Tẩu Thác Lộ

Chương 31: Trước ngày tận thế

Ba chữ Lễ Giáng Sinh trong mắt những cặp tình nhân chẳng khác gì ngày lễ have sεメ, tuy quan hệ của hắn và Lục Hành Chi chẳng phải tốt đẹp thế, nhưng cũng không ngoại lệ.

Chẳng ai trong họ muốn cuộc sống của mình ầm ĩ xáo trộn, cho dù bắt đầu từ tình một đêm ngắn ngủi, nhưng hơi ấm nhận được không phải không có. Hai người ăn uống no nê, ủ trong chăn ấm đệm êm, cởi sạch quần áo, cứ như là chuyện hiển nhiên vậy, trần trụi quấn quít cùng một chỗ.

Buổi chiều Kiều Khả Nam đã được máʏ яυиɠ mở rộng rất kĩ, nên hậu huyệt bây giờ rất mềm, Lục Hành Chi áp hắn từ phía sau, đầu tiên cắm vào ba ngón tay mở rộng, sau khi xác định hắn không bị thương, anh mới cởϊ qυầи lót, móc thằng con tuốt tuốt vài cái, một hơi cắm vào.

“A… a.” Bị dương v*t cứng rắn của Lục Hành Chi xâm nhập, phần eo mẫn cảm của Kiều Khả Nam lập tức run rẩy, hắn rầm rì rêи ɾỉ, âm thanh mềm mại như chiếc lông vũ, quấy nhiễu lòng ai kia ngứa ngáy.

Cho nên, côn th*t dưới mông cậu thanh niên, lại càng cứng rắn hơn.

Đây là thói quen của “đại gia khỏa” nhà anh, máʏ яυиɠ nho nhỏ chỉ như một bữa ăn sáng. Bên trong Kiều Khả Nam mềm mại, hai vách thịt tham lam o ép cây gậy của Lục Hành Chi, co bóp liên tục, giống như đói bụng thật lâu.

Lục Hành Chi cười nhẹ, nâng mông Kiều Khả Nam lên cao, ác ý đưa tay tách ra vách tràng của người dưới thân, chiêm ngưỡng cảnh tiểu huyệt đỏ hồng sống chết hút chặt thằng con của mình. Cảnh tượng ướŧ áŧ da^ʍ mỹ, khiến bụng dưới của anh càng nóng, không kìm được đâm càng sâu.

Vì vậy bên ngoài miệng huyệt, chỉ còn chừa ra bộ lông đem sẫm rậm rạm.

“A ── sâu quá, bụng em khó chịu..” Vừa mới ăn no, dạ dày chưa tiêu hóa hết, dương v*t Lục Hành Chi vừa to vừa dài, làm bình thường đã khó, bây giờ mông còn nâng cao, Kiều Khả Nam “ăn” rất khổ cực, huống hồ hắn còn đang nặng bụng? “Đừng, đừng đâm sâu như thế … A..”

“Tôi sợ phía trên em đã ăn no, phía dưới lỡ bón không đủ…” Lục Hành Chi thì thầm những lời da^ʍ ô vào tai cậu, ngặm cắn vành tai đỏ bừng, dương v*t cứng rắn nóng rẫy rút ra một chút. “Hôm nay anh quyết định phải uy no cưng, có được không?”

Kiều Khả Nam căn bản không có cách nào trả lời.

Lục Hành Chi rút ra dương v*t dính đầy chất lỏng, trơn trượt ẩm ướt, dưới ánh đèn trông lại càng trong suốt hơn. Anh tiếp tục đưa đẩy, dùng chính thứ kia làm bôi trơn, đâm rút một hồi, Kiều Khả Nam hình như thấy rất thú vị, vùi đầu trong gối, ha ha cười không ngừng.

Đường cong bả vai Kiều Khả Nam rất đẹp, cơ bắp rắn chắc, đặc biệt là phần xương hồ điệp, xinh đẹp như ở đó có thể mọc ra một đôi cánh, sẵn sàng phá kén bay đi. Lục Hành Chi không kìm được đưa tay lên vuốt nhẹ, dịu dàng khom người đặt một nụ hôn lên đó.

