Ma Tôn Cũng Muốn Biết

Chương 24: Sóng vai cùng đi

Mục đích Văn Nhân Ách đi chuyến này chính là để luyện chế cho Ân Hàn Giang một thanh kiếm, tốt nhất là Tiên kiếm, kém lắm cũng phải là chuẩn tiên kiếm.

Sau khi dùng tín vật và hứa hẹn sau này sẽ giúp đỡ Bách Lí Khinh Miểu đổi lấy Phá Nhạc Vẫn Thiết, hắn đưa Ân Hàn Giang lần thứ hai đi vào Vạn Lí Băng Nguyên.

Lúc này Vạn Lí Băng Nguyên nên đổi tên là Vạn Lí Hoả Nguyên mới phải, tuyết trắng mênh mông một mảnh mười một năm trước đã biến thành một biển lửa, cho dù là Ân Hàn Giang và Văn Nhân Ách là cao thủ, cũng không dám tiếp cận mặt đất quá gần, chỉ có thể bay lơ lửng trên không quan sát nơi đã từng là Vạn Lí Băng Nguyên.

"Năm đó Tán Tiên Tử Linh Các kia vẫn luôn mượn địa hoả dưới lớp băng tu luyện nhưng lại không tìm được Tuyết Trung Diễm. Bách Lí Khinh Miểu bị thương do giá rét ở Vạn Lí Băng Nguyên, Tuyết Trung Diễm liền lập tức xuất hiện. Bản tôn vì tìm bản thể của Tán Tiên kia mà xốc lớp băng của Vạn Lí Băng Nguyên, từ đó địa hoả mất đi lớp băng áp chế, thay đổi khí hậu của Vạn Lí Băng Nguyên." Văn Nhân Ách nói.

Cho dù Ân Hàn Giang là người ngoài Tôn thượng ra thì vạn sự không thấm cũng không khỏi nghi hoặc nói:

"Vì sao Tiên Linh Huyễn Cảnh sẽ thay đổi theo tưởng tượng của Bách Lí Khinh Miểu ạ? Vật mà nàng tưởng tượng ra còn biến thành thật nữa."

Ân Hàn Giang lấy Phá Nhạc Vẫn Thiết ra, y có chút không tin được, thần vật bậc này lại có thật.

"Có khi nào nó sẽ bỗng nhiễn biến thành một làn sương trắng rồi biến mất không ạ?" Ân Hàn Giang hỏi, Văn Nhân Ách thấy đôi mắt trong vắt của y tràn ngập tò mò, không nhịn được cười nhẹ nói:

"Thời thiên địa hỗn độn, vạn sự vạn vật cũng chỉ là năng lượng hư vô thôi. Thiên sinh thần thức tỉnh giữa hỗn độn, dùng đại pháp lực khai thiên lập địa, hoà hợp thành một thể với thiên địa, từ đó sinh ra thế gian vạn vật. Vạn pháp quy nhất, hết thảy trong thiên địa đều là từ "nhất" diễn hoá ra."

Ân Hàn Giang mất trăm năm tu luyện đến Cảnh hư kì, ngộ tính cũng cực cao, y tự hỏi rồi nói:

"Ý của Tôn thượng là Tiên Linh Huyễn Cảnh kia không phải sơn động cũng không phải cung điện đình viện, mà giống như khi thiên địa sơ khai, chỉ là một khối năng lượng hỗn độn thôi. Những gì chúng ta nhìn thấy hôm nay, chính là hình ảnh thu nhỏ năm đó thiên địa sơ biến?"

"Chắc thế." Văn Nhân Ách cũng không quá khẳng định suy đoán của mình chính xác hay không, chỉ cho Ân Hàn Giang một đáp án nước đôi thế nào cũng được.

"Vậy việc nàng mở mắt thành tối, nhắm mắt thành sáng thì giải thích như thế nào? Hình như giống Chúc Long trong truyền thuyết thượng cổ, mở mắt thành ngày, nhắm mắt thành đêm? Chỉ là ngược lại sao."

