Tần Cảnh với chuyện lằng nhằng giữa Tần Cảnh trước đây và Việt Trạch hoàn toàn không hay biết gì cả, chỉ có thể mặt xám mày tro ngồi trên mặt đất, trầm mặc không biết vì sao.
Việt Trạch thấy cô không lên tiếng, lại cho là cô chột dạ, con ngươi mắt tối sầm lại, lạnh giọng nói: "Cô càng lúc càng lớn mật!... Giao VCD (video compact disc) đó ra đây!"
Tần Cảnh mạc danh kỳ diệu: "Cái gì VCD cơ?"
Việt Trạch nhìn lại nghĩ cô giả ngu, sắc mặt càng không tốt: "Tần Cảnh, cô cho rằng, ra vẻ không biết là có thể lừa được người sao?"
Tần Cảnh càng thêm ủy khuất: "Video đó là video về cái gì, anh nói rõ ràng một chút đi!"
"Cô còn giả vờ?" Việt Trạch đã quen với bộ mặt giảo hoạt chơi sau lưng, tự nhiên không tin, "Nói vậy, là cô không chịu giao phải không?"
Tần Cảnh cơ hồ lệ rơi, vì làm sao mà tất cả đàn ông ở cái chỗ này, không có một mống nào là nói chuyện như một người bình thường với cô thế?
Đoạn đối thoại của hai người vừa rồi, quả thật giống hệt phim truyền hình mấy đoạn cẩu huyết ——
"Tại sao lại như vậy, cô nói rõ ràng cho tôi!"
"Không phải, anh hiểu lầm, anh nghe tôi giải thích!"
"Tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không nghe!"
"Anh nghe tôi giải thích đã, anh nghe tôi giải thích, anh..."
"Trước đây tôi đã nói với cô rồi, " Việt Trạch sắc mặt dị thường tối tăm, rồi lại có một loại biểu cảm đạm mạc giả dối khó hiểu, "Nếu như cô còn một lần nào nữa chọc đến tôi, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho cô!"
Tần Cảnh toàn thân cứng đờ, cảm giác bị ánh mắt của hắn làm đông cứng, nhưng lại mơ hồ cảm thấy hắn cũng không phải là như vậy, mà cô cũng không có sợ hãi gì sâu sắc.
Nhưng nói thế nào thì nói, cô cũng muôn phần oan khuất, cô cái gì cũng không có làm đâu!
Chẳng lẽ là bởi vì bộ tiểu thuyết đáng chết này, quá mạnh mẽ! Định mệnh của cô là bị đủ mọi loại người qua đường XXX, nên cô có cố tránh né, cũng không thể thoát?
Tần Cảnh trơ mắt nhìn bọn người đi theo Việt Trạch, vừa cởi cúc áo vừa không biểu tình bước đến, có cảm giác quá cẩu huyết. Sao lại dùng kịch bản độc ác thô tục như vậy?
"Việt Trạch! Anh tốt xấu gì cũng là người có giáo dục, có văn hóa, thế mà anh, còn đứng ngoài xem, anh thực sự TMD hạ lưu! Thô tục!" Tần Cảnh nghiến răng nghiến lợi.
Trước mặt cô, Việt Trạch nhún nhún vai, khuôn mặt đầy bất lực: "Không có cách nào khác, tôi phải dùng chính video của cô để đổi lấy cái của tôi! "
Tần Cảnh giờ mới phát hiện, còn có một người đàn ông khác, mặt không biểu cảm, cầm máy quay DV đứng cạnh Việt Trạch.
Đứng ngoài xem còn không đủ, vậy mà còn muốn cầm DV quay chụp,
Hồn đạm! (= với "hỗn đản")
Tần Cảnh khóe miệng giật giật: "Tôi thực sự không hiểu anh đang nói đến cái gì?"
Việt Trạch gật gật đầu: "Không sai, càng lúc càng cãi bướng!"
