Tẩu Thác Lộ

Chương 13: Hẻm tối 2

Chỉ có điều hắn đã đánh giá quá thấp thủ đoạn của anh, Lục Hành Chi không phải một người thích bạo lực, anh chỉ vừa hôn, vừa cọ, bàn tay dày rộng vuốt ve thắt lưng Kiều Khả Nam, dần dần di chuyển xuống phía sau, trêu nghẹo khiến tứ chi hắn mềm nhũn, không kìm được run rẩy.

“Để tôi làm, tôi muốn làm…” giọng Lục Hành Chi ướŧ áŧ, phủ đầy tìиɧ ɖu͙©, môi anh dán trên cổ hắn, âm thanh quanh quẩn bên tai, thậm chí còn mang theo ý làm nũng.

Vòng eo Kiều Khả Nam thất thủ, dưới sự trêu chọc của người kia càng ngày càng động tình, t*ng trùng xông lên não, thằng con đã có dấu hiệu ngẩng đầu.

Hắn tức giận đẩy đầu người kia ra, cắn vào chóp mũi của anh, không chịu nổi: “Việc anh làm khác gì một con chó đực động dục chứ?”

Giọng nói, ngữ điệu, biểu cảm, dường như sắp buông giáp đầu hàng.

Lục Hành Chi cười nhạt một tiếng, dùng chính chỗ phồng lên trong đũng quần cạ vào phía sau hắn: “Nếu tôi là chó đực động dục, thì cậu là con gì … uhm?”

Kiều Khả Nam mẫn cảm than nhẹ, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ bừng, nguy hiểm thật, may mà là hẻm tối, Lục Hành Chi sẽ không nhìn thấy.

Hắn không cãi được … Vào lúc này, bọn họ đều không muốn làm người.

Bọn họ thực sự càng giống dã thú, lao vào quấn quít nhau, gấp rút xé bỏ quần áo đối phương. Lục Hành Chi một bên ngấu nghiến hôn, một bên kéo áo hắn, bàn tay luồng từ ve áo luồn lên trên, tìm kiếm đầu v* bóp một cái.

Kiều Khả Nam đau hét lên, Lục Hành Chi không quan tâm, kéo giật vạt áo. Kiều Khả Nam vội vàng xin tha: “Đừng xé, đừng xé …”

“Hừ!” Lục Hành Chi không hề có ý định buông tha. Anh cúi người, cách lớp vải cắn lên đầu nhũ bên trái của cậu, còn tay kia tham lam luồn vào vạt áo, nắm bên phải, ngắt mạnh một cái. đầu v* là nơi mẫn cảm của Kiều Khả Nam, nhờ công “khai thác” của Lục Hành Chi, càng không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, rất nhanh phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Thứ trong quần hắn đã cướng đến đau đớn, hắn muốn đưa tay giúp mình giải quyết, lại bị Lục Hành Chi ngăn cản.

“Anh

──” còn chưa kịp phản đối, Lục Hành Chi bỗng nhiên vật hắn ra sau, mặt bị áp vào bức tường vôi lạnh lẽo, hai tay trong nháy mắt bị anh bẻ ngược, Lục Hành Chi thế mà rút dây thắt lưng, trói chặt tay hắn!

Kiều Khả Nam đang còn ngu người, một giây sau, quần đã bị anh lột bỏ, đến cả đồ lót cũng bị rớt xuống đất, dương v*t bật ra, cọ xát với tường, đau đến mức hít một hơi lạnh.

Phía dưới hắn trần trụi hoàn toàn, ban đêm nhiệt độ xuống thấp, Kiều Khả Nam không tự chủ run rẩy,

lạnh đến mức nổi cả da gà. Trong bóng tối, hắn không thấy được bộ dáng của mình, cũng không xác định được bước tiếp theo của Lục Hành Chi, hai chân hắn run rẩy căng thẳng, phía trước còn đang sưng cứng, dù không bị người kia trêu chọc vẫn có thể vui vẻ rỉ nước.

Tay Lục Hành Chi trượt vào khe mông hắn, nơi đó liền cảm nhận được nhiệt độ trên tay anh, tai Kiều Khả Nam đỏ rần, cảm giác hai phiến mông căng mẩy bị anh tách ra, miệng huyệt bại lộ trong không khí, theo quán tính có rút.

Lục Hành Chi rờ một cái, tấm tắc nói: “Tiếc quá, không nhìn rõ.”

