"An An đâu?" Lãnh Hàn tiêu sái bước vào Mạc gia. Hai tay đút túi quần âu đần di chuyển tới ghế ngồi.
Mạc Ân Vỹ nuốt nước bọt nhìn Lãnh Hàn ngồi trên ghế cao cao tại thượng. Anh mà nói là Tiểu An bị ngã va chạm đầu có phải Lãnh Hàn lập tức biến thành Diêm vương ko.
Mạc Ân Vỹ sai người pha cafe mang lên cho Lãnh Hàn rồi mới ngồi xuống đối diện. Lưng Mạc Ân Vỹ thẳng đứng, mắt mang chứa một chút bối rối nhìn Lãnh Hàn.
"Hàn a!" Tiểu An đang từ trên đi xuống với mẹ Mạc nhìn bóng lưng cao lớn kia liền biết rằng Lãnh Hàn tới đón cô. Chân nhỏ bước nhanh. Nhầm phải nói là nhanh chóng chạy xuống nhào tới Lãnh Hàn.
"An An" Lãnh Hàn nghe tiếng Tiểu An đang chạy tới ngay lập tức đặt cafe đang uống đứng dậy dang tay ôm Tiểu An. Tay to lớn cũng nhấc Tiểu An lên xem có nhẹ đi ko.
(Có hai ngày mà làm như mấy tháng."xem có nhẹ ko"
Ta khó chịu aaaaaaaa!!)
"Hàn có nhớ An ko nè" Tiểu An trong lòng Lãnh Hàn ngẩng đầu nhìn anh. "An nhớ Hàn lắm nha" miệng nhỏ cười toe toét, hai mắt cũng tít vào theo
"Nhớ An An lắm" Lãnh Hàn trong lòng tràn đầy nhu mì nhìn Tiểu An, khóe miệng vẽ ra một đường tuyệt mỹ.
Nhưng nhu mì ko lâu liền dập tắt. Trán nhỏ Tiểu An dán băng vết thương. Mày kiếm liền nhíu mày.
"Mạc Ân Vỹ, nói" Lãnh Hàn đặt Tiểu An xuống ghế tỉ mỉ đưa cốc sữa ấm cho cô.
Mạc Ân Vỹ bị kêu tên bất ngờ trong người liền rùng mình một trận. Cư nhiên điềm đạm như vậy ư? Ko đập bàn nổi giận. Nhưng Mạc Ân Vỹ anh chính là bạn của Lãnh Hàn. Điềm đạm như vậy mới đáng sợ. Lãnh Hàn bây giờ cực kỳ tức giận rồi. Mạc Ân Vỹ anh chết chắc rồi
"Tôi đẩy cô ấy ngã" Mạc Trình Hiên từ ngoài bước vào nhìn thấy Tiểu An ngồi trong lòng Lãnh Hàn, tim như bị một dao đâm đau đến thê lương.
Mẹ Mạc nhìn cũng ko quản nữa quay người lên phòng. Cái này ai gây ra thì phải tự chịu. Tiểu An bị thương tim bà liên tục co rút. Có con rể như vậy bà cũng rất vui. Biết chăm lo cho Tiểu An bé nhỏ.
(Ghê ta!! Sau một ngày liền có con rể. Ghê!!!😁😁)
"Mạc Ân Vỹ, cậu như vậy là coi thường tôi" Lãnh Hàn giọng sắ lạnh. Từ người tỏa ra khí lạnh bao phủ khung cảnh.
"Ha ha" Mạc Ân Vỹ bên này chỉ biết cười trừ cho qua.
"Anh Lãnh Hàn, thực xin lỗi" Mạc Trình Hiên cũng biết lỗi cúi người xin lỗi Lãnh Hàn. Nhó con kia anh thực sự nghĩ sai rồi.
"Anh Trình Hiên, túi kia là bánh dâu phải ko?" Tiểu An uống xong cốc sữa liền ngửi thấy mùi bánh kem dâu. Mũi cô rất thính nha.
Câu nói này lập tức phá vỡ ko khi căng thẳng. Bảo bối bé nhỏ! Em thật giỏi a.
"Phải, là bánh kem dâu" Mạc Trình Hiên xách túi bánh kem vào đặt trên bàn trước mặt Tiểu An. Mẹ anh nói Tiểu An thích ăn bánh ngọt anh liền chạy đi mua cho cô. Coi như là tạ lỗi đi
"Vậy cho An nha!" Tiểu An ngồi bật dãy hướng tay chỉ vào bánh kem, ánh mắt cầu khẩn nhìn Mạc Trình Hiên.
"Ừ" Mạc Trình Hiên tất nhiên đồng ý.
"Ko được ăn. Chưa ăn sáng" Lãnh Hàn hình như ăn dấm chua rồi a.
"Vậy An ăn sáng rồi ăn bánh kem được ko" Tiểu An có chút bất mãn nhìn Lãnh Hàn. Môi nhỏ chu lên thương lượng.
"Ko được." Ko chính là ko
"Đừng mà" An muốn ăn mà. Hàn thực quá đáng
"Khi nào trà chiều mới được ăn. Lúc trước đã nói rồi" Hừ! Ăn bánh của đàn ông khác. Anh liền vứt đi. Trước hết lừa tiểu ngốc nghếch đã
"Vậy nha." Tiểu An ko còn cách nào liền ko dám phản biện. Lỡ như Hàn đổi ý cô liền ko có bánh.
Sau khi ăn sáng tại Mạc gia, Lãnh Hàn mới đưa Tiểu An trở về.
Tiểu An trước khi đi cũng ko quên chào tạm biệt.
