“Thứ hắn muốn quá phức tạp.
Mà Dư Bổn lại không thể cho được”
—
Dư Ninh cùng Dư Bổn ở trong xe đánh nhau một trận.
Sau khi hắn nói xong câu kia, Dư Bổn móc lấy sợi dây xích trên cổ ra, nói ngài rõ ràng không vứt bỏ được em. Dư Ninh nhào qua định đoạt lại dây xích, Dư Bổn không chịu cho hắn, hai người lôi kéo một hồi, sợi dây liền bị giật đứt. Dư Bổn sửng sốt sững lại, đoạn vung tay đánh về phía Dư Ninh.
Một quyền này đánh ra Dư Bổn so với Dư Ninh còn khϊếp sợ hơn, càng không thể ngờ được là sau đó Dư Ninh cũng đánh trở lại. Sức lực Dư Ninh không nhẹ, đánh không hề lưu tình, mặt Dư Bổn nhanh chóng sưng lên. Cậu không đánh trả, Dư Ninh lại đánh tiếp mấy quyền nữa. Cho nên nói đây là đánh nhau cũng không thỏa đáng, bởi vì chỉ có mình Dư Bổn đơn phương bị đánh.
Bị đánh cũng không có gì, nhưng lời Dư Ninh nói sau đó triệt để làm tâm cậu lạnh như nước đá.
Dư Ninh nói, “Đầu tiên là đánh Vương Thụy, bây giờ ngay cả tôi cũng đánh, về sau chờ tới khi cậu hoàn toàn không thể khống chế được mình thì còn sẽ làm ra chuyện gì nữa? Cậu mau đi đi, về nơi của cậu đi.”
Mũi Dư Bổn bị chảy máu, cậu xoa xoa mũi, khẩn cầu nói, “Kia, kia… chủ nhân ngài đi theo em có được không…”
Đây là biện pháp duy nhất cậu có thể nghĩ ra.
Dư Ninh không thèm nhìn cậu. Ai cũng biết điều Dư Bổn nói không hề có khả năng, Dư Ninh là nhân loại, hắn có công việc, có cuộc sống, có người nhà và bạn bè của mình, hắn không thể đột nhiên từ bỏ hết thảy để đến một nơi không biết là ở đâu. Kể cả phải làm ra hành động điên cuồng như vậy cũng nên cho nó một lý do. Lý do đâu? Lý do là cái gì?
Dư Ninh nhìn bóng Dư Bổn phản chiếu trên kính xe.
“Cậu không phải bị vứt bỏ, cậu sẽ không phải lưu lạc một lần nữa, cậu có đồng bạn.” Hắn nói.
“Nhưng ngài là chủ nhân của em, chủ nhân của em!” Dư Bổn quát lớn bên tai Dư Ninh.
“Đủ rồi! Cậu phát điên cái gì! Chủ nhân thì sao! Cùng mèo đen trở về cậu sẽ có đồng bạn, thiếu một mình tôi thì tính cái gì?” Dư Ninh đột nhiên tức giận, hung hăng đập tay lái, rống lớn.
Trận cãi nhau này cứ như vậy dừng lại, bắt đầu và kết thúc đều mạc danh.
Sau khi trở về hai người đều trầm mặc, Dư Bổn nhanh chóng biến về thành cẩu, hơn nữa mấy ngày tiếp theo đều duy trì trạng thái ấy, mỗi ngày đều lầm lũi đi theo sau Dư Ninh.
Dư Ninh phỏng đoán có lẽ cậu vẫn còn cáu kỉnh, hoặc cũng có lẽ cậu đang trốn tránh đối mặt với vấn đề, an tâm nghĩ mình chỉ cần làm chó là được.
Nhưng thế này không công bằng.
Cậu chỉ muốn là một sủng vật, mỗi ngày chơi đùa, có chủ nhân dẫn mình đi tản bộ.
Còn điều Dư Ninh muốn lại không phải điều đó.
Dư Ninh nói với Dư Bổn, “Mi biến thành người đi, ta có lời muốn nói với mi.”
Dư Bổn chỉ mở to mắt, thấp thấp ngao ô vài tiếng, làm nũng thò đầu qua cọ cọ lên đầu gối hắn. Mặc kệ Dư Ninh nói thế nào, nó đều là dáng vẻ này.
Mấy ngày nay cũng có mấy lần Dư Ninh gặp mèo đen. Mèo đen không kiên nhẫn thúc giục hắn. Nếu không phải A Lan là bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lại gặp bất hạnh như vậy, nó đã sớm mặc kệ Lê Kiền. Đây là nguyên văn lời mèo đen nói cho Dư Ninh. Mèo đen biết gút mắt giữa hai người chưa thể giải được, trực tiếp nhắc Dư Ninh đừng quên chuyện của mẹ Lê Kiền. Bọn họ là hai sinh vật bất đồng, trăm ngàn năm qua sinh hoạt chưa từng giao thoa nhau, đây là quy tắc, là quy củ. Năng lượng của Lê Kiền đã quá mức hỗn loạn, nhất định cần phải rời đi. Mẹ của cậu có tiền án, huyết thống cậu hỗn loạn, nếu đã đi về sau có khả năng không bao giờ cho phép trở lại xã hội loài người nữa.