Kiều Khả Nam: “…”

Ngón tay Lục Hành Chi ở miệng huyệt vuốt ve, miêu tả từng nếp gấp ở trên, anh đâm ngón tay vào dò xét, không sử dụng bôi trơn, chỉ có thể cắm vào một nửa. Kiều Khả Nam hít một hơi lạnh, hắn rất sợ anh cứ để vậy đâm vào.

Hắn cảm nhận được đêm nay Lục Hành Chi rất lạ, anh giống như một dã thú đói khát, cứ như một giây tiếp theo sẽ anh dùng hàm răng sắc nhọn xé rách cổ của hắn vậy.

Kiều Khả Nam nghe thấy tiếng phéc-mơ-tuya kéo xuống.

“Ừng ực…” Hắn nuốt một ngụm nước miếng, âm thanh kim loại va chạm với mặt đất vang lên, hiển nhiên thân dưới Lục Hành Chi cũng trần trụi. Bắp đùi Kiều Khả Nam cảm nhận được một nguồn nhiệt lượng to lớn, đầu nấm vĩ đại của anh cọ đi cọ lại trên mông hắn, phía trên lỗ niệu đạo rỉ ra chất lỏng dinh dính, Kiều Khả Nam hoảng sợ, sẽ không như vậy? Sẽ không cứ để vậy… cắm vào chứ?

Hắn không biết mình là sợ hãi hơn hay là mong chờ hơn, hắn chỉ biết dương v*t phía trước của mình bỗng nhiên co giật, rung động rất kịch liệt.

Cánh tay hắn có chút đau, bả vai dần tê liệt.

May mắn Lục Hành Chi còn chưa hoàn toàn mất trí. Cây thịt lớn của anh trượt giữa khe mông, đến lúc nơi đó ướt đẫm nước, liền kẹp chặt hai bắp đùi của hắn lại, vỗ vỗ mông: “Kẹp chân vào.”

“A?” Kiều Khả Nam còn đang mù mờ, bắp đùi đã bị anh cố định, vật kia của Lục Hành Chi kẹp giữa hai chân hắn, chầm chậm ra vào. Kiều Khả Nam bị choáng toàn tập, mịa, đây chính là …

chân giao sao?

Bắp đùi vốn là phần da nhạy cảm, lúc này bị vật tráng kiện của anh ma sát, chi dưới của Kiều Khả Nam liền ê ẩm, nhất là những lúc dương v*t người kia vô tình đυ.ng chạm miệng huyệt của hắn, chỗ đó lập tức trở nên ngứa ngáy.

Bên trong từ từ nóng lên, thân thể nhớ lại cảm giác tuyệt vời những lần bị anh ăn sạch, trở thành một cỗ kɧoáı ©ảʍ, từ đại não truyền đến tứ chi.

Hô hấp Kiều Khả Nam gấp gáp, đầu v* không bị anh trêu đùa cương lên đau nhức, hắn vô thức ép thân trên của mình lên vách tường, từng chút từng chút, lợi dụng mặt tường thô ráp ma sát đầu v* của mình.

“Ừ! Ừ!” Qυყ đầυ cứng rắn của Lục Hành Chi chà xát vùng đáy chậu của hắn, đánh phách lên hai túi tinh nặng trĩu, Kiều Khả Nam bị dằng xé trong kɧoáı ©ảʍ, không nhịn được nghĩ: Đây là đau trứng trong truyền thuyết sao…..

Lục Hành Chi dùng hai ngón tay nắm cằm hắn, xoay mặt hắn về phía anh: “Cậu không tập trung. Là đang nghĩ cái gì?”

Kiều Khả Nam vừa “Hắc, hắc” cười vừa thở gấp nói: “Anh, anh so với.. em, em sợ anh héo.”

Hai thằng đàn ông lăn lộn trên giường vì nghe cái gì mà héo? Một là kỹ thuật tệ hại, hai là nghe tên thằng khác.

Lý do thứ nhất Lục Hành Chi tự tin sẽ không xảy ra, còn thứ hai… Ánh mắt anh trầm xuống, cúi người lấp kín khoang miệng Kiều Khả Nam, ngặm cắn một cách kịch liệt, hôn điên cuồng.

