Chúc Chúc vẫn luôn rất tò mò về mẹ mình, nhưng lần nào Kim Sân cũng lấp liếʍ cho qua hết.
Nhưng đây là lần đầu tiên Chúc Chúc hỏi về chuyện tình yêu của cha mẹ.
Kim Sân nghe xong thì bối rối mất một lúc, nhất thời cũng không biết nên mở miệng thế nào. Anh cũng nên đối mặt với vấn đề này rồi, trước kia cứ luôn thoái thác chờ Chúc Chúc trưởng thành mới nói.
Kim Sân sửa lại cuốn sách rồi nói:
“Ba cũng không nhớ nữa.”
Chúc Chúc không tin lắm, nói:
“Sao có thể ạ? Con cảm thấy ba ba nhất định là rất yêu mẹ, bởi vì có rất nhiều dì xinh đẹp muốn làm mẹ kế của con nhưng ba ba đều không cần.”
Kim Sân lại càng lúng túng. Đối với anh, vẻ bề ngoài chẳng là gì cả. Anh cũng hoàn toàn không có hứng thú với việc thế giới của mình có thêm một người khác.
Chúc Chúc là điều ngoài ý muốn duy nhất từng ấy năm tới nay của anh. Bé không giống những nhân loại khác, bé là con gái của anh trước, sau đó mới là nhân loại.
Kim Sân vốn đang chờ Chúc Chúc trưởng thành, sẽ nói sự thật cho bé biết, hiện tại vẫn chưa phải lúc.
Kim Sân do dự một lúc mới nói:
“Ba và mẹ... Chỉ gặp mặt có mấy lần.”
“Chờ đến khi con hai mươi tuổi, ba ba sẽ nói cho con biết có được không?”
Chúc Chúc vốn đang mong chờ ba ba kể chuyện cũ, kết quả lại nhận được kết cục này. Bé luôn cảm thấy dường như ba ba rất khó chịu, thế là vội vàng nói:
“Không sao đâu ạ, con chỉ muốn hỏi một chút về chuyện cũ của ba ba và mẹ thôi.”
Chúc Chúc nghĩ thầm, chắc hẳn ba ba vô cùng, vô cùng yêu mẹ, cho nên khi nhắc tới mới buồn như vậy.
Lúc vừa tới cổng trường vào ngày hôm sau, Chúc Chúc liền bị một vài anh chị chặn lại.
Còn có hai chị mặc đồng phục trường cấp ba bên cạnh. Chúc Chúc lấy làm lạ mới hỏi:
“Anh chị tìm em có chuyện gì à?”
Cô gái dẫn đầu khoảng chừng hai mươi tuổi, nhìn chằm chằm Chúc Chúc rồi nói:
“Mày tên là Chúc Chúc đúng không?”
Chúc Chúc thấy rất lạ, nhưng vẫn gật đầu.
Cô gái kia thấy bé gật đầu, lập tức quay lại nói:
“Tao đã nói chắc chắn là nó mà!”
Chúc Chúc càng thấy lạ:
“Chị là ai?”
“Tao là chị họ xa của mày!”
Cô gái mặc váy nhìn Chúc Chúc rồi nói.
Từ khi còn nhỏ cô ta đã nhớ rõ là nhà chú út có một đứa con gái vừa mập vừa lùn. Mỗi lần sang nhà ông nội, đều là ba ba nó bế tới, ăn mặc sạch sẽ, trên đầu còn cài hoa xinh.
Cô ta rất ghét đứa bé kia. Cô ta là chị cả trong nhà, dưới có ba em trai, hai em gái, đứa nào cũng thích cô ta cả. Đứa em họ xa kia cũng muốn chơi cùng, nhưng cô ta chưa bao giờ dẫn nó chơi chung.
May là ông nội cũng không thích đứa bé kia, cho nên lần nào cô ta cũng lén làm bể chén, rồi sẽ nói là do Chúc Chúc cầm chén chơi, mới làm bể. Mỗi lần nhìn thấy đứa mập lùn kia bị đánh vào bàn tay, thì cô ta liền thấy thật vui sướиɠ.
