Trên triền núi lúc này, chỉ còn lại hai người, gió thổi nhè nhẹ, tất cả tạo nên một khung cảnh vô cùng lãng mạn.
Thế nhưng Lâm Khả đã sớm không còn tâm trạng nào thưởng thức cảnh đẹp nữa: "Doãn Hàng, cậu còn đau không?"
Doãn Hàng cúi đầu nhìn Lâm Khả đang ngồi xổm, đôi mắt đỏ hồng, trông cô như một con thỏ nhỏ đang bị thương, khóe mắt còn nhàn nhạt vệt nước, cậu nhẹ nhàng thở hắt, duỗi tay xoa xoa đầu cô: "Khóc?"
Lâm Khả xoa xoa khóe mắt, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Tớ đâu có khóc."
"Tớ không sao đâu."
Cậu không cần lo lắng.
Thật là kỳ lạ, rõ ràng rất muốn gây khó dễ trêu chọc cô, vậy mà lại không muốn thấy cô khóc một chút nào.
——
Trên đường xuống núi.
Doãn Hàng đi như bay.
"Này, Doãn Hàng, cậu đi từ từ thôi." Lâm Khả cho tay vào ba lô đeo trên vai lấy chai nước ra thở hổn hển đi sau Doãn Hàng.
Doãn Hàng nhếch miệng: "Tại chân cậu ngắn."
Lâm Khả phồng má lên: "Lại là câu này."
Doãn Hàng: ^.^
Xuống đến chân núi, Lâm Khả mới đuổi kịp Doãn Hàng, cô bám chặt lấy tay Doãn Hàng, không ngừng thở dốc, làn da trắng nõn đã sớm nhiễm một tầng hồng: "Bụng cậu nhanh vậy đã đỡ hơn rồi sao?"
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng vẫn đầy sự trách móc, rõ ràng vừa nãy mới đau muốn chết mà.
Doãn Hàng bình tĩnh nói: "Chỉ là thể lực tớ tốt thôi."
Lâm Khả chu chu miệng: "Doãn Hàng, cậu thật đáng ghét."
Doãn Hàng: Nhưng cậu rất thích còn gì.
Tuy rằng giọng nói đầy sự trách móc, nhưng Lâm Khả vẫn nhìn Doãn Hàng bằng đôi mắt long lanh, ý cười nơi khóe miệng lan tỏa qua đôi mắt, truyền ra ngoài, má lúm đồng tiền sâu sâu, cũng tựa hồ như mật rượu thơm ngọt.
Doãn Hàng tuy mặt