Ân Hàn Giang vuốt ve Phá Nhạc Vẫn Thiết, đến nay vẫn trong trạng thái không thể tưởng tượng nổi. Y ở trước mặt Cừu Tùng Tuyết và Bách Lí Khinh Miểu bảo trì bình tĩnh, vẫn luôn là Ân hộ pháp không có tình cảm, chỉ ở trước mặt Văn Nhân Ách, cuối cùng cũng học được cách thể hiện ra một chút lòng hiếu kì.

"Cái này thật ra Bản tôn đã có một vài suy đoán." Văn Nhân Ách không phát hiện trên mặt mình lộ ra ý cười dung túng, giải thích, "Trong truyện nhắc đến Bách Lí Khinh Miểu kiếp trước là Thiên sinh thần, quản tai ách, bệnh tật, tử vong, trong mắt nàng không thấy được cảnh tượng tốt đẹp, những nơi tầm mắt nàng chạm đến đều là sinh linh lầm than. Nếu Tiên Linh Huyễn Cảnh chỉ là một khối năng lượng hỗn độn, bị Bách Lí Khinh Miểu hấp dẫn đến đương nhiên sẽ trung thực phản ánh vận mệnh của nàng."

Khi tỉnh táo thì tối tăm đáng sợ, chỉ có trong mộng mới dường như tiên cảnh.

Quyển "Ngược luyến phong hoa" này cũng thế, theo như lời một bình luận, tác giả cho nữ chính thần cách cường đại, tư chất và cơ duyên nghịch thiên, gương mặt xinh đẹp và phẩm chất cao quý các thứ. Sau khi tác giả đắp nặn một nữ chính ưu tú xong thì giao cho Hạ Văn Triều giẫm đạp.

Bách Lí Khinh Miểu đại khái là chỉ có ở trong giấc mơ mới có thể có được thứ mà nàng khao khát.

"Cho dù thế nào, Phá Nhạc Vẫn Thiết chắc chắn là thật, Thất Thải Bích Liên Tâm cũng nhất định có thể chữa khỏi thương của Hạ Văn Triều, chỉ là bảo vật của Bách Lí Khinh Miểu có cơ hội dùng đến hay không thì không biết." Văn Nhân Ách nói.

Thật ra cho dù Cừu Tùng Tuyết là Tán tiên cũng có thể quay lại Huyền Uyên tông, giúp nàng đi đoạt mấy bộ tâm pháp bí quyết là được. Lấy chỉ số thông minh của Cừu Tùng Tuyết, để lại Thượng Thanh phái cũng sẽ không gây nổi ảnh hưởng gì với môn phái nhà người ta, càng không thể trở thành cái đinh của Ma đạo trong Chính đạo. Huống chi Văn Nhân Ách căn bản không có dã tâm thống nhất Tu chân giới, theo lý thuyết hắn nên đưa Cừu Tùng Tuyết về Huyền Uyên tông.

Để nàng trở lại Thượng Thanh phái là vì Văn Nhân Ách rất tò mò biến số của cốt truyện Cừu Tùng Tuyết này lưu lại bên người nữ chính sẽ mang đến thay đổi gì với vận mệnh.

Văn Nhân Ách cực kì hứng thú với hành động của Cừu Tùng Tuyết, dù sao thì tu giả bình thường sẽ không bao giờ nói với Hạ Văn Triều kiểu "Có linh dược đương nhiên phải cứu ta, dựa vào đâu phải cứu phế vật ngươi?"

Sau khi Bách Lí Khinh Miểu ngất xỉu, Cừu Tùng Tuyết "quyết tâm" muốn thu hồn, điều ấy thể hiện nàng thật sự để ý đến đệ tử Bách Lí Khinh Miểu này, thậm chí muốn truyền thụ toàn bộ y bát Quỷ tu cho nàng. Có một vị sư phụ "tri kỷ" như thế đi theo nữ chính, cốt truyện sẽ phát triển thành cục diện gì, Văn Nhân Ách thực sự rất hiếu kì.