Tần Cảnh thật muốn ngửa mặt lên trời thở dài, ông trời ơi, làm ơn ban xuống cho tôi một người nào đấy hiểu tiếng người đi!
Mấy tên tay chân Việt Trạch chậm rãi bước tới, đều đã cởi bỏ áo sơ mi, lộ ra từng khối từng khối cơ bụng khỏe đẹp, có kẻ đã bắt đầu tháo thắt lưng. (lạy chị, giờ còn nổi máu sắc nữ chắc)
Tần Cảnh toàn thân run lên, sẽ không phải, thực là như vậy? Cô thực lòng cái gì cũng không biết mà!
Hơn nữa, nhìn mặt mũi tên Việt Trạch kia, không thể tin là loại người dám làm chuyện này!
Lại nói đến, không phải trong tiểu thuyết nói rằng, tiếp theo cô bị người ta gì đó, lần đầu tiên không phải chỉ có một Việt Trạch sao? Làm sao mà lại thành tập thể thế này?
Tần Cảnh không ngừng lùi ra sau, cố cách xa mấy kẻ kia một khoảng, nhất thời gấp gáp đến đầu óc trì trệ, có điểm chập mạch, liền nghĩ đến nội dung kịch bản trong tiểu thuyết, kêu gào: "Chẳng lẽ không phải là anh đến sao?"
Lời vừa dứt, cả nhóm người kia ngừng lại, ơ, cái câu nói kia, ờ, có phải là muốn cùng BOSS của bọn hắn có cái gì đó.
Hơn nữa, xét đến BOSS trước đây với Tần Cảnh có một đoạn sâu xa, tất cả đều không động tĩnh, đồng loạt nhìn hướng Việt Trạch.
Việt Trạch lúc đó đang uống nước, suýt tý nữa không kịp một ngụm nước sặc chết.
Hắn bị câu nói này kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mi tâm run lên: người này giờ lại có thể không biết xấu hổ đến như vậy?
Hắn bị nghẹn, khó chịu, sắc mặt ửng đỏ khụ một hai cái, vài giây sau, đứng dậy, chậm rãi đi tới chỗ cô đang ngồi.
Tần Cảnh nhất thời cảm thấy một cỗ áp lực bức người, so với mấy người đàn ông vừa nãy còn khiến cô khó thở hơn. Cô ngồi ở trên mặt đất, ngước nhìn bóng người cao lớn, vô ý thức không ngừng lui về sau, đến sát tường, đã là không đường trốn chạy.
Việt Trạch đến trước mặt cô, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Hắn dùng con ngươi tối đen nhìn cô một lúc lâu, đột nhiên người, không hề có ý tốt: "A! Nói vậy, đêm đó ấn tượng cũng rất sâu sắc, nhỉ!"
Ngừng một giây, đầu ngón tay liền nắm cằm cô, hơi hơi liễm đồng, "Có như vậy nhớ tôi sao?"
Bùm, lại một nội dung long trời lở đất không có trong kịch bản!
Trong đầu Tần Cảnh nhất thời như đồng cỏ bị giày xéo hỗn độn tan tác, chẳng lẽ, trước kia Tần Cảnh đó, còn từng ngủ cùng Việt Trạch???
Vốn đã biết, đầu tiên, Tần Cảnh là đã ngủ với Doãn Thiên Dã rồi...
Oa ô, sao lại có thể bừa bãi như vậy!
Advertisement / Quảng cáo
Tần Cảnh trong hiện thực là tiểu thư khuê các nhành mai khóm cúc nha, làm sao mà vừa xuyên qua lập tức thành phụ nữ phong lưu từng ngủ với nhiều đàn ông như thế này chứ!
Tần Cảnh, cô thật là kẻ ngu ngốc đi, nhà cô có lão ba kinh tế tốt như vậy thì không cần, còn náo thành cái gì mà sảy chân để người ta tiềm quy tắc hả!!! Giả như không đủ thì cũng có thể đến cầu xin khép nép các chú bác giàu có, vẫn còn hơn là để người khác lợi dụng như vậy!!!