Mặc dù là một nụ hôn thô bạo, nhưng Kiều Khả Nam vẫn rất có cảm giác. Hắn bị Lục Hành Chi dạy hư, nuốt vào không biết bao nhiêu nước bọt của anh, khiến hắn cứ thấy anh là da^ʍ tư rục rịch, lần trước trong văn phòng, ít nhiều còn là chỗ kín đáo, bây giờ còn có thể ve vãn nhau trong hẻm tối…

Ai!

Lục Hành Chi ngừng hôn, chuyển sang ngặm cắn phần da trên cổ hắn. Hai lần kia Lục Hành Chi rất có chừng mực, hoàn toàn không lưu lại dấu vết gì, nhưng lần này nhất định đã cắn ra vết tích. Kiều Khả Nam: “Không được! Chỗ đó không che được… A…” Mịa nó, chắc chảy máu luôn rồi…..

Hắn đau đến nhíu mi, trên trán lấm tấm mồ hôi, lăn xuống từ trên thái dương chảy, giống như đang chảy nước mắt. Lục Hành Chi giúp hắn lau đi, động tác cực kì dịu dàng, anh rút dương v*t giữa hai chân Kiều Khả Nam ra, một tay tách hai cánh mông đầy đặn, tay kia cầm lấy thằng con của mình, đè lên miệng huyệt đang không ngừng mấp máy.

Lục Hành Chi hình như không có ý đâm vào, Kiều Khả Nam nghe thấy âm thanh nước lép nhép, cực kì giống lúc tự thủ da^ʍ. Chỉ một lát sau, người phía sau thở gấp một tiếng, cây gậy th*t trên mông đột ngột nở căng, ở trên miệng huyệt lên tục bắn vài cỗ.

Lực đạo mạnh mẽ làm toàn thân hắn run lên, tràng ruột bên trong co ra rút vào, cứ như hận không thể nuốt trọn toàn bộ con cháu của anh vậy.

“Ha…. ha …. ha…” Là âm thanh thở dốc của Lục Hành Chi, lần đầu tiên, khi anh cao trào trước, Kiều Khả Nam được nghe tiếng thở gấp của anh, gợi cảm đến mức làm người mê mẩn.

Lục Hành Chi nâng mông hắn, dùng chính tϊиɧ ɖϊ©h͙ anh bắn ra bôi quét, muốn nhét vào hậu huyệt Kiều Khả Nam.

Kiều Khả Nam cuối cùng cũng hiểu ý đồ của người kia ── dùng con cháu của mình bôi trơn hả, nhưng … Tại sao? Rõ ràng hắn thấy Lục Hành Chi mang theo KY.

Trước đây dù ngừời kia có khác thường, thì vẫn không quên xài bαo ©αo sυ. Còn bây giờ thì sao? Bαo ©αo sυ là dùng để không lưu lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong, phòng khi xong việc tẩy rửa khó khăn, nhưng đến nước này rồi, đeo bao còn tác dụng không?

Kiều Khả Nam rơi lệ đầy mặt, nghĩ thầm: Mình nhất định phải đi kiểm tra ….

Và thế là, chỉ cần một gói ba con sâu và gel bôi trơn tự sản xuất, Lục Hành Chi đỡ lấy dương v*t, từng chút từng chút tiến vào.

Kiều Khả Nam bị đau, hai lần trước Lục Hành Chi rất kiên nhẫn giúp hắn mở rộng, lần này lại chỉ làm qua loa, Kiều Khả Nam một lần nữa cảm nhận được dương v*t của anh có bao nhiêu to lớn, hơn nữa qυყ đầυ còn cực vĩ đại. Hắn có cảm giác như đang nuốt một cây chùy, tứ chi bách hài nóng như phải bỏng, thở dốc càng nhiều, cổ họng vừa đau vừa khàn, làm hắn chỉ có thể vô lực dựa vào bức tường, a a liều mình hít thở.

May mắn, hắn đã biết cách thả lỏng cơ thể, đau có đau, nhưng ít nhất không chảy máu.

Lục Hành Chi kiểm soát độ mạnh yếu rất tốt, anh thong thả đâm rút, đến khi toàn bộ dương v*t bị nuốt trọn, Kiều Khả Nam cũng cảm nhận được bộ lông rậm rạp của anh đang ma sát bên ngoài, không khỏi thở phào nhẹ nhõm: Vào rồi, rốt cuộc cũng vào rồi…..

“Đau không?” Lục Hành Chi cười hỏi.

Kiều Khả Nam xù lông: “Hỏi thừa.”

Lục Hành Chi cười cực hài lòng, lại tiếp tục đâm rút.