Tạm thời đặt cốt truyện sang một bên, trước mắt quan trọng nhất là giúp Ân Hàn Giang luyện kiếm.

Sau khi tu giả có pháp bảo bản mạng, có thể nhờ linh tính của pháp bảo mà thêm thông thấu lý giải "Đạo". Văn Nhân Ách hy vọng sau khi Ân Hàn Giang thu phục kiếm mới, có thể buông chấp niệm đối với mình của y, chân chính suy nghĩ cho tương lai của bản thân. Cứ như vậy, nếu một ngày kia, Văn Nhân Ách thực sự thân tử đạo tiêu theo như cốt truyện, ít nhất Ân Hàn Giang có thể giữ vững lí trí, không phát cuồng như nguyên tác.

Xích Minh kiếm có linh tính, cảm nhận được Văn Nhân Ách muốn luyện hoá nó, vừa ra khỏi vỏ liền bỏ chạy, lại bị huyết quang bao phủ kìm lại.

"Tôn thượng!" Ân Hàn Giang không ngờ được, Văn Nhân Ách lại tự chặt một cánh tay, cánh tay hoá thành sương máu cướp đi Phá Nhạc Vẫn Thiết trên tay y, cưỡng ép dung hợp cùng Xích Minh kiếm.

"Muốn luyện chế thần binh ở trung tâm của địa hoả nhất định phải có người lấy huyết hồn tế kiếm." Văn Nhân Ách lại rất bình tĩnh nói, "Xưa kia những đại sư luyện khí Ma đạo hay bắt về một cao thủ Nguyên Anh kì trở lên làm vật chứa luyện khí, khoá thần hồn trong pháp bảo, mới có thể luyện chế ra tuyệt thế ma binh."

Chính đạo tu sĩ luyện chế pháp bảo đương nhiên sẽ không lựa chọn nhân tu đồng đạo, bọn họ sẽ đi bắt linh tu.

Linh tu là linh vật thiên địa, kiểu linh thú như Kì Lân hay Tất Phương, đều thuộc về dòng linh tu. Chính đạo tu sĩ dùng nội đan của Linh tu luyện khí cũng có thể luyện ra chuẩn tiên khí.

Đương nhiên, có một vài tu sĩ gần chết, cũng sẽ tự nguyện dung nhập vào pháp bảo, muốn cầu cơ duyên mới. Mấy loại phương pháp nói trên Văn Nhân Ách đều không dùng, Nguyên Anh hay nội đan cũng thế, bản chất đều là linh khí, chân nguyên sau khi trải qua tu luyện cực kì nồng đậm tinh khiết. Hắn không giống với những tu giả khác, thân và hồn của Huyết tu là một, không có Nguyên Anh, thân thể của hắn chính là chân nguyên thuần huyết nhất qua tu luyện. Một cánh tay của cao thủ Đại thừa kì, đủ để chứa đựng toàn bộ chân nguyên của một cao thủ Hợp thể kì.

Ân Hàn Giang muốn ngăn cản Văn Nhân Ách tiếp tục luyện kiếm, lại bị một sợi huyết tiên trói lại. Pháp lực của y hoàn toàn có thể thoát khỏi trói buộc, nhưng huyết tiên lại là một cánh tay khác của Văn Nhân Ách biến thành, cưỡng ép thoát ra sẽ chỉ khiến cho Tôn thượng thương càng thêm thương.

Ân Hàn Giang chỉ có thể trơ mắt nhìn huyết quang ôm Xích Minh Kiếm và Phá Nhạc Vẫn Thiết lao vào giữa địa hoả, đồng thời Văn Nhân Ách mặc niệm tâm quyết, cánh tay cụt kia bắt đầu điên cuồng hấp thu sức mạnh địa hoả.

"Rầm", "rầm"!

Dung nham trong Vạn Lí Hoả Nguyên phát ra tiếng gầm rú, cuồn cuộn dung nham nóng bỏng sôi trào vì sự kích động của địa hoả, bắn lên vô số tia lửa.

