*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dây xích bằng da màu đen, đeo trên cổ thanh niên có vẻ hơi lớn, bảng tên kim loại màu bạc thường bị ẩn vào trong quần áo, thanh niên không nề hà phiền toái mỗi lần đều lấy nó ra ngoài. Chờ đến khi thanh niên biến thành cẩu cẩu cường tráng, dây xích này liền gãi đúng chỗ ngứa mà an vị ở cổ nó, bị che lấp bởi tầng tầng lông tóc vàng kim.
“Ta nói,” Dư Ninh dừng lại, biểu tình không được tốt lắm, “Mi có thể đừng ngu ngốc như thế nữa không?”
Cẩu cẩu bị mắng ngu ngốc không hề bị ảnh hưởng, tiếp tục ngẩng đầu, tư thái kiêu ngạo mà tản bộ. Một chú chó lớn cường tráng ngẩng cao đầu, bước từng bước kiểu mèo đi chậm rãi, hành động này muốn bao nhiêu quái dị liền có bấy nhiêu quái dị. Dư Ninh biết nó là vì muốn khoe cái vòng trên cổ, nhưng có gì đâu mà khoe? Đầy chó khác cũng có cấy chip mà.
Đêm đó sau khi hai người kết thúc hoạt động kịch liệt, mệt mỏi nằm trên giường, Dư Ninh oa trong lòng thanh niên giải thích cho cậu con chip là gì, cuối cùng đành phải kết luận đó là công nghệ kỹ thuật cao mà thôi. Thanh niên cầm cái vòng cổ mỹ mãn nhìn nửa ngày, cuối cùng mới nói, “Sao không làm bảng tên thêm một chút nữa, lớn như vầy —” Cậu vươn một bàn tay của mình, mở ra năm ngón. Dư Ninh đen mặt nghĩ gia khỏa này hoàn toàn là tư duy của mấy thằng nhà giàu mới nổi, lớn như vậy là muốn bán mình luôn chắc?!
Hiện tại nhìn dáng vẻ này của bổn cẩu hắn mới biết, nguyên lai nó muốn càng lớn càng tốt, để vừa ra đường tất cả mọi người đều nhìn được.
“Vô dụng.” Dư Ninh vô tình chỉ ra, “Bảng tên quá nhỏ, chôn giữa lông mao của mi hoàn toàn nhìn không thấy.”
Bổn cẩu vừa nghe đến nhìn không thấy liền vội vã cúi đầu kiểm tra, nhưng hình chó không cúi được gấp đến độ ngao ngao kêu. Dư Ninh trừng mắt nhìn nó nửa ngày, đành phải ngồi xuống ghế dài trong công viên, dùng tay kéo vòng cổ của nó lộ ra ngoài.
Bổn cẩu thoải mái rên hừ hừ.
“Meo —”
Dư Ninh theo tiếng ngẩng đầu lên, thấy trên thân cây đối diện có một con mèo đen đang đứng.
Mèo đen đứng ngược sáng làm hắn không nhìn rõ vẻ mặt của nó, chỉ có thể nhìn thấy một khối đen sì. Đường cong mỹ lệ giống một tác phẩm nghệ thuật không tì vết.
Trong lòng Dư Ninh hiện lên một tia quái dị, hắn cảm giác con mèo đen này quá quen, hình như đã gặp ở nơi nào đó.
Bệnh viện!
Hắn hô một tiếng ở trong lòng.
Không, không có khả năng. Mèo đen không phải đều giống nhau sao? Sao hắn có thể xác định đây là con mèo trong bệnh viện được.
Nhưng rất nhanh sau đó hắn liền chắc chắn chính là nó.
Bởi vì bổn cẩu đi qua, hướng mèo trên cây kêu gâu gâu. Mèo kia cũng meo meo vài tiếng, Dư Ninh còn chưa kịp nói cẩn thận lại bị cào, mèo đen liền nhanh như chớp nhảy xuống từ ngọn cây, tay năm tay mười hung hăng trảo xuống mặt bổn cẩu.
“Này mi —” Dư Ninh xông lên đuổi mèo đen đi. Nó trước khi chạy còn quay lại liếc Dư Ninh một cái, đôi mắt vàng nhạt như pha lê không có cảm tình, lạnh băng khiến hắn không khỏi run sợ.
Buổi tới về đến nhà, Dư Ninh một bên bôi thuốc một bên hỏi thanh niên con mèo kia là thế nào. Nước thuốc vừa mới bôi vào thanh niên đã gào toáng lên kêu đau. Mấy vết xước kia đều rất sau, trầy da chảy máu, Dư Ninh nhìn cũng thấy đáng thương. Thanh niên dính lấy hắn như kẹo cao su, miệng vừa lầm bầm “Đau quá” vừa hôn hôn mặt Dư Ninh. Ngày thường hắn đã sớm đẩy đầu thanh niên ra, hôm nay thương tình nhìn cậu khá thảm nên đành để yên cho đối phương thân mật. Nụ hôn nhợt nhạt nhanh chóng biến thành hôn sau, sau đó diễn biến lại thành kết cục không thể vãn hổi.
