"A, tại sao cậu ấy vẫn chưa gọi cho mình nhỉ?"
Đây là lần thứ ba mươi lăm Lâm Khả mở điện thoại ra xem trong hôm nay rồi.
"A, giáo viên Tiểu Lâm? Cô đang đợi một cuộc điện thoại quan trọng à?" Giáo viên môn Toán học ngồi bên cạnh ngạc nhiên nhìn Lâm Khả.
Lâm Khả lập tức ngồi thẳng lên, lắc đầu: "Không phải, là chuyển phát nhanh, ha ha, chuyển phát nhanh."
Không biết từ lúc nào các cô giáo khác cũng đã kéo ghế ngồi lại gần Lâm Khả: "Oa, giáo viên Tiểu Lâm, không phải cô yêu rồi chứ?"
"A? Không không có." Lâm Khả chột dạ giải thích, gương mặt đỏ ửng lên.
"Này, đừng trêu giáo viên Tiểu Lâm nữa, cô mau trở lớp của mình đi." Một giáo viên chủ nhiệm lâu năm xen ngang cuộc nói chuyện của hai cô.
"Được rồi, tôi trở về lớp đây."
"Tôi cũng đi chấm bài cho học sinh đây."
"..."
Nhìn các giáo viên khác nhanh chóng tản ra, Lâm Khả thầm nhẹ nhàng thở ra, rồi lại nhìn chằm chằm cái điện thoại, có vẻ uể oải.
Ngày hôm qua ——
Cậu ấy chỉ nói đùa thôi ——
...............
Lâm Khả cả ngày đi làm có chút uể oải, kết thúc một ngày dạy học, cô bất lực cúi đầu trên bàn làm việc.
"A...8 giờ rồi, cậu ấy cũng chưa liên hệ với mình..."
A?
Hình như cậu ấy không biết số điện thoại của cô?
Hay là, điện thoại của cô có vấn đề?
A...
Reng reng...
Ngay lúc Lâm Khả thở dài lần thứ tám mươi, điện thoại cô lập tức vang lên.
Cô lập tức cầm lấy điện thoại!
A a a!!!
Một dãy số xa lạ!!!
Trái tim bắt đầu đập thình thịch, cô nắm thật chặt điện thoại, ra vẻ bình tĩnh nghe điện thoại: "Alo?"
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói nhàn nhạt: "Ra cửa."
"A...hả?"
Lâm Khả nghe thấy tiếng tút tút vang đến, có chút khó thở.
"Chưa gì đã tắt máy rồi, thật là không có phép tắc gì cả."
Lâm Khả khẽ chửi thầm, sau đó nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi ra cổng trường, dưới chân bước chân không khỏi có chút vội vàng.
Vừa mới ra khỏi cổng, đã thấy một thân ảnh cao cao mặc áo sơ mi màu lam nhạt, an tĩnh dựa vào xe hơi màu trắng, ánh mắt lãnh đạm, ngũ quan tinh xảo, khiến người khác không thể dời mắt được.
Không biết vì cái gì, Lâm Khả mới nhìn một cái, đã nhanh chóng đỏ mặt.
Cô bước đến, cẩn thận đứng bên cạnh Doãn Hàng, vừa định mở miệng, lại thấy các giáo viên nữ khác cũng đi ra, nhìn cô kì quái, định gọi hai chữ "Doãn Hàng", đến lúc thanh âm ra khỏi miệng lại thành: "Anh."
Nghe giọng nói của cô, ánh mắt các giáo viên kia đang vô cùng ảm đảm, nhanh chóng sáng bừng lên.
"Cô giáo Tiểu Lâm, anh chàng đẹp trai này là anh trai cô à?"
Lâm Khả có chút xấu hổ: "A...vâng."
"A, cô giáo Tiểu Lâm, anh cô có bạn gái chưa?"
"A, cái này..."
Doãn Hàng nhíu mặt, mặt vô cảm nhìn Lâm Khả: "Lên xe."
Nói xong, cậu nhanh chóng ngồi vào vị trí lái xe, để lại Lâm Khả xấu hổ nhìn các nữ giáo viên kia.
"Cô giáo Tiểu Lâm, hình như anh của cô không được khỏe."
Lâm Khả nhìn mặt Doãn Hàng dần đen lại qua cửa số xe, nuốt nước miếng, cô mím môi, quay đầu nhỏ giọng nói: "Anh tôi không thích phụ nữ."
Tiếng nói vừa dứt, mặt các nữ giáo viên kia nhanh chóng biến sắc: "A, ra thế, ha ha ha, không sao đâu. Cái kia...cô giáo Tiểu Lâm, chúng tôi việc đi trước đây."
"Vâng, được ạ, ngày mai gặp mọi người."
Nhìn các nữ giáo viên kia chạy trối chết, Lâm Khả cười trộm, sau đó ngồi vào ghế phụ.
"A..."
Doãn Hàng nhìn gương mặt đỏ bừng của Lâm Khả, nhướng mày: "Tớ không thích phụ nữ?"
Hả?
Lâm Khả ngẩn người, sau đó mặt mày cong lên, cười hì hì nói: "Ai da, đừng để ý, tớ chỉ giúp cậu tránh gặp phiền phức thôi."