Cho dù thật sự được trở về, đến lúc đó Dư Bổn thật sự sẽ muốn về sao? Điều này Dư Ninh không xác định được. Cậu có đồng bạn, có bạn bè, có lẽ còn có người thân, đến lúc đó liệu cậu có còn cần một chủ nhân hay không?
Nhưng hiện tại cậu thực sự lưu luyến hắn, không muốn rời xa hắn. Điểm này làm Dư Ninh mềm lòng, dù chính hắn cũng không muốn như vậy.
Dư Ninh bắt đầu đi sớm về trễ, giảm bớt thời gian ở cùng Dư Bổn, thậm chí vài ngày cũng không còn đi tản bộ. Dư Bổn cực kỳ bất an nhưng vẫn duy trì hình thái bổn cẩu, không biết là vì cậu không biến thân được hay vốn không nghĩ tới việc biến thành hình người.
Cho đến một buổi tối, Dư Ninh mang theo Vương Thụy về nhà. Dư Bổn ngồi xổm ở cửa, vừa nhìn thấy gã liền bắt đầu sủa như điên.
Vương Thụy cười hì hì nói, “Nghe nói chó là loài vật tính chiếm hữu rất cao, quả nhiên là như vậy. Mỗi lần em dẫn người về nó đều kêu như vậy sao?”
Dư Ninh để Vương Thụy vào phòng. Gã vừa vào hắn liền ngăn cản Dư Bổn cũng muốn vào theo, nói khẽ với nó, “Đủ rồi, mi muốn làm gì? Can thiệp vào sinh hoạt của ta?” Dư Bổn cuống cuồng ô ô kêu, Dư Ninh lạnh lùng nói, “Mi không biến thành người ta không hiểu mi đang nói gì, không biến thành người chúng ta cũng không thể lên giường. Như vậy cũng không sao, ta có thể tìm người khác. Hiểu không? Mi không thích hợp, năng lực của mi quá phiền phức, ta không có hứng bồi mi chơi nữa.”
Dư Ninh nói xong liền vào phòng, khóa cửa lại.
Dư Bổn ở bên ngoài dùng móng vuốt vô lực cào cào vài cái rồi không có động tĩnh nữa.
Vương Thụy tắm rửa xong đi ra, thấy Dư Ninh thất thần ngồi bên mép giường. Vương Thụy ngồi xuống cạnh hắn, “Bộ dáng này của em nhìn qua thật sự không giống có hứng thú muốn làm gì hết a.”
Dư Ninh nói, “Tôi đi tắm trước.”
Nhưng mà tắm xong tâm tình Dư Ninh vẫn không tốt hơn, cho dù hắn cởi hết quần áo nằm trên giường cho Vương Thụy sờ mó thì mặt vẫn như cũ không có chút biểu tình nào.
Vương Thụy hôn một hồi liền cảm thấy không thích hợp, gã bò dậy châm điếu thuốc.
“Là bạn trai nhỏ lần trước đánh anh sao?” Gã hỏi.
Dư Ninh quay đầu nhìn gã.
“Muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu ta? Em muốn chia tay?”
“Xin lỗi.” Dư Ninh cảm thấy hắn cần phải xin lỗi.
Vương Thụy cười cợt nhả, “Không quan hệ, anh rất vui được em lợi dụng.” Gã cúi xuống bên tai Dư Ninh, ái muội thổi khí, “Chờ cậu ta đi rồi, anh sẽ lại có cơ hội.”
Đêm nay Dư Ninh mất ngủ, không biết đến mấy giờ mới chợp mắt được một lúc. Sáng sớm hắn rất nhanh tỉnh lại, trời bên ngoài còn chưa sáng lắm, trong phòng một mảnh hắc ám, Vương Thụy nằm bên cạnh ngủ say.
Dư Ninh đứng dậy, mở cửa phòng.
Phòng khách không có ai.
Hắn chân trần đi trên sàn nhà lạnh băng, đi từ phòng này sang phòng khác.
Tất cả đều trống rỗng.
Hắn biết Dư Bổn đi rồi, cậu rốt cuộc đã đi rồi.
Này có thể tính là chia tay không?
Dư Ninh vô lực nằm xuống ghế sopha, cảm thấy một nỗi thất vọng trước nay chưa từng có.
Đại khái đây cũng được tính là một lần thất tình của hắn đi, dù chỉ là đoạn luyến ái ngắn ngủi. Dư Ninh không phải người tốt, cái gì mà vì Dư Bổn nên hắn không hề so đo mà bắt cậu phải rời đi linh tinh. Nếu mèo đen không xuất hiện, có lẽ hắn với Dư Bổn cũng chỉ có thể tự lừa mình dối người thêm một đoạn thời gian ngắn nữa thôi, cũng chỉ là một đoạn ngắn.
Hắn yêu Dư Bổn, không hề nghi ngờ.
Hắn hi vọng có được tình yêu của cậu, hi vọng cậu trở thành một tình nhân chân chính.
Nhưng cậu bất quá chỉ muốn là một sủng vật ngày ngày được cưng chiều.
Thứ hắn muốn quá phức tạp.
Mà Dư Bổn lại không thể cho được.