Anh vừa sáp vừa hôn, xương sống Kiều Khả Nam mẫn cảm, khi bị anh cắn trúng, tiếng rêи ɾỉ của hắn càng to, cực kỳ dễ nghe.

“Ư.. ư …a..”

Phía sau Kiều Khả Nam liên tục bị sáp nhập, lần này Lục Hành Chi đâm rất cạn, nhưng kɧoáı ©ảʍ ma sát lại tích lũy từ từ, chờ đợi khoảnh khắc bùng nổ. Hắn thoải mái đến mức toàn bộ thắt lưng đều tê dại, bao qυყ đầυ run rẩy, vô thức cọ xát với ga giường, giải tỏa cảm giác khó chịu này.

Ga giường quá mềm mại, cọ không hề hiệu quả, Kiều Khả Nam đang định tự mình an ủi, thì lại bị người phía sau trói chặt một lần nữa.

“A!” Hắn kêu to, thân thể vặn vẹo, quay đầu oán hận trừng mắt với anh.

Lục Hành Chi mỉm cười, đôi mắt Kiều Khả Nam ướŧ áŧ, hai gò má bị tìиɧ ɖu͙© hun thành hồng hồng, trừng mắt, không khác gì bắn xuân tình bốn phía tứ tung, ngoài việc làm người ta muốn bắt nạt cậu hơn thì chẳng có lực sát thương gì. Anh dùng sức đĩnh cái mông Kiều Khả Nam, nói: “Đi, xuống giường.”

Kiều Khả Nam: “?”

Hắn còn chưa phản ứng kịp, hai cánh tay đã bị kéo về phía sau.

Nửa người hắn bị ép ngửa lên, mà dương v*t Lục Hành Chi vẫn chôn sâu trong mông hắn, còn thúc dục Kiều Khả Nam xuống giường.

Kiều Khả Nam cúi đầu nức nở, đôi chân mềm nhũn bị đặt xuống đất, toàn thân hắn tê dại đến không còn cảm giác, một chút sức lực cũng không còn, chỉ có thể dựa vào Lục Hành Chi, miễn cưỡng đứng thẳng.

Bụng dưới Lục Hành Chi ưỡn thẳng, cứ như anh tự biến thằng con của mình thành roi ngựa, quất vào vách tràng Kiều Khả Nam, ra lệnh. “Đi.”

Đi …đi đâu? Kiều Khả Nam bị đâm đến toàn thân phát run, muốn nói mà không thể phát ra tiếng, chỉ có thể xiêu vẹo bước đi, mỗi một lần như vậy, khúc thịt của Lục Hành Chi lại thúc càng sâu, không ngừng đâm vào phía trong hậu huyệt.

Cuối cùng Kiều Khả Nam vẫn bị anh thúc đi, lê lết được đến chiếc ghế bọc da xa xỉ giữa phòng, Lục Hành Chi để hắn tựa nửa thân trên vào ghế, ở phía sau nhấc eo mông hắn, cúi người nói: “Lần trước em nói muốn cưỡi thử nó phải không, bây giờ đã có cảm giác cưỡi ngựa đánh trận chưa?”

“…?”

Lục Hành Chi cười: “Hay hôm nay chúng ta thử cảm giác cưỡi ngựa cùng nhau đi, được không?”

Đùa … đùa tui à?

Kiều Khả Nam hoảng sợ há to miệng, được thêm một lần được thỉnh giáo level giường chiếu của Lục Hành Chi: “Đừng.. này anh!”

Hoàn toàn khác biệt tốc độ chậm rãi ở trên giường, Lục Hành Chi ác ý đâm nhanh kiền mạnh. Nửa thân dưới Kiều Khả Nam theo tiết tấu của anh càng ngày càng tiến lên trên, bao qυყ đầυ sưng cứng ma sát trên lớp bọc da sần sùi.