Nhịp nhàng, nhịp nhàng, dường như mang theo âm mưu gì đó, mỗi lần thúc vào đều rất sâu. Hai túi tinh chắc nịch mạnh mẽ liên tiếp đánh phách vào đáy chậu của hắn, phía dưới hai người gắn chặt, Kiều Khả Nam thậm chí còn có ảo giác tràng ruột của mình và dương v*t của anh đã hợp thành một thể, đời này không xa rời….

Đầu hắn nóng như lửa, ngoài dương v*t phía sau không còn cảm nhận được gì, cũng không nhớ mình đã bị người đàn ông kia dùng tư thế này dằn vặt bao lâu, phía sau Kiều Khả Nam ẩm ướt, một ít dịch thể nương theo luật động của anh tràn ra, chảy dọc xuống bắp đùi, nhồn nhột ngứa ngáy.

Rất …. dễ chịu.

Kiều Khả Nam không hiểu tại sao có thể thoải mái như vậy, nhưng tóm lại hắn đang rất thoải mái.

“Ưm… Ưm…” Hắn bật ra tiếng hừ hừ, âm thanh ngọt ngào, rêи ɾỉ làm nũng, đủ khiến mọi gã đàn ông phát rồ.

Lục Hành Chi cúi người hôn khóe miệng hắn, hài lòng thưởng thức âm thanh ướŧ áŧ quyến rũ, dần dần tăng nhanh tốc độ.

Anh đưa đẩy càng thêm mạnh mẽ, Kiều Khả Nam càng rêи ɾỉ to hơn: “A… A!”

Trong hẻm tối khuya khoắt, hai gã đàn ông không biết xấu hổ quấn quít làʍ t̠ìиɦ, Lục Hành Chi nhào nặn cặp mông của hắn, mạnh mẽ ra vào, âm thanh bao tinh hoàn va chạm vang dội. Cúc hoa Kiều Khả Nam rã rời, đầu choáng mắt hoa, từng đợt kɧoáı ©ảʍ xông lên não, sau đó truyền xuống phía dưới, dương v*t càng phình to, nóng cháy.

Tay hắn bị trói ra sau, không thể an ủi thằng con nhà mình, chỉ có thể liều mình đem đầu côn th*t ma sát lên vách tường: “Chạm nó.. chạm nó đi.”

Lục Hành Chi: “Không muốn nếm thử mùi vị bị tôi thao bắn sao?”

Kiều Khả Nam trợn to mắt, con ngươi long lanh ngập tràn nghi ngờ: “Sao có thể…”

Hắn muốn nói không thể làm được, nhưng ngẫm nghĩ lại, người đó là Lục Hành Chi – không gì là không thể, chỉ có muốn hay không, chịu làm hay không.

Hắn rất sợ, nếu hắn thực sự để anh làm vậy, có thứ gì đó sẽ hoàn toàn thay đổi, một đi không trở lại….

“Đừng mà … Đừng mà…”

“Uhm …?”

Giọng điệu Kiều Khả Nam mềm nhũn, yếu đuối cầu xin: “Hành Chi….”

Đây là lần đầu tiên hắn gọi thẳng tên anh. Khi hai người làm việc chung không hề có, hai lần lăn giường trước lại càng không, hắn không hiểu nổi mình, cũng không biết có tác dụng không, hắn chỉ biết hắn muốn gọi tên anh.

Lúc con người ta yếu đuối nhất, thường muốn hô lên tên của ai đó, như để tự an ủi mình vậy.

dương v*t Lục Hành Chi cắm trong cơ thể hắn đột nhiên giật mạnh, ngay sau đó thô bạo va chạm một cái, Kiều Khả Nam “Á!” hét lên, dương v*t bị lạnh nhạt nãy giờ cuối cùng cũng được anh nắm trong tay, tiến hành xoa bóp.

“Ưm…. ưm…” Âm điệu cao vυ't, hơi ấm bàn tay Lục Hành Chi làm hắn rất thoải mái, đến phần gân trên cây gậy cũng được anh chăm sóc kĩ càng, sau ót hắn càng nóng, hai chân phát nhiệt.

Tốc độ đâm rút phía sau chưa từng ngưng nghỉ, tiểu huyệt bị đồ vật thô to mở rộng hết cỡ, Kiều Khả Nam mang theo tâm ý lấy lòng, hé miệng phun ra toàn lời da^ʍ ngữ: “To quá…. Cứng quá… Đâm nữa… Sâu nữa….”