Thế nhưng năm cô ta bảy tuổi, lúc chú út về nhà ăn tết chỉ mang theo thím, cũng chẳng có ai nhắc tới đứa bé kia, giống như nó chưa từng xuất hiện vậy.
Cô ta lén hỏi mẹ mình, nhưng mẹ cô ta lại nói thím út chưa từng sinh con, mà chỉ có cô ta và đám em là còn nhớ rõ đứa trẻ kia.
Mấy ngày nay có một tin tức lớn, gia đình giàu nhất của thành phố cô ta sống vì để chữa khỏi bệnh mất vị giác của con gái, mà nhận được giải thưởng y học vinh dự cao nhất trong nước. Thậm chí gặp đúng dịp may còn nghiên cứu ra thuốc đặc trị bệnh bại não.
Cô ta chú ý tới đứa con gái kia, vì ngoài tên là Chúc Chúc, khuôn mặt của nó cũng gần như giống y thím út khi còn trẻ, cũng đều là năm mười lăm tuổi.
Cô ta ở đây len lén quan sát nữ sinh này, liền phát hiện chú út của cô ta cũng đến đây nhìn nữ sinh này!
Lần này cô ta chắc chắn rồi, cô công chúa vừa sinh ra đã sống ở vạch đích mà đám bạn cùng phòng đại học của cô ta hâm mộ, chính là em họ xa của cô ta. Thế nên cô ta mới nhịn không được mà dẫn đám em tới đây.
Chúc Chúc nghe cô ta nói là chị họ xa, thấy rất lạ lùng mới nói:
“Em có chị họ xa ạ?”
Ánh mắt chị họ xa của Chúc Chúc đều dán trên người Chúc Chúc. Con bé vẫn giống y lúc nhỏ, đôi mắt to tròn, làn da trắng noãn, cả người dường như hòa làm một thể với ánh mặt trời, làm nổi bật sự thấp kém và nhạt nhòa của những người khác. Lúc đó, cô ta đã có một suy nghĩ đen tối, mẹ con bé nằm viện rồi, nó sẽ mất mẹ sớm thôi.
Chị họ xa nhìn thấy tất cả, trong lòng đã có suy đoán từ sớm. Cô ta cảm thấy nhất định là vì nhà chú út không có tiền chữa bệnh cho thím út, nên mới đưa Chúc Chúc cho người có tiền nuôi.
Giọng của cô chị họ xa ngầm mang theo ghen ghét:
“Tao là cháu gái của cha ruột mày, nên tao đương nhiên là chị họ xa của mày. Tao với mày đã gặp nhau lúc còn nhỏ, mày có nhớ chuyện mày làm vỡ chén rồi bị ông nội đánh lòng bàn tay không?”
Quá xa xôi, với những chuyện mà Chúc Chúc còn nhớ lúc nhỏ, thì xa nhất bé cũng chỉ nhớ được khoảng thời gian bé không tìm được ba ba, còn giật đồ với con chó nữa mà thôi.
Trước nữa thì bé chẳng nhớ rõ, Chúc Chúc cảm thấy người này chắc chắn đã nhận nhầm người rồi. Ông nội bé sẽ không bao giờ đánh lòng bàn tay bé đâu. Ông nội còn thường hay lén lút giấu ba ba để mang bánh ngọt cho bé ăn nữa. Ông nội rất thích bé đó, sao có thể vì bé làm bể một cái chén mà đánh lòng bàn tay bé được cơ chứ?
“Chị nhầm người rồi.”
Chúc Chúc liền đi về hướng khác.
Cô chị họ xa nghe thấy thế, liền xác định Chúc Chúc quả nhiên vẫn chưa biết thân thế của mình, thì lập tức đuổi theo:
“Lúc đó mày mới hai tuổi nên mày không nhớ đó thôi. Cha mày là Chu Hoa, trước đây mày tên là Chu Chúc chứ không phải Kim Chúc Chúc. Mẹ ruột của mày bị bệnh, nên cha ruột của mày mới đưa mày cho cha mày bây giờ.”
Chúc Chúc không vui liền nói:
“Ba em chính là ba ruột của em. Ba sẽ không bao giờ đưa em cho ai đâu! Chị thật không biết phân rõ phải trái, chị mà còn nói bậy em sẽ mách ba ba em đấy!”