Thiên địa dường như cảm nhận được một thanh thần binh trộm sức mạnh của trời sắp ra đời, lôi vân bao phủ, thiên kiếp sơ hiện.

Một cột dung nham với độ nóng đến đáng sợ vọt thẳng lên cao, đâm vào mây, va chạm với đạo thiên lôi đầu tiên, mượn lực dâng cao, đón đánh tia sét. Trong lôi quang, một thanh kiếm màu đen thuần dần dần thành hình, Văn Nhân Ách lập tức bảo Ân Hàn Giang: "Thu kiếm!"

Ân Hàn Giang kìm nén nội tâm chua xót, nhảy vào giữa lôi quang, y không thể để Tôn thượng uống phí tâm huyết được.

Chờ đạo thiên lôi thứ hai, Ân Hàn Giang cầm thanh kiếm kia, một dòng khí như nước ấm từ chuôi kiếm dũng mãnh tràn vào lòng bàn tay Ân Hàn Giang, y cảm nhận được thanh kiếm này có một tia ý niệm bảo vệ mình.

Sát ý và tâm bảo hộ giao hoà cùng nhau, không có chút bài xích nào, vô cùng dung hợp, đó là "Đạo" của Văn Nhân Ách!

Thần Khí muốn thành, nhất định phải chịu chín đạo thiên lôi, sau mạnh hơn trước. Hai đạo đầu tiên lôi quang chỉ là màu trắng bạc, đạo thiên lôi thứ ba thế nhưng còn phiếm ánh tím, nếu Ân Hàn Giang muốn thu phục tiên kiếm, phải thừa dịp sau khi kiếm thành suy yếu vì gặp lôi kiếp, vừa thu phục tiên kiếm vừa chống lại thiên lôi.

Trong đạo lôi quang thứ ba màu bạc tím, mơ hồ có thể thấy Ân Hàn Giang khoanh chân ngồi trên không trung, trường kiếm hoành trước người y, phát ra âm thanh ngâm vang không cam lòng bị luyện hoá.

Bây giờ Văn Nhân Ách hết nhiệm vụ rồi, hắn đứng ở vị trí không xa lôi vân, nhìn Ân Hàn Giang.

Là Ân Hàn Giang, nhất định có thể luyện hoá thanh kiếm này. Văn Nhân Ách có lòng tin như vậy. Giữa lôi quang, xung quanh Ân Hàn Giang và trường kiếm dần hình thành một tấm kết giới, bảo vệ một người một kiếm, mặc cho đạo thiên lôi thứ tư, năm, sáu, bảy đánh xuống cũng chưa sứt mẻ gì. Chín đạo thiên lôi, sức mạnh của đạo trước gấp đôi đạo sau, đạo thứ nhất còn có thể chịu đựng, tới đạo thứ tám thứ chín, cự lôi đã đủ để huỷ diệt cả Vạn Lí Băng Nguyên.

Đạo thiên lôi thứ tám bổ xuống, kết giới bao quanh cơ thể Ân Hàn Giang cuối cùng cũng bị chém ra một vết rách, địa hoả Vạn Lí Băng Nguyên quay cuồng, không khí trên khắp bình nguyên tăng nhiệt độ đến một mức đáng sợ, nếu sắt thường bị ném vào khoảng không này chắc chắn sẽ hoá thành thép loãng, thấm hết vào địa hoả không tìm lại được nữa.

Để phá huỷ thanh tiên kiếm mới hình thành này, lôi vân tụ lại trong phạm vi trăm dặm đã hoàn toàn biến thành màu tím, đạo thiên lôi thứ chín vận sức chờ phát động.