Chẳng lẽ bởi vì là nữ phụ văn, nữ chủ đã xác định bị thành bia đỡ đạn, cho nên mới sinh ra một loạt hành vi không có logic không thể tưởng tượng não tàn thần kinh?
Trong lòng Tần Cảnh đã là lệ rơi từng hàng từng hàng như mì sợi, miệng lại hừ lạnh: "Việt Trạch, sao anh lại tự luyến như vậy được?"
Việt Trạch cũng không cáu, nghiêng đầu nhìn cô: "Nghe nói An Nham bỏ cô!"
Ể, câu này là câu thăm hỏi được ưa chuộng ở thế giới này sao?
Thế quái nào tất cả mọi người gặp Tần Cảnh đều chỉ muốn hỏi một câu này vậy?!!
Tần Cảnh cố nén nửa khắc, tức giận nói: "Điểu ti không phẩm chất, chướng mắt!"
Việt Trạch từ chối cho ý kiến nhướng mày, hiển nhiên cho rằng cô chỉ là cãi bướng: "Phải không? Lúc trước khi cô lấy tấm hình của tôi từ cái chỗ này, hình như không phải nói như vậy!"
Tần Cảnh nhíu mày, cô cũng không có hiểu đầu cua tai nheo, cũng chẳng làm sao nhớ được cái thời điểm "Lúc trước" là thế nào.
"Lúc đó tôi đã từng nói, cái thứ mà cô liều mạng đổi lấy như vậy, một ngày nào đó sẽ mất đi!" Hắn nói thật chậm rãi, nhìn như châm chọc, trong nhãn tình lại có chút như là thay cô tiếc nuối.
Tần Cảnh:...
Ai có thể giải thích một chút cho tôi, rốt cục mọi chuyện là như thế nào???
"Hai người đã chia tay, tôi cũng không ngại nói cho cô hay!" Việt Trạch nhìn chòng chọc cô, tiếp, "Lúc trước cô vì An Nham, không sợ địa thế nguy hiểm tới đây chụp ảnh trộm tôi. Đối với nữ nhân không để tôi vào mắt như cô, tôi đương nhiên cũng không có muốn nương tay. Bất quá..."
"Cô suýt bị chết đuối, rồi sau đó lại cùng với tôi..." Việt Trạch không có tiếp tục nói hết, phút chốc môi mỏng hơi nhếch, mắt cười sáng lên, "Hết thảy chuyện này, An Nham kỳ thật đều biết."
Tần Cảnh lẳng lặng nghe, không buồn không vui, thế giới này thật là vô giới hạn!
Không có cặn bã nhất, chỉ có càng cặn bã hơn!
Doãn tiểu cặn bã ở vị trí hạng nhất cặn bã nam không thể giữ, bị kẻ kế tục An Nham đuổi kịp và vượt qua.
Phải biết, Tần Cảnh trong nhật kí tuy rằng không nói qua chuyện với Việt Trạch, nhưng là có nói qua chuyện sau này của việc đó, Tần Cảnh đó trước rất nghi ngờ, nghi ngờ bạn trai An Nham trước giờ đều không đυ.ng đến cô, nghi ngờ chính mình có phải hay không là không có mị lực!
Tần Cảnh hiện tại biết, An Nham lợi dụng Tần Cảnh đạt tới mục đích của mình, ngược lại lại ghét bỏ Tần Cảnh ngủ cùng người khác.
Tần Cảnh tuy rằng rất vui mừng thân thể này của cô chưa từng có chung đυ.ng gì với An Nham đó, nhưng mà trong lòng không dừng được chửi bới kẻ cặn bã kia: An Nham đáng chết lão xử nam!!! Chúc anh cả đời đều là xử nam!!!
