Chương 54: Triền miên - Trung (H)
"Ưm!" Cuối cùng Thẩm Trọng Hoa vẫn sợ làm Thẩm Thất bị thương, động tác dịu dàng, côn ŧᏂịŧ chậm rãi tiến vào, khiến cho Thẩm Thất có thể cảm nhận rõ kích thước và nhiệt độ của chàng, cảm nhận cực đại của chàng từ từ đẩy vào trong lỗ nhỏ, từ từ kéo căng từng nếp uốn nhỏ ở trong hành lang của nàng, từ từ lấp đầy khoảng trống và du͙© vọиɠ của nàng.
Nhưng mà, sau khi côn ŧᏂịŧ của Thẩm Trọng Hoa tiến vào hoa huyệt Thẩm Thất, nàng cũng chỉ thoải mái một lát thôi, một lát sau trong huyệt nóng vẫn truyền tới từng cơn ngứa ngáy, còn có một luồng nước ấm bất giác tuôn ra. Thẩm Thất thật sự khó chịu, ưỡn ngực cọ sát vào người Thẩm Trọng Hoa, hơn nữa còn hừ nhẹ, giống như muốn quyến rũ chàng, sau đó dùng chân quấn quanh vòng eo của Thẩm Trọng Hoa rồi trượt xuống vuốt ve qua lại ở trên bắp chân và bụng.
"Thất Thất..." Thẩm Trọng Hoa gạt sợi tóc dính trên môi Thẩm Thất ra, thâm tình nói nhỏ với nàng: "Nàng là tiên nữ, cũng là yêu tinh..."
Nói xong, chàng cũng chẳng kiêng dè nữa, rút côn ŧᏂịŧ ra một chút rồi nhấp mông, tiến vào toàn bộ!
"A!" Thẩm Thất lại được thỏa mãn, túm chặt hai tay Thẩm Trọng Hoa yêu kiều rêи ɾỉ, mà Thẩm Trọng Hoa cũng cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ từng cơn thắt chặt, cộng thêm tác dụng của xuân tiêu tán, hoa huyệt Thẩm Thất càng nóng bỏng và chặt chẽ hơn trước kia, không khác như lần đầu tiên, suýt chút nữa khiến chàng buông vũ khí đầu hàng.
Càng không nói Thẩm Thất bị tìиɧ ɖu͙© chi phối lắc lư nhẹ hạ thân khiến hoa huyệt vừa co thắt muốn hút lấy côn ŧᏂịŧ của chàng.
"Ưʍ... a... a ư... a..." Cọ xát hạ thể mang tới kɧoáı ©ảʍ khác thường, tạo ra một cơn ngứa ngáy kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho cả hai. Mà từ giữa cổ họng nàng bật ra tiếng rêи ɾỉ mất hồn quyến rũ, càng khiến cho Thẩm Trọng Hoa không khống chế nổi bản thân, cuối cùng chàng không còn dịu dàng nữa, ôm eo Thẩm Thất kéo nàng vào trong ngực, nhấp hông thúc vào.
"Ah! Ah! Ah! Ah!" Thẩm Trọng Hoa quả nhiên là có thể lực tốt, mỗi một lần chàng thúc vào đều khiến cho Thẩm Thất cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ ngập tràn bên trong hoa huyệt. Va chạm mãnh liệt và kɧoáı ©ảʍ không ngừng khiến cho hai tay Thẩm Thất cùng dần leo lên cổ Thẩm Trọng Hoa, tìm kiếm một điểm tựa, mong muốn chàng có thể thúc vào sâu và mạnh hơn nữa.
Xuân tiêu tán khiến Thẩm Thất không màng thể diện, khiến thể xác và tinh thần của nàng tới lúc này chỉ còn du͙© vọиɠ giao hợp, hơn nữa cũng làm cho hoa huyệt của nàng giống như sống lại. Mật huyệt chuyển động, dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt, mị thịt mềm nóng giống như một cái lưỡi quấn lấy côn ŧᏂịŧ Thẩm Trọng Hoa triền miên cùng chàng, giống như muốn hút cạn máu tươi của chàng, lại giống như không chịu để chàng đi.