Là đàn ông thằng nào không thích được bạn tình ca ngợi chym to? Lục Hành Chi hừ hừ hai tiếng, tấn công vào tuyến tiền lệt của cậu: “Có thích tôi chơi cậu thế này không, uh?”

“Thích… Thích…” Kiều Khả Nam nói xong cũng thấy đỏ mặt, dù sao hẻm này cũng tối, không sợ anh thấy.“

“Thích thì chiều!” Có vẻ Lục Hành Chi đang rất hài lòng, trước sau thi triển hết kĩ thuật chân truyền.

Kiều Khả Nam bị xoa nắn sắp đạt cao trào, ư ư a a rêи ɾỉ, cơ thể căng cứng muốn bắn, lại bị Lục Hành Chi nhanh tay lẹ mắt nắm chặt đầu nấm, ngón tay bít kín linh khẩu đang hé mở.

Kiều Khả Nam sắp bị bức điên rồi: “Anh….”

Lục Hành Chi ghé sát vào tai hắn thì thầm: “Gọi anh yêu.”

Kiều Khả Nam: “…”

Lục Hành Chi: “Không gọi không cho cậu bắn.”

Sếp tui bỗng nhiên thay đổi 100%, hỏi: Còn cứu được không?????

Kiều Khả Nam bỗng dưng muốn khóc. Thằng cha lưu manh này! Anh có biết cảm giác phải nín tiểu một đêm, đang muốn thoải mái giải quyết thì bị bít đầu tiểu đệ đệ là cỡ nào tàn nhẫn không hả, sống phải có trái t(r)ym chứ!

Hắn ngoảnh đầu lại, căm hận trừng mắt, ngón tay Lục Hành Chi vẫn đang kí©ɧ ŧɧí©ɧ thằng con của hắn, còn côn th*t chôn trong cơ thể hắn vẫn không ngừng đâm rút: “Gọi hay không, hum?”

Kiều Khả Nam hít sâu một hơi, ủy khuất kêu: “Anh….”

“Ừ.”

“Anh… anh yêu…. người ta muốn bắn mà, thực sự muốn bắn mà ~~” muốn buồn nôn? Được, tui cho anh ói luôn!

Chiêu này của hắn thực sự hữu dụng, Lục Hành Chi lang huyết sôi trào, dũng mãnh phi thường, ngoan độc đâm ra rút vào, thả tay ra, đem thằng con của hắn cọ xát trên vách tường, không bao lâu sau Kiều Khả Nam đã bắn “A…A…”

Hắn sung sướиɠ đến cực điểm, tận hưởng kɧoáı ©ảʍ được giải tỏa không dễ dàng này, Lục Hành Chi ăn một lần còn nghiện liếʍ liếʍ lỗ tai hắn, “Lại kêu một lần.”

“…”

Kiều Khả Nam chửi thề trong lòng: Who bird you? Lão tử bắn rồi là đại gia anh.

(Bird là một từ lóng trong tiếng Trung, có thể hiểu như “You suck” hoặc “Whatever”)

Hắn như bị thần xui quỷ khiến gọi một lần lại một lần, hô: “Anh…”

“Uhm… hừ.” Lục Hành Chi rất vừa lòng, xoay đầu của hắn hôn mấy lần, cây gậy th*t co rút vài đợt, cũng bắn.

Hẻm tối vang lên âm thanh thở dốc của hai người đàn ông, bọn họ lúc này đang mặt kề mặt, hơi thở giao hòa, thỉnh thoảng có một chiếc xe vụt qua, ánh đèn lướt qua rồi biến mất, trong khoảnh khắc đó họ chỉ có thể nhìn vào con ngươi đối phương, ánh mắt lấp lánh như một mặt gương phản chiếu hình ảnh của mình, bỗng nhiên cảm thấy thật đẹp mắt.

Hai người dịu dàng trao nhau một nụ hôn.

Nụ hôn này thiếu một phần du͙© vọиɠ, thêm một phần …. cái gì nhỉ? Kiều Khả Nam mơ mơ màng màng, không thể nghĩ được gì, chỉ có thể lơ đãng nghĩ, mình thật sự rất thích cảm giác này.

Xe cứ đến rồi đi, xung quanh lại trở về tình cảnh tối tăm không ánh sáng như lúc đầu, nhưng đã có thứ gì đó kịp đọng lại, nhen nhóm thắp một đốm lửa bên trong họ.