Bộ tiểu thuyết chắc chắn phải đổi tên rồi, thành "Cả sọt đàn ông cặn bã" mới đúng~~~ còn có trước mặt cô Việt Trạch này, lại nghĩ dùng mấy lời đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô sao,
Chẳng qua cô đã sớm thay hồn, không thì cũng có thể phẫn nộ phát điên.
Cô liếc hắn, bình bình đạm đạm nói: "Nói này nọ kí©ɧ ŧɧí©ɧ tôi, có ý gì? Mệt cho anh là đàn ông, mà có thể cậy thế bắt nạt cô gái yếu đuối như tôi!" Cô nói, kéo kéo dây thừng sau lưng.
Việt Trạch không kí©ɧ ŧɧí©ɧ được cô, lại bị cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho tuấn mi lần nữa run lên, cô, cô có thể châm chọc như vậy, bảo hắn không phải đàn ông sao? Hơn nữa, từ bao giờ da mặt cô dày thế?
Vậy mà còn không biết ngượng tự nhận là cô gái yếu đuối??
"Cô gái yếu đuối" chờ ở ngoài nhà ở khu cao cấp của hắn suốt ba ngày, còn tránh được cả dàn trị an bảo vệ, trèo tường đột nhập?
Cô gái yếu đuối lại đánh hết ba bốn bảo vê, không sợ nơi nguy hiểm đi chụp trộm ảnh của hắn?
Cô gái yếu đuối lại bị nhấn trong nước đến mức nửa sống nửa chết vẫn nắm chặt thẻ nhớ trong tay, dùng cách nào cũng không chịu mở tay ra?
Cô gái yếu đuối lại bị hắn giữ ở dưới thân cả đêm giày vò đến chết đi sống lại, mà thật sự cắn môi đến chảy máu, cũng quyết chết không kêu một tiếng?
Nếu như cô yếu đuối, hắn cũng sẽ không nhớ kỹ cái tên Tần Cảnh, đến tận bây giờ; hắn cũng sẽ không thể khống chế mình yên lặng theo dõi tin tức về cô, yên lặng vì cô loại bỏ những kẻ đã bị cô chọc giận muốn tìm cô báo thù.
Đêm hôm đó, hắn nghĩ, hắn kỳ thật là thua người phụ nữ này rồi. Hắn còn nghĩ, nếu như trên đời có một người con gái nào vì hắn như vậy,...
Hắn tỉnh lại từ trong những suy nghĩ lan man, đạm đạm xem nàng: "Tôi nói gì, cũng là muốn nhắc nhở cô! Nếu cô có gì không thành thật, lại muốn khiêu chiến lời tôi, Tần Cảnh, tôi thật sự, làm cho cô sống không bằng chết!"
Tần Cảnh nghe ra hắn giọng điệu chuyển biến, cũng có chút sợ hãi, nhỏ giọng nói: "Sống không bằng chết? Có phương án khác không?"
Việt Trạch nhìn lướt qua bộ dáng đáng thương tội nghiệp của cô, nhìn thế nào cũng như là giả vờ, hắn không biết phải hay không có một loại ảo giác, người này, thế nào vừa đến trước mặt hắn lại đều dạng không sợ chết như vậy?
Vừa rồi một khắc cô tỉnh lại, cũng là bộ dáng không có chỗ nào kinh sợ. Cảm giác như, cô là được cử tới để khắc hắn vậy?
Hắn hơi hơi liễm đồng, đột nhiên nổi hứng trêu cợt, nghiền ngẫm nhìn cô, nói: "Như vậy đi, cho cô hai lựa chọn, bọn hắn, hoặc là,... Tôi!"
Tần Cảnh:... Người đàn ông này... Không biết xấu hổ!
Hơn nữa, ách, không phải cô xuyên qua nhục văn sao?
Tần Cảnh nhíu mày ngột ngạt một lúc, lại nhìn thấy trong mắt hắn đầy ý cười, lại còn cười!!! Giờ cô mới biết, ý hắn là cố ý dọa cô, người này sao lại có sở thích độc ác vậy chứ!