Lúc này đây, kết giới của Ân Hàn Giang tuyệt không có khả năng chống lại đạo thiên lôi cuối cùng, nếu trước đó y còn chưa thu phục được tiên kiếm, người và kiếm sẽ cùng nhau hoá thành cát bụi dưới lôi đình tử sắc. Ân Hàn Giang ở trung tâm kết giới cố gắng giao lưu với tiên kiếm, hy vọng nó có thể trở thành kiếm của mình. Thần hồn của y thả về phía trường kiếm vô số thiện ý, mong nó sẽ giúp mình bảo vệ Tôn thượng, tiên kiếm lại hoàn toàn không nghe, chỉ muốn lao ra ngoài kết giới, thoát khỏi sự quản thúc của thiên địa.

Vì sao tiên kiếm không chịu thuần phục? Đây là kiếm do huyết hồn của Tôn thượng ngưng tụ thành, kế thừa một phần sát lộ đạo của Văn Nhân Ách, Ân Hàn Giang nói với kiếm rằng y muốn bảo vệ Văn Nhân Ách, vì sao kiếm lại không phục?

Ân Hàn Giang trăm lần không nghĩ ra mà lúc này kết giới đã không chịu được uy áp của đạo thiên lôi thứ chín, vỡ tan dưới lôi vân. Ân Hàn Giang và thanh kiếm khao khát bỏ chạy kia hoàn toàn lộ ra dưới sấm sét.

Y đã không khống chế được tiên kiếm nữa, thanh kiếm đen thuần này thế nhưng lộ ra ý đồ nhắm về phía lôi vân, nó muốn nghênh chiến thiên lôi!

Ân Hàn Giang duỗi tay miễn cưỡng cầm trường kiếm, kiếm ý dũng mãnh tràn vào thần hồn, y nghe được thanh kiếm không ngừng gào thét: Chiến! Chiến! Phải chiến!

Chiến ý trào dâng khiến Ân Hàn Giang trong chốc lát trở lại trấn nhỏ biên thuỳ, năm ấy y mười tám tuổi, xa xa nhìn Tôn thượng áp chế toàn bộ tu vi, giống như một người phàm, hăng hái dẫn dắt tướng sĩ dưới trướng tắm máu chiến đấu. Mỗi chiêu của Văn Nhân Ách đều không che chở cho bản thân, cho dù bả vai bị lưỡi lê xuyên qua, trường kích trong tay hắn cũng không vì đau đớn mà ngưng lại.

Y ngơ ngác đứng trước mặt Tôn thượng, muốn làm kiếm của Tôn thượng, muốn bảo vệ Tôn thượng, nhưng vũ khí của Văn Nhân Ách là trường kích, hắn nói với y:

"Bản tôn không cần ngươi bảo vệ."

Không cần bảo vệ Tôn thượng, cuộc đời của Ân Hàn Giang còn ý nghĩa gì?

Lôi quang hoá thành một con cự long màu tím, rít gào cuốn lấy Ân Hàn Giang còn đang mê mang, Văn Nhân Ách đứng ở nơi xa quan sát hơi hơi đưa tay, cuối cùng buông xuống.

Lúc này nếu hắn ra tay giúp đỡ, tâm ma của Ân Hàn Giang sẽ vĩnh viễn không thể biến mất.

Văn Nhân Ách từng nói, hắn không quan tâm Ân Hàn Giang chết vì mình, hắn để ý chính là Ân Hàn Giang điên vì hắn.

Ma Tôn quen nhìn sống chết, cho dù bản thân chết hay thuộc hạ chết, hắn hoàn toàn không thèm để ý. Hắn muốn là chết có ý nghĩa, là khuynh tẫn sức lực không còn tiếc nuối. Hắn hy vọng Ân Hàn Giang hiểu rõ, Văn Nhân Ách muốn tuyệt không phải là một con rối chỉ biết hành động theo mệnh lệnh, một cấp dưới lúc nào cũng trung tâm. Hắn cần một tiên phong quân có thể cùng mình tấn công trận địa địch, một thanh đao nhọn có thể một nhát đâm vào trái tim kẻ thù. Ân Hàn Giang, liệu có thể hiểu được không?

Lôi đình tử sắc đã hoàn toàn bao phủ Ân Hàn Giang, Văn Nhân Ách im lặng nhìn bóng hình y biến mất, chẳng lẽ chỉ có thể dừng lại ở đây thôi sao?