"Là ta không tốt, Thất Thất ướt tới mức này rồi..." Thẩm Trọng Hoa giống như thở dài một tiếng rồi mới ôm theo Thẩm Thất, tăng tốc tốc độ ra vào. Hạ thể hai người không ngừng va chạm, phát ra thanh âm "bạch bạch bạch", mà trận va chạm mãnh liệt này khiến cho tiếng rêи ɾỉ quyến rũ của Thẩm Thất vỡ vụn: "A! A... a! Ưm! A a!"
Thẩm Trọng hoa càng dùng sức thúc vào, tiếng kêu của Thẩm Thất càng trở nên hút hồn.
Ở kiếp trước Thẩm Thất từng chủ động lấy lòng trong lúc giao hoan nhưng luôn cố hết sức khống chế thanh âm của mình, bây giờ rêи ɾỉ như vậy, Thẩm Trọng Hoa cũng là lần đầu tiên nghe, chỉ cảm thấy Thẩm Thất có một giọng nói hay, lúc nói chuyện với chàng đã nghe hay rồi, không ngờ lúc hoan ái với chàng giọng nói này còn êm tai hơn.
"Hộc..." Bởi vì xuân tiêu tán, tiểu huyệt Thẩm Thất suýt chút nữa tước vũ khí của Thẩm Trọng Hoa khiến chàng bắn ra. Vào lúc kí©ɧ ŧɧí©ɧ và hưng phấn nhất chàng rút côn ŧᏂịŧ đang căng cứng của mình ra, trong tiếng hừ nhẹ nghe có vẻ hơi bất mãn của Thẩm Thất, chàng tách hai chân của Thẩm Thất ra hết cỡ rồi cúi đầu xuống...
Đùi của Thẩm Thất đã sớm ướt nhẹp, tất cả đều là hoa dịch dấp dính.
Thẩm Trọng Hoa cúi đầu hôn lên rốn Thẩm Thất trước, sau một hồi hôn nhẹ, trong lúc Thẩm Thất uốn éo vòng eo, đầu lưỡi vừa liếʍ, môi vừa hôn thẳng xuống dưới, tới thẳng hoa huyệt chảy mật dịch liên tục của Thẩm Thất.
"A... a ưʍ... a! A aaa...!" Lúc môi và lưỡi của Thẩm Trọng Hoa chuyển động qua lại ở trong khe nhỏ hẹp của nàng, tiếng rêи ɾỉ của Thẩm Thất càng lúc càng lớn, thân thể cũng vặn vẹo kịch liệt, giống như một mỹ nữ mềm mại để mặc Thẩm Trọng Hoa đặt nàng ở dưới thân tùy ý làm loàn
Ngón tay của Thẩm Trọng Hoa lần mò, vạch hai cánh hoa mỏng giữa hai chân nàng ra, tìm thấy viên tiểu châu bị che giấu kia rồi liếʍ láp không ngừng, khiến cho Thẩm Thất chẳng những không cảm thấy được xoa dịu mà ngược lại trong huyệt càng ngày càng ngứa.
"Không... a a! Đừng! A... Đừng liếʍ mà... a! Aaa... Ưʍ.." Tuy hoa huyệt trống rỗng không có côn ŧᏂịŧ lấp đầy nhưng cảm giác tê dại này lại càng mang tới kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt hơn, từng đợt từng đợt cuốn sạch tất cả, khiến cho hô hấp Thẩm Thất càng ngày càng gấp gáp, lưng cũng cong lên, eo cũng run rẩy, lắc đầu liên tục, từng đợt kɧoáı ©ảʍ xộc thẳng lêи đỉиɦ đầu, thật sự là ý loạn tình mê...