Tần Cảnh: "Có thể cho phương án thứ ba không?"
"A!" Việt Trạch xoa xoa càm, giật mình hiểu ra, "Cô muốn tất cả người ở đây cùng nhau?"
Tần Cảnh không lời cúi đầu: "Không muốn, tôi yếu ớt, chịu không nổi!"
Hiện tại ngay cả những người đàn ông mặt lạnh băng cũng đều một biểu cảm nhịn cười đến thống khổ.
Việt Trạch quay đầu đi, cười, hai vai run nhẹ.
Tần Cảnh:...
Có gì đáng cười??
"Uy!" Tần Cảnh đổi giọng, "Tôi thực sự không có cái video gì gì mà anh nói, cuối cùng là anh muốn cái gì hả?"
Việt Trạch thu lại nụ cười, than nhỏ nói: "Thư Miểu nói cô đã quay trộm tôi!"
"A đứa con trong bụng cô ta thì ra là của anh?" Tần Cảnh kinh ngạc, vẻ mặt không có ý tốt, "Tôi còn tưởng là của cái đạo diễn thô tục họ Trương cơ!"
Việt Trạch mày run run: "Tôi lần trước gặp cô ta là cách đây một năm!"
Tần Cảnh: "Cô ta muốn hại tôi, tôi vốn không có!" Nói xong, lại không thể tin tưởng nhìn hắn một cái: "Người cẩn thận thần bí như anh, lại có thể bị tôi quay trộm video bêu xấu sao?"
"Chính là bởi vì là cô, tôi mới tin là thực!" Việt Trạch u u địa nhìn cô một cái, nhưng hắn đột nhiên chuyển quan tâm sang một vấn đề khác tương đối hứng thú hơn, "Cô ta vì sao lại muốn hại cô?"
Nhưng Tần Cảnh đối với đề tài này không có hứng thú, lắc lắc dây thừng sau lưng: "Uy, anh gióng trống khua chiêng nhiều thế rồi, giờ thả tôi ra được chưa?"
Việt Trạch nhìn chòng chọc Tần Cảnh, không trả lời, lại quay đầu nhìn thoáng qua những người đứng sau lưng hắn, mấy người đàn ông kia liền lập tức rời khỏi.
Trong gian phòng vắng vẻ, chỉ còn lại hai người, hắn và cô.
Trong lòng Tần Cảnh căng thẳng, từ lúc bắt đầu đến thời điểm này, lúc này, chính là thời khắc nguy hiểm nhất.
Người đàn ông bên cạnh ánh mắt liên tục thay đổi. Lúc trước hắn đều đạm đạm, lành lạnh, nhìn thế nào cũng không giống người dám làm loại chuyện này, cho nên, trước cô còn có thể nói chuyện không ngại ngần với hắn, tim cũng chưa từng đập khẩn trương muốn chết như là,
Bây giờ. Trong con người thâm thúy của hắn hiện lên gì đó giống như, tà niệm.
Tần Cảnh chỉ thấy toàn thân cứng ngắc, bị dọa được không có bất kỳ biểu cảm gì, phản xạ có điều kiện rụt về sau, chỉ hận không thể khảm chính mình lên vách tường vậy.
Hắn có đầy hứng thú quan sát từng chút biểu cảm biến hóa trên mặt cô, rồi đột nhiên, hắn tới gần cô, mà cô không còn chỗ lui.
Hắn nhẹ nhàng hít hà trên cổ cô một khí tức khẩn trương thơm ngát, tựa hồ có chút không thể kiềm chế, lại thở ra một luồng khí nóng trên cổ trơn bóng, dẫn đến cho Tần Cảnh một trận run rẩy:
"Thế nào?" Hắn thanh âm trầm thấp như thấy cả màu đen, "Không nghĩ đến ôn lại một chút, chuyện tiêu hồn đêm đó sao?"