Đột nhiên, trong lôi quang phát ra một tiếng ngâm dài, một đạo kiếm quang đón thiên lôi xông thẳng về phía chân trời, lấy khí thế rạch trời chém vào lôi vân, lôi vân như một con rồng lớn màu tím quay cuồng, hàng vạn kiếm quang hiện lên, lôi vân ầm ầm tán ra.

Ân Hàn Giang áo quần rách nát, cầm một thanh kiếm, chuôi kiếm và kiếm tuệ đều là màu đen nhánh, thân kiếm chốc lát loé lên điểm điểm tinh quang, trường kiếm chống trời, nhất kiếm phá lôi.

Văn Nhân Ách nghe thấy y trầm giọng nói:

"Ban tên Phá Quân, Phá Quân kiếm."

Trên trời sao Phá Quân cực kì loá mắt, Phá Quân kiếm u u không ngừng, Văn Nhân Ách gọi Thất Sát kích ra, phát hiện Thất Sát kích thế nhưng cũng không khống chế được mà run lên.

Là đang vui vẻ.

Vui vì trong thiên địa sinh ra một thanh thần binh hiểu nó nhất, vui vì rốt cuộc cũng có một vũ khí có thể sóng vai cùng đi với nó, từng bước lên tiên!

Trên đường tu chân, tuyệt không có lối tắt. Nếu đã hạ quyết tâm đi vào con đường đoạt thiên thì phải xả thân thành thần, trên con đường này, không có ai cần được bảo vệ, chỉ có nghênh chiến, lấy sức mạnh của bản thân nghênh chiến Thiên Đạo!

Ân Hàn Giang chậm rãi bay đến trước mặt Văn Nhân Ách, ánh mắt thâm thuý khó dò. Lúc này y không quỳ xuống, mà nhìn Văn Nhân Ách, cao giọng nói:

"Ân Hàn Giang minh bạch."

Không phải thuộc hạ, mà là Ân Hàn Giang.

Văn Nhân Ách cười thoải mái, Thất Sát kích chạm vào Phá Quân kiếm, âm thanh lưỡi mác chạm vào nhau thanh thuý, Văn Nhân Ách vui mừng nói:

"Giữa đất trời này, có một người cùng mình song hành, Bản tôn rất vui."

Ân Hàn Giang cũng lộ ra ý cười nhàn nhạt, lúc này đây, y rốt cuộc không phụ lòng dạy bảo của Tôn thượng, thu phục Phá Quân kiếm, luyện thành kiếm ý của chính mình.

Văn Nhân Ách không cần Ân Hàn Giang bảo vệ, Văn Nhân Ách cần một người đồng hành, có thể dựa lưng vào nhau, giương cao vũ khí, trên con đường nghịch thiên này, Thần chắn sát Thần, Phật chắn sát Phật.

Văn Nhân Ách buông Thất Sát Kích ra, để nó đuổi bắt đùa giỡn với Phá Quân kiếm, hắn nâng tay, đối mặt với Ân Hàn Giang, cầm tay y.

Song chưởng nắm thành quyền, lời thề im lặng thành lập trong đôi mắt của hai người.

Hai người cùng nhìn trời, sao Thất Sát và Phá Quân tôn nhau toả sáng, hào quang mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Nhưng cùng lúc đó, Tham Lang cách vách thế nhưng cũng toả sáng rực rỡ, suýt nữa áp đảo cả ánh sáng của Thất Sát và Phá Quân.

"Gì?" Văn Nhân Ách và Ân Hàn Giang nhìn nhau, Thư Diễm Diễm đang làm gì đây, vận khí bạo trướng à?

Lại nói tiếp, sau Chính Ma đại chiến, hắn có khoảng một năm rồi chưa về Huyền Uyên tông, cũng không biết Tông môn đã biến thành dạng gì rồi.

***

Tác giả nói:

Thư Diễm Diễm: Ngày lành của lão nương có phải sắp tới rồi không?