Cô chị họ đã có chuẩn bị từ sớm. Cô ta lấy điện thoại ra, đưa tới:
“Mày nhìn xem mày có giống mẹ ruột mày không này!”
Chúc Chúc chỉ nhìn thoáng qua đã ngây ngẩn cả người.
Cô chị họ lập tức nói tiếp:
“Đây mới là cha mẹ mày, chứ không phải có mệnh công chúa như những người khác nói đâu. Mày đưa tao mười vạn, tao sẽ không nói những chuyện này cho mấy đứa bạn của mày ở trường biết. Bằng không tất cả mọi người đều sẽ biết mày là đứa được nhận nuôi...”
“Chúc Chúc!”
Hồ Thừa Khiếu bên kia vừa hay nhìn thấy tình huống nơi này, lập tức đi tới.
Vẻ mặt của cậu rất khó coi, lúc đi tới dường như còn mang theo sát khí, mấy người kia lập tức tản ra.
Hồ Thừa Khiếu nhíu mày, đi tới trước mặt Chúc Chúc. Cậu phát hiện vẻ mặt của bé giống như gặp phải đả kích gì rất lớn, liền hỏi:
“Sao thế? Có phải bọn họ bắt nạt em không? Anh đi tìm bọn họ tính sổ.”
Chúc Chúc lau nước mắt, đi về một hướng khác:
“Em cần yên tĩnh một chút.”
Bé đột nhiên nhớ lại chuyện của ba ba Hồ Thừa Khiếu, sự kiện đó để lại ấn tượng quá sâu cho bé. Lúc ấy ba ba của Hồ Thừa Khiếu vẫn luôn nói bé bị cha ruột của bé bán đi rồi. Lúc đó bé còn cho rằng ba ba của Hồ Thừa Khiếu gạt người, ba ba bé sẽ không bao giờ không cần bé đâu.
Vì lúc ấy Chúc Chúc vẫn chưa hiểu, chưa hiểu cái gì gọi là cha ruột.
Sau khi trưởng thành thì bé đã hiểu những điều này, nhưng Chúc Chúc lại không đặc biệt để ý đến sự kiện kia.
Đến bây giờ, Chúc Chúc liên hệ những chuyện này lại. Bé bỗng nhớ ra, tên của bé lúc đi nhà trẻ không phải là Kim Chúc Chúc mà là Chu Chúc. Sau đó bé có hỏi ba ba, vì sao những bạn nhỏ khác đều có một chữ cùng tên với ba ba, còn bé lại không có, nên sau đó bé mới có tên là Kim Chúc Chúc.
Toàn thân Chúc Chúc dường như đã mất đi sức lực, mà ngồi trên ghế dài trong công viên cạnh trường học. Trời hôm nay rất ấm áp, chỉ là khi Chúc Chúc vừa ngẩng đầu lên thì lại cảm thấy mặt trời thật chói mắt.
Đêm qua bé còn hỏi ba ba quen mẹ như thế nào.
Hôm nay ba ba lại không phải là cha ruột của bé, cha ruột của bé không cần bé nên đưa bé cho người khác?
“Có ăn bánh ngọt không?”
Một miếng bánh phô mai nhỏ xuất hiện trước mặt Chúc Chúc.
Chúc Chúc quay đầu liền thấy ông nội giống như một ba ba trẻ tuổi đang ngồi ở bên cạnh.
“Ông ơi...”
Chúc Chúc gọi ông xong thì khóc.
“Đừng khóc, đừng khóc mà. Nói ông nghe xem, đã chịu oan ức gì nào?”
Đỉnh đầu hé ra một khuôn mặt trẻ tuổi đẹp trai, nhìn qua cũng chỉ lớn hơn cháu gái khoảng chục tuổi. Chàng trai hiền từ xoa đầu cháu gái rồi nói.
Chúc Chúc vừa nói đã cảm thấy dường như không thể hít thở, nấc rồi lại nấc ——
“Bọn họ... Bọn họ nói cháu... Không phải con của ba ba ạ.”