Lâm Khả không muốn nói ra rằng, cô sợ người khác thích Doãn Hàng!
"Ừ."
"Bây giờ chúng ta đi đâu?"
Doãn Hàng cúi đầu, không trả lời vấn đề Lâm Khả hỏi: "Về sau, đừng gọi tớ là anh nữa."
Hả?
Hả?
"Gì cơ? Không phải cậu muốn tớ gọi cậu là anh sao?" Lâm Khả ngây ngốc nhìn Doãn Hàng chằm chằm.
Doãn Hàng nhìn hai mắt Lâm Khả đang chớp chớp, trong lòng có chút bực bội: "Từ bây giờ không được gọi nữa."
"Ừ." Lâm Khả ỉu xìu, ngoan ngoãn ôm giáo án, không nói một lời.
Mấy năm không gặp, càng ngày càng kì quái, không gọi thì không gọi nữa, việc gì phải cáu bực.
——
Xe chạy bon bon trên đường phố thành phố H, Lâm Khả nhìn cây cối ngoài cửa sổ, khóe miệng mỉm cười.
"Doãn Hàng, mấy năm qua, cậu sống tốt lắm à?"
"Ừ."
"Tại sao cậu không gọi điện về cho tớ?"
"..."
Không nghe thấy tiếng trả lời, Lâm Khả có chút mất mát, cô nhếch khóe miệng: "Nhưng mà, bây giờ cậu trở về rồi, tớ rất vui."
"Ừ."
A...
Ngoại trừ nói "ừ" ra, cậu ấy vẫn không nói thêm điều gì cả.
Trong nhất thời, Lâm Khả không biết nói gì cả.
Xe bình tĩnh chạy trên đường phố, hai người trong xe không nói câu nào, Lâm Khả nhìn cây cối ngoài cửa sổ, trong lòng bỗng thấy yên tâm.
Việc cậu ấy trở lại so với bất cứ điều gì cũng không quan trọng bằng.
——
Ting ting ——
Khi Lâm Khả bị một âm thanh chói tai đánh thức, cô phát hiện ra xe của Doãn Hàng đã dừng ở bờ biển.
Hả?
Cô xoa xoa hai mắt, không tin được khi nhìn thấy sóng biển vỗ rì rào vào bờ; "Làm sao có thể đến được đây?"
Nơi này cách thành phố H gần 60km, tại sao Doãn Hàng có thể đến được đây?
"Xuống xe."
"Ừ."
Lâm Khả cởi dây an toàn ra, ngoan ngoãn theo Doãn Hàng xuống xe.
Gió biển thổi qua, tóc mái Doãn Hàng rủ xuống trán, bao phủ lấy ngũ quan tinh xảo, làm Lâm Khả không khỏi rung động.
"Doãn Hàng."
"Ừ."
"Chúng ta đến đây làm gì?"
"..."
Doãn Hàng trầm mặc mười giây: "Ngắm biển."
Lâm Khả:...
"Ừ."
Bờ biển lúc sáng sớm, không có nhiều người, chỉ thỉnh thoảng có một vài cô gài trẻ ngẫu nhiên đi qua, vui cười đùa giỡn, lại nhanh chóng đi xa.
Lâm Khả nhìn mặt biển phản chiếu ánh mặt trời, khóe miệng cong lên, gương mặt lộ ra hai má lúm đồng tiền ngọt ngào.
"Điện thoại tớ hỏng rồi."
Hả?
Nghe được giọng nói nhàn nhạt của Doãn Hàng, Lâm Khả quay đầu, buồn bực nhìn cậu.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt ngạc nhiên đang nhìn mình chằm chằm của Lâm Khả, Doãn Hàng có vẻ không được tự nhiên, cậu ho nhẹ hai tiếng, tiếp tục nói: "Lúc đi trại hè, điện thoại bị rơi xuống biển, tìm mãi không thấy, về sau, không nhớ được số điện thoại."
Lâm Khả ngẩn người, nhưng trong lòng có chút vui mừng, Doãn Hàng đang giải thích với cô sao?
"Cậu có thể hỏi chú dì mà."
Doãn Hàng nhíu mày: "Im lặng."
Cậu thừa nhận chính mình có chút ngại ngùng khi tìm ba mẹ để hỏi số điện thoại của Lâm Khả, không biết giải thích thế nào sẽ càng khó lấy được số hơn.
Lâm Khả nhỏ giọng lẩm bẩm: "Khó hiểu."
"Nhưng, tớ chưa từng quên."
Một câu nói lạnh lùng, nhưng cũng đủ làm trái tim Lâm Khả đập nhanh hơn.
Cô không nói gì, mà yên lặng đợi Doãn Hàng nói tiếp.
"Năm năm trước, những gì tớ viết cho cậu, tớ vô cùng nghiêm túc."
Thình thịch thình thịch ——
Gò má Lâm Khả chậm rãi đỏ lên.
Thình thịch thình thịch ——
Cảm giác trái tim sắp nhảy ra ngoài.
"Năm năm sau..."
"Không thay đổi."
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại s1apihd.com và Wordpress của Uri Micasa.