Cuối cùng Dư Ninh nằm úp thở hồng hộc trên giường, hoàn toàn quên mất vấn đề của mình còn chưa được trả lời. Sau này hắn nhớ lại mới nghĩ Dư Bổn chắc chắn là cố ý, thằng nhóc lúc nào cũng ra vẻ ngờ nghệch ấy thế mà lại là tiểu ranh ma. Nhưng chút khôn vặt này không dùng được, bởi vì mèo đen rất nhanh lại xuất hiện lần nữa trước mặt hai người, làm đảo lộn toàn bộ sinh hoạt của bọn họ.(hạ)
Dư Ninh lại gặp mèo đen.
Hắn bị chặn ở trước cửa công ty, người nọ là một thanh niên tuấn mỹ kinh người, ai thấy cũng phải quay đầu nhìn lại. Thanh niên kia duỗi tay ngăn lại hắn, lạnh như băng nói, “Tôi có lời muốn nói với anh.”
Dư Ninh không quen biết đối phương, phản ứng đầu tiên hắn cho rằng đây là kẻ lừa đảo. Nhưng lừa đảo cũng không có khả năng là dạng này a, khí chất cao quý, ánh mắt lạnh nhạt, thái độ cao cao tại thượng phản phất như ngoài bản thân, mọi sinh vật khác đều như nhau. Tóc người nọ đen có chút ánh anh, da thịt trắng nõn xinh đẹp, còn có con ngươi lạnh lùng nhưng tỏa ra lực hấp dẫn kỳ quái. Ánh mắt này làm Dư Ninh cảm thấy quen thuộc, giống như trước đây hắn đã từng gặp thanh niên tuấn mỹ này. Nhưng hắn có thể chắc chắn mình không hề quen thanh niên.
“Là về Lê Kiền.” Người nọ nói tiếp.
Một cái tên hoàn toàn xa lạ, Dư Ninh đoán đối phương đã nhận sai người.
“Thật xin lỗi cậu tìm lầm người rồi, tôi không biết người cậu nói.” Dư Ninh trả lời.
Thanh niên nhăn mặt, không kiên nhẫn đáp, “Lê Kiền chính là nhóc cẩu kia, đứa mà anh nhặt được.”
Thế mà bổn cẩu lại có tên. Đây là suy nghĩ đầu tiên mà cũng là duy nhất Dư Ninh có thể nghĩ ra được.
Hai người tìm đến một quán cafe gần đó, lúc này đã là giờ tan tầm, khách trong tiệm không nhiều lắm. Thanh niên đi đến tận góc hẻo lánh trong cùng, tự mình ngồi xuống. Nữ phục vụ đi đến hỏi họ muốn uống gì, Dư Ninh gọi một ly cafe, thanh niên mười ngón tay không kiên nhẫn gõ xuống bàn, kêu tùy tiện gì cũng được. Nữ phục vụ đỏ mặt, ngẩn ngơ đứng tại chỗ nhìn thanh niên, bộ dáng kia làm Dư Ninh nhớ tới Âu Uy bộ dáng kích động gọi mèo đen là bảo bối.
“Sao còn chưa đi? Cần tôi phải gọi tất cả đồ trong menu sao?” Thanh niên liếc mắt châm chọc.
Nữ phục vụ hoảng sợ, lúc này mới lấy lại tinh thần vội vã xin lỗi rời đi.
“Nói ngắn gọn.” Thanh niên thu hồi tay, đi thẳng vào vấn đề, “Tôi đến để mang Lê Kiền đi, nó nhất định phải đi theo tôi.”
Dư Ninh mặt ngoài trấn tĩnh nhưng kỳ thật đầu óc đã loạn thành một đoàn. Hắn chậm rì rì thả đường vào tách cafe, chậm rãi khuấy đều, không phải không muốn nói mà thực sự hắn không biết mình phải nói cái gì. Thanh niên không kiên nhẫn nhíu mày, thúc giục hắn, “Thế nào?”
Dư Ninh khuấy cafe nửa ngày, cuối cùng mới tìm được một câu, “Thế nào cái gì? Cậu muốn dẫn người đi sao phải hỏi ý kiến tôi.”
“Bởi vì thằng ngốc kia không muốn đi theo tôi!” Thanh niên đột nhiên kích động, hai mắt như hắc thạch mở to lập lòe lóe ra tia sáng vàng kim, đồng tử cũng co thành sợi chỉ nhỏ. Dư Ninh hoảng sợ.
Giống mắt mèo như đúc.
Đối phương thật sự là con mèo đen kia.
Thật ra Dư Ninh đã sớm tin, hiện tượng kỳ quái phát sinh trên người bổn cẩu khẳng định cũng có thể có trên người khác.
“Cậu ấy là đồng loại của cậu?” Dư Ninh hỏi.
“Xem như đồng loại, tôi và nó cùng có năng lực này.” Mèo đen nói, đôi mắt đã biến về bình thường, “Nhưng tôi không phải cùng tộc nhân, tôi là bạn của mẹ ruột nó.”
