Trọng Sinh Thịnh Sủng

Chương 23: Ác mộng - Trung (H)

Chương 23: Ác mộng - Trung (H)

Tiểu huyệt ngứa nóng bị lấp đầy trong nháy mắt, Thẩm Trọng Hoa và Thẩm Thất cùng nhau thở nặng nề.

Côn ŧᏂịŧ tiến vào tiểu huyệt ướt nóng, bỗng như con thú hoang bị thương bị chọc giận, cùng với tiếng gầm nhẹ của Thẩm Trọng Hoa đâm vào trong hành lang chặt khít của Thẩm Thất.

"Ưʍ..." Thẩm Thất bị thế công như mưa giông gió bão của chàng làm cho duỗi thẳng hai chân, chân nàng khoác lên trên lưng Thẩm Trọng Hoa một cách tự nhiên nhưng động tác của Thẩm Trọng Hoa hung ác, thúc mạnh tới nỗi hai chân nàng lay động loạn xạ, căn bản không vòng được trên eo chàng.

"Ưʍ... uh... hư... a... ah..." Côn ŧᏂịŧ thúc loạn ở trong hoa huyệt, Thẩm Thất bị Thẩm Trọng Hoa làm cho cả người lung lay, thân thể của nàng run rẩy, thanh âm cũng run nhè nhẹ.

Gạch vàng trơn, Thẩm Thất không có chỗ bấu víu, chỉ có thể lấy hai tay túm chặt hai cổ chân gập lại. Côn ŧᏂịŧ Thẩm Trọng Hoa thô dài, bởi vì để cho mình dễ chịu một chút, Thẩm Thất cố hết sức mở thật rộng hai chân ra.

"Hộc... hộc... hộc..." Nhấp liên tục mấy chục cái, động tác của Thẩm Trọng Hoa dần dần chậm lại. Chàng không còn ra vào thật nhanh nữa mà mỗi lần đều rút côn ŧᏂịŧ dính đầy hoa dịch từ hoa huyệt Thẩm Thất ra, sau đó lại nhét qυყ đầυ to như trứng lớn của chàng vào, nhờ vào độ cong hướng lên trên của côn ŧᏂịŧ, chầm chậm thúc vào trong huyệt.

Vừa xâm nhập vừa lăng trì cọ xát mị thịt vô cùng mềm mại.

Côn ŧᏂịŧ thô tráng chầm chậm xâm nhập hoa huyệt ướŧ áŧ, ấm nóng, xúc cảm siết chặt, theo côn ŧᏂịŧ xâm nhập, dần dần nuốt hết ngũ giác của Thẩm Trọng Hoa, nếp nhăn vừa gồ ghề vừa thô ráp trên vách hoa huyệt dán lên qυყ đầυ mẫn cảm, không khỏi khiến cho túi tinh của Thẩm Trọng Hoa căng ra.

"Ưʍ... uh... ư ư... ah..." Giống như thường ngày, lúc làm chuyện này, Thẩm Thất luôn bị bức nhịn không nổi bật ra tiếng rêи ɾỉ.

Thẩm Trọng Hoa cũng không tiếp tục thúc vào trong nữa, qυყ đầυ chặn ở hoa tâm Thẩm Thất, động tác của chàng khiến cho Thẩm Thất thoáng thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Nhưng Thẩm Trọng Hoa lại lặp đi lặp lại như thế, không ngừng cọ sát, khiến cho trong huyệt nàng sinh ra một cơn ngứa ngáy, nhịn không được vặn vẹo thân thể, vặn vẹo như vậy, mị thịt bên trong hoa huyệt giống như sống dậy bắt đầu nhúc nhích, hút côn ŧᏂịŧ nóng bỏng của Thẩm Trọng Hoa vào, giống như ngàn vạn cái lưỡi câu người.

“A!” Thẩm Trọng Hoa gầm nhẹ một tiếng, ôm lấy eo Thẩm Thất, một tay nhấn nàng về phía mình, để cho nơi giao hợp của hai người dán chặt vào nhau. Tiến sâu vào hơn một chút, qυყ đầυ sưng tấy của Thẩm Trọng Hoa hung ác thúc vào tử ©υиɠ, khiến Thẩm Thất cong người lên, lại một trận rung động.

Ngay sau đó, lại một hồi chọc vào rút ra giống như mưa rền gió dữ.

“Bạch bạch bạch!” “Bạch bạch bạch!” Thanh âm quanh quẩn ở trong điện trống trải, ngay cả trong không khí cũng nhiễm mùi vị dâʍ đãиɠ.

Thẩm Thất lúc này ngay cả cổ chân cũng không cầm được, nàng mở mắt ra nhìn, thấy Thẩm Trọng Hoa nhắm chặt hai mắt, đếm kỹ từng sợi lông mi như cánh quạt của chàng, chẳng biết từ lúc nào trong mắt chứa đầy nước mắt.

Trong lúc lắc lư, tay Thẩm Thất run lên vỗ lên lưng Thẩm Trọng Hoa, tư thế thân mật giống như đang ôm nhau. Có lẽ đây là lần đầu tiên của nàng, cũng là một lần cuối cùng, ôm chàng, vượt qua thân phận của nàng.

Mà khi Thẩm Thất đang ôm Thẩm Trọng Hoa, muốn sát lại gần chàng, thân hình Thẩm Trọng Hoa bỗng run lên, lúc mở mắt ra trong mắt lộ ra tia hung ác, bắt lấy hai cổ tay chồng lên nhau của Thẩm Thất, giơ cao khỏi đỉnh đầu của nàng, đè nàng xuống đất.

Thẩm Trọng Hoa dừng lại một chút, hít sâu, Thẩm Thất mồ hôi đầm đìa nhìn chàng, bỗng nhiên, chàng thúc vào cực nhanh, thúc một cái vào tận cùng, ngay sau đó bắn ra...