"Chào ba mẹ An đi, anh Quân Thượng, Anh Vỹ Vỹ, anh Trình Hiên, An đi nha"
Nói xong mới chạy theo Lãnh Hàn ra xe
Tiểu An ngốc nghếch đến chuyện mình bị đẩy ngã cũng ko để trong lòng. Mạc Trình Hiên anh quả thực chỉ nên làm anh trai Tiểu An nhỏ xinh xắn kia.
Trên xe
"Hàn. Đi công viên nha" Tiểu An ngồi trên xe quay đi quay lại nhìn ngoài cửa xe. Thấy công viên liền đưa ánh mắt mong chờ nhìn Lãnh Hàn.
"Ừ"Lãnh Hàn đồng ý. Cũng lâu rồi ko ra ngoài chơi cùng bảo bối nhỏ rồi
Tiểu An vui vẻ cười khúc khích mong chờ được vào công viên. Lần trước đến đây chơi rất vui.
Chơi ở công viên đến chiều Tiểu An cũng mệt. Lên xe liền rúc vào ngực Lãnh Hàn
"Hàn. Ôm ôm nha." Cô bé nhỏ cười tít mắt sau khi đi chơi. Cô rất thích Hàn ôm. Rất ấm áp.
"Ừ. An An ngủ đi" Lãnh Hàn ôm Tiểu An rồi hôn nhẹ lên trán nhỏ.
Tối nay anh muốn ăn!
Hai ngày ko chạm vào cô anh rất bứt rứt. Ngủ nhiều mới có sức.
(Âm mưu nha😈😈)
Đến tối Tiểu ngốc nghếch nhà ta đương nhiên ko ngủ được. Ngủ cả buổi chiều đến tối lại ko ngủ được.
"An An. Làm chuyện vợ chồng đi" Lãnh Hàn trên giường chịu ko được tay lần mò vào ngủ của Tiểu An
"Hàn. Phải làm sao?" Tiểu An ko muốn a. Hôm sau có phải sẽ đau ko
"Ừ. An An ko thương anh nữa sao?" Anh giả vờ ủ rũ nhìn Tiểu An bé nhỏ bên cạnh. Anh tính rồi dù làm nhiều nhưng anh ko muốn để bảo bối nhỏ mang thai. Hôm nay là ngày an toàn có thể làm.
"Có mà. An thương lắm" cô bé nhỏ mắc bẫy rồi. Đầu nhỏ lắc liên tục, hai tay khua khua trước mắt.
Nhưng là cô ko có mặc áo ngực khua tay như vậy liền làm cho hai trái bồng đào rung rung. Anh ko chịu được
"Vậy nên phải làm. Ko làm tức là An An ghét bỏ anh" tay anh di chuyển tới hai nụ hoa ơt trước ngực cô vân vê kí©ɧ ŧɧí©ɧ nó.
"Ưʍ.... Ư ...An làm mà. An ko có ghét bỏ Hàn đâu"
Nghe được câu này Lãnh Hàn rất thích. Tay nhanh chóng cởi bỏ quần áo ngủ của Tiểu An. Vì anh nói ko cần mặc quần áo nhỏ bên trong nên khi cởi bỏ quần áo ngủ thân thể cô liền hiện lên lõα ɭồ.
Đầu lưỡi nhân lúc cô đang hé miệng liền nhanh chóng tiến vào khoang miệng dao du. Một tay nhào nặn trái bồng đào tay luồn xuống dưới khám phá huyệt đạo.
Lần này lại khác. Lãnh Hàn chỉ vuốt nhẹ bên ngoài hang động nhỏ rồi tiến tới hạt đậu nhỏ cương cứng ve vẩy làm Tiểu An run lên nhè nhẹ, mật thất nhỏ vù kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhỏ mà co giật liên tục
(Viết tới đây ta cũng sắp hết máu rồi aaaaa)
"Hahh..... ưʍ..." Tiểu An yêu kiều rên nhẹ làm cho Lãnh Hàn đã căng cứng.
Lãnh Hàn tháo bỏ quần áo bắt đầu vào việc chính. Anh xoay người Tiểu An tạo cho cô một tư thế bò. Tay khỏe mạnh nâng một bên chân cô lên làm mật thất nhỏ hiện hoàn toàn trước mắt anh
"Ư.... Hàn...." Tiểu Ạn thấy bên dưới như bị vạch trần liền cất giọng gọi anh
Thú tính thức dậy làm sao ngăn cản. Cự vật cứng rắn đi vào tiểu huyệt bé nhỏ. Cư nhiên vẫn khít chặt như vậy.
Lãnh Hàn di chuyển thật chậm sau đó bắt đầu di chuyển thật nhanh.
"H... Hàn.... Ưʍ.... aah.. ahh.." Tiểu An bị thúc đẩy bàn tay nhỏ nắm chặt lấy ga giường. Chịu ko nổi.
"An An. Bót quá cư nhiên thật dâʍ đãиɠ.. hừm" anh đánh vào tiểu mông trắng tròn, giọng đυ.c ngầu cắn lấy vành tai nhỏ của Tiểu An.
Lãnh Hàn luật động đến chừng ba mươi phút sau rồi mới phóng tinh hoa vào trong mê cốc sâu nhất
"Hừ.... hừ..."
"AAAAA...."
Thân thể nam nữ liên tục quấn lấy nhau. Trong phòng da^ʍ mỹ cứ kéo dài triền miên.
Lãnh Hàn ko nương tay với Tiểu An. Phóng đãng đến chừng mười hiệp mới dừng lại. Tiểu An bé nhỏ đến sáng sớm ngủ được.
--------------------------------------------
Ủng hộ nha😙😙
Cảm ơn đã ủng hộ và đọc truyện của suốt thời gian qua😚😚😚