Tộc nhân, mẹ ruột, vài từ gõ vào màng tai Dư Ninh, hóa ra bổn cẩu lại có một gia tộc hư hư thực thực khổng lồ.
“Mẹ cậu ấy đâu?”
Mèo đen hít sâu một hơi, tựa hồ không kiên nhẫn thật sự, một lát sau mới chậm rãi nói, “Khỏi phải hỏi từng thứ một, tôi trực tiếp nói cho anh, sau đó anh cũng không cần phải hỏi thêm nữa, những thứ khác tôi cũng không biết.”
Tính cách nóng nảy như vậy, khó trách không chịu đựng được bổn cẩu, mấy lần đều trảo cho mặt nó nở hoa.
“Mẹ của Lê Kiền là A Lan, giống với nó có thể hóa thân làm người chó. Ba năm trước cô ấy vì ham chơi mà rời nhà đến thành phố này, gặp cha Lê Kiền là Lê Bằng Minh. A Lan không màng phản đối của gia tộc, nhất định phải gả cho Lê Bằng Minh. Một năm sau Lê Bằng Minh đột nhiên bị tai nạn xe cộ chết, A Lan dù chứng minh thân phận hay giấy đăng kí kết hôn hợp pháp cũng không có, nơi ở cũng bị người tịch thu. Sau đó không biết ở trong xó xỉnh công viên nào mà hạ sinh Lê Kiền, vì khó sinh mất nhiều máu mà qua đời. Sau khi cô ấy mất tôi mới biết tin, liền đến để tìm kiếm tung tích Lê Kiền. Tôi tìm nó hơn một năm, hiện tại rốt cuộc đã tìm được người, nhất thiết phải đưa nó về gia tộc.”
Mèo đen vài câu đã tóm tắt lại thân thế Dư Bổn nhưng trong lòng Dư Ninh vẫn còn rất nhiều hắc mắc. Hắn vừa hỏi tộc của Dư Bổn rốt cuộc là sinh vật gì liền bị mèo đen đánh gãy, cậu ta lạnh như băng trả lời, “Tộc của bọn họ thì liên quan gì đến anh? Anh muốn nghĩ nó là cái gì thì là cái đó, yêu quái, đột biến hoặc cái gì cũng được. Lê Bằng Minh và anh đều là nhân loại, đáng lẽ không nên biết đến sự tồn tại của chúng tôi. Chúng tôi luôn rời xa cuộc sống của loài người, nếu không phải A Lan tâm huyết dâng trào, nhất định phải gả cho nhân loại thì hiện tại chắc chắn cô ấy vẫn còn sống tốt!”
Dư Ninh còn cảm thấy kỳ quái, “Dư Bổn — tôi nói là Lê Kiền, sau khi cha mẹ đều chết vì sao cậu ấy lại không trở về tộc? Không phải cô ấy có năng lực dị thường sao, sao lại yếu ớt đến mức khó sinh mà chết?”
Nghe được vấn đề này mèo đen không lập tức trả lời, tựa hồ lâm vào hồi ức nào đó, gương mặt luôn lạnh nhạt khó có được buông lỏng, xuất hiện vài phần bi thương, “Bởi vì tộc nhân muốn phá đứa con trong bụng cô ấy. Hậu thế kết hợp cùng nhân loại không được phép sinh ra, chưa từng có ai biết “thứ” đó sẽ là dị loại gì. Chó? Người? Đồ ngốc kia sợ không giữ được Lê Kiền, không còn nơi nào đi cũng nhất quyết không quay về tộc. Bi thương vì Lê Bằng Minh chết, còn có phải bôn ba mệt nhọc khắp nơi, hơn nữa khả năng do đứa trẻ trong bụng thể chất quái dị không ổn định nên A Lan mới có thể khó sinh.”
Dư Ninh nhìn thần sắc của mèo đen, thử hỏi, “Vậy cô ấy… vì sao lại không đi tìm cậu?”
Mèo đen liếc sang phía Dư Ninh, ánh mắt sắc bén làm hắn nổi da gà.
“Bởi vì ngay từ đầu tôi không tán thành cho cô ấy và Lê Bằng Minh ở bên nhau, ngay cả đứa nhỏ này tôi cũng sớm đã cảnh cáo cô đừng sinh nên đương nhiên không dám tới tìm tôi. Anh không cảm thấy,” Mèo đen yên lặng nhìn Dư Ninh, “Vấn đề cần hỏi của anh hơi nhiều sao?”
Đêm nay Dư Ninh và mèo đen cứ như vậy tan rã trong không vui. Trong lòng Dư Ninh vẫn còn rất nhiều nghi vấn, mèo đen lại không muốn cũng không kiên nhẫn trả lời từng vấn đề của hắn. Mèo đen chỉ nói, “Anh nhất định phải khiến Lê Kiền đi theo tôi, nó không thích hợp để sống cùng nhân loại.”
Dư Ninh mang theo một đầu nghi vấn cùng tâm trạng u ám trở về nhà.