về lều nghỉ ngơi, đi vào liền thấy đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi nghiên cứu kịch bản chính là Cố Hựu.

Hắn đã thay xong trang phục, áo dài màu xanh khói, tóc lấy trâm cố định, không thể không thừa nhận, Cố Hựu rất thích hợp với tạo hình cổ trang.

Bởi vì liên tiếp vài ngày Cố Hựu không có cảnh diễn, cho nên anh ta không có thời thời khắc khắc ở trong đoàn phim, mà là xử lý công tác ở bên ngoài.

Hôm nay mới là ngày đầu tiên Cố Hựu chính thức quay, hỡn nữa hôm nay bọn họ có cảnh quay chung.

Cố Hựu thấy Bạc Kha Nhiễm lại đây, đứng dậy tiếp đón cô.

"Tới rồi, sớm."

Bạc Kha Nhiễm tự nhiên cũng hướng anh ta gật gật đầu mỉm cười.

"Sớm."

"Công tác bên ngoài xử lý xong rồi?"

"Còn chưa xong, vẫn còn một chút nữa, chờ hôm nay quay xong, buổi tối còn phải quay lại, đêm nay tăng ca, phỏng chừng có thể hoàn thành."

"Ừ, mội lúc nữa chúng ta có cảnh diễn chung, anh có xem qua chưa?"

"Đương nhiên, thời điểm còn ở bên ngoài làm việc cũng đã nghiên cứu qua nhiều lần, diễn chung với em, anh cũng không thể liên lụy đến em." Cố Hựu cười cười nói với cô.

Bạc Kha Nhiễm cũng nở nụ cười, tuổi cô cùng Cố Hựu cũng không chênh lệch nhiều, nhưng vì anh ta xuất đạo sớm hơn so với cô, cũng coi như là tiền bối.

Cố Hựu năm nay bất qua mới hai mươi hai tuổi, dựa vào việc hơn người, tính cách rất giống đứa nhỏ lớn xác, cũng có không ít fans yêu thích.

"Anh đừng nói như vậy, ai liên lụy ai còn không nhất định đâu."

Cố Hựu sờ đầu, nghĩ nghĩ nói: "Bằng không thừa dịp bây giờ còn dư một chút thời gian, hai chúng ta đối diễn một chút."

Thẩm Dữ có tiếng là nghiêm khắc, một khi đã vào làm việc, lục thân không nhận, nếu thật sự NG nhiều lần, phỏng chừng sẽ bị anh mắng rất thảm.

NG: No good (trong đóng phim nếu diễn không tốt đạo diễn sẽ kêu NG và diễn lại)

"Ừ, cũng đúng." Bạc Kha Nhiễm lấy kịch bản từ trên bàn qua.

Lúc hai người đang đối diễn, Cố Hựu đang ngồi đối diện đột nhiên đứng lên.

"Thẩm đạo hảo."

Bạc Kha Nhiễm sửng sốt.

Thẩm đạo? Thẩm Dữ?

"Ừ, buổi sáng tốt lành." Thẩm Dữ đạm thanh trả lời.

Một hơi của Bạc Kha Nhiễm còn chưa thuận lợi thở ra liền nghe anh hỏi.

"Tối qua nghỉ ngơi thế nào?"

Cô nghẹn một hơi ở l*иg ngực, có chút tức tức, anh rõ ràng là cố ý.

"Nghỉ ngơi.. nghỉ ngơi rất tốt."

Thẩm Dữ nhìn Bạc Kha Nhiễm đầu đều muốn chôn vào ngực, khóe miệng không nhịn được hơi hơi giơ lên.

Nửa giây, anh đối với Cố Hựu nói.

"À, đúng rồi, tôi vừa rồi nhìn thấy người đại diện của cậu đang tìm cậu đó."

Cố Hựu sửng sốt một chút: "Tìm tôi?"

"Ừ, ngay bên tổ chụp ảnh kìa."

"Phải không, vậy tôi qua xem một chút." Nói xong, Cố Hựu buông kịch bản trong tay.

Động tác Cố Hựu rất nhanh, vừa dứt lời, ỷ vào cặp chân dài hắn rất nhanh liền hướng tổ chụp ảnh mà chạy đi, trong vài giây liền không thấy bóng người.

Bạc Kha Nhiễm cúi đầu xuống, bàn tay đặt ở trên đầu gối không khỏi nắm chạt lại.

Bỗng nhiên, một cái bình giữ ấm màu đen đặt ở trước mặt cô.

Cô kinh ngạc nhìn Thẩm Dữ.

Anh đây là lấy ở đâu ra bình giữ ấm này vậy, vừa rồi rõ ràng cô không thấy anh đem theo mà.

Thẩm Dữ liếc mắt liền nhận ra suy nghĩ của cô, đưa tay chỉ chỉ túi áo của mình.

Bạc Kha Nhiễm bừng tỉnh đại ngộ, khó trách những lúc gần đây tay anh luôn cắm trong túi áo lông, thì ra trong túi đặt một bình giữ ấm.

Trong nháy mặt, một trận cảm động dâng lên quanh quẩn trong lòng.

Vừa đắng chát rồi lại mang theo một tia ngọt ngào.

Cô chưa từng nghĩ tới, một người giống như Thẩm Dữ cũng sẽ vụиɠ ŧяộʍ giấu trong túi áo một bình giữ nhiệt, mà ấm giữ nhiệt này lại giấu đem cho cô.

"Những lúc rảnh rỗi không có việc gì thì uống một chút, sẽ không cảm thấy khó chịu nữa."

"Dạ."

Thẩm Dữ nâng bàn tay lên, cách đầu Bạc Kha Nhiễm chỉ có mấy cm, đột nhiên dừng lại, cứ như vậy tạm dừng trong hai giây, cuối cùng vẫn thu tay trở về.

"Vậy em tiếp tục xem kịch bản, anh đi về trước."

"Vâng."

Thẩm Dữ vừa rời khỏi, Bạc Kha Nhiễm đem bình giữ nhiệt mở ra, đưa tới bên miệng nhấp một ngụm, bây giờ cô mới phát hiện, thì ra trong bình không phải là nước ấm, mà là..

Sơn tra đường đỏ.

**

Không lâu sau đó, Cố Hựu trở lại.

"Người đại diện tìm anh có chuyện gì vậy?" Bạc Kha Nhiễm tò mò hỏi hắn.

Cố Hựu cau mày trầm tư vài giây, sau đó nói với cô.

"Có chút kì quái."

"Cái gì?"

"Người đại diện của anh nói anh ấy không có tìm anh."

Bạc Kha Nhiễm: "..."

".. Như vậy a.."

Cố Hựu gật gật đầu: "Em nói xem có kì quái hay không?"

Bạc Kha Nhiễm nhìn hắn cười cười cho có lệ, cúi đầu cầm điện thoại từ trong túi áo ra, không tiếng động nhắn tin cho Thẩm Dữ.

"Cố Hựu vừa mới trở về, anh ta nói người đại diện không có tìm anh ta."

Tin nhắn vừa được gửi đi vài phút, đầu bên kia liền hồi âm lại.

"Nga."

"Có thể là không cẩn thận nghe nhầm đi."

Bạc Kha Nhiễm: "..."