Ngựa là loài động vật lông ngắn, bị chạm vào, cảm giác như đang cà trên một lớp gai, hai hạt đậu đỏ ma sát trên thành ghế, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên sưng to rất nhanh, phát ra ánh sáng ướŧ áŧ.

Để xoa dịu cảm giác ngứa ngáy trong cơ thể, Kiều Khả Nam lại càng dùng sức cọ, cọ đến mức đầu nhũ trở thành hồng hồng sưng sưng, lúc này Lục Hành Chi mới vươn tay sờ, khiến hắn không kiềm được rêи ɾỉ ra tiếng, thắt lưng bỗng dưng mềm nhũn, hai chân khó chịu kẹp chặt.

“Thích không? Rất thoải mái đúng không?” Lục Hành Chi ác ý đùa bỡn hạt đậu nhỏ, cố ý ma sát hai đầu thịt trên lớp lông. “Thế này thì khó chịu hay thoải mái?”

Kiều Khả Nam có muốn cũng không kêu được. Thắt lưng tê dại gay gắt, tuyến tiền liệt bị dương v*t đâm chọc càng sâu, còn thằng nhỏ phía trước thì đang run rẩy tội nghiệp, rỉ ra không ít chất lỏng, rơi trên sàn nhà.

“Thật đáng thương.” Lục Hành Chi nhẹ nhàng chạm vào dương v*t của hắn, không dùng quá nhiều sức, như sợ Kiều Khả Nam sẽ bắn. “Có muốn cùng tôi thử mùi vị bắn trên lông ngựa hay không?”

“Ô ──” Kiều Khả Nam nức nở, đôi mắt cậu thất thần, đã hoàn toàn tiến vào trạng thái mặc người bài bố.

Lục Hành Chi xem đó như lời đồng ý. Anh một bên đâm rút, một bên nắm dương v*t Kiều Khả Nam, đem phần da trên bao qυყ đầυ kéo xuống, lộ ra phần thịt no đủ hồng nhuận bên trên, giữ chặt bằng ngón tay, bắt đầu ma sát.

Kiều Khả Nam thực sự phát điên rồi, lỗ tinh nhạy cảm ngứa ngáy không ngừng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dâʍ ɖị©ɧ không kìm được trào ra, trên lớp lông thú nhanh chóng dính đầy vệt nước trong suốt.

Lỗ bắn tinh bị cà trên lông ngựa, cúc hoa còn bị người ta thao, tiết tấu nhịp nhàng lúc cắm lúc thả, phối hợp ăn ý, không hề chệch nhịp, kɧoáı ©ảʍ quá mức mạnh mẽ khiến da đầu hắn tê dại, huyệt thái dương trướng căng, rất nhanh bị đẩy đến đỉnh cao trào.

“A..ư…a…!” Cây gậy th*t phồng to bắt đầu phun trào bạch dịch, trên ghế sopha ướt một mảng lớn. L*иg ngực hắn gần như tê liệt cảm giác, người đàn ông phía sau có vẻ bị động lòng, yêu thương vuốt ve hai đầu v*, một bên tiếp tục vuốt thằng nhỏ của hắn, thằng nhỏ run rẩy bắn liên tiếp vài cỗ, vét sạch đầy đủ kɧoáı ©ảʍ còn sót cho chủ nhân của mình.

Lục Hành Chi hôn hít khuôn mặt nóng đốt của cậu thanh niên: “Rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ đúng không?”

Kiều Khả Nam: “…”

“Hơn hẳn cảm giác cưỡi ngựa đánh trận không?” Lục Hành Chi một bên sáp một bên nói: “Lần sau có thể cân nhắc cho em cưỡi ngựa thật, tôi ở sau điều khiển, đằng trước trừu sáp em … “

Thôi nha! Tui sẽ kiện ngài tội ngược đãi động vật đó!

Kiều Khả Nam bắn xong, nhiệt độ thân thể vẫn chưa mất dương v*t của Lục Hành Chi liền tranh thủ đâm rút trong hậu huyệt ấm áp.

Hôm nay hắn bắn hai lần, hai lần đều kịch liệt giải phóng, muốn cương lần thứ ba thì khá khó, dương v*t Kiều Khả Nam mềm rũ, hậu huyệt nhưng vẫn còn cảm giác, bị Lục Hành Chi thao rất thư sướиɠ, hắn đơn giản hé miệng, liên tiếp ư ư a a phun ra đủ loại rêи ɾỉ.

Lục Hành Chi rất thích chứng kiến bộ dáng động tình khó kìm chế của cậu, ở trên giường, Kiều Khả Nam luôn rất phóng khoáng, muốn damdang có damdang muốn e thẹn có e thẹn, không một chút nhăn nhó, lúc xấu hổ cực kỳ dễ thương, đến chóp mũi cũng biến thành hồng hồng, cả người trơn mềm như thanh chocolate, tỏa ra hương vị ngọt ngào, khiến cho bạn tình chỉ hận không thể bỏ vào trong miệng, nhai nuốt thưởng thức.

Tốt nhất là ngậm tan, hóa thành một thể, dù sau này có bất kì chuyện gì xảy ra, cũng không thể rời đi.

Lục Hành Chi cười khổ vì ảo vọng không tưởng của mình, nghiêng mặt cậu qua hôn một cái. Trái ngược hành động dịu dàng bên trên, anh ngày càng dùng sức thúc vào bên dưới cậu, tăng tốc đâm chọc, sau đó tạm nghỉ một hồi, đem dương v*t rút ra gần miệng huyệt, bắn tinh bên trong Kiều Khả Nam.

Bởi vì bắn rất cạn, ở nơi bọn họ kết hợp không ngăn được tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn ra. Anh rút ra hoàn toàn, nhìn thấy hậu huyệt hồng hồng dính đầy chất lỏng trắng đυ.c, hoa cúc Kiều Khả Nam còn không ngừng co ra hợp lại, tham lam nhai nuốt thứ chất lỏng kia.

Hình ảnh này làm Lục Hành Chi rất vừa lòng, không khỏi cười cợt nói: “Anh đây có bón no cưng không?”

“No … no rồi!” Toàn bộ cơ thể của hắn đều tê tái, trong cơ thể chỉ còn cảm giác ẩm ướt, rất nóng, rất nóng.

“Thật không? Không nên khách khí với anh …” Dứt lời, Lục Hành Chi tiếp tục dùng cây gậy còn đang bán cương đâm hắn một lần nữa, ngăn chặn toàn bộ ý đồ phản kháng.

Kiều Khả Nam thực sự khóc rồi.

Không hiểu sao đêm nay Lục Hành Chi rất hăng hái, không biết có phải vì trả đũa vụ “SM” chiều nay của hắn không, đến tận nửa đêm khúc thịt nhà anh vẫn chưa cho cúc hoa của hắn khép lại.

Hai người quay trở về giường, người đàn ông ôm hắn từ phía sau, dùng tư thế nằm nghiêng, lần này trừu sáp rất thong thả, không còn vội vã như trước.

Hôm nay Lục Hành Chi đã bắn hai lần, đến lần thứ ba, anh làm rất chậm, rất chậm. Kiều Khả Nam chẳng thể nhớ nổi bản thân tổng cộng bắn bao nhiêu lần, chỉ có việc rêи ɾỉ là không ngừng.

Làʍ t̠ìиɦ kiểu nhẹ nhàng cũng rất có cảm giác, chốc chốc hai người lại quấn vào hôn hít một hồi, trao đổi nước bọt. Lần làʍ t̠ìиɦ này, như một hồi ức ngọt ngào, muốn nhớ thật lâu dài.

Trước ngày nhân loại diệt vong, thế mà hắn còn tận hưởng được tình sự sung sướиɠ đến mức này.

Đến nỗi chiếc ghế bị dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn phải xử lý như thế nào, bây giờ Kiều Khả Nam cũng chẳng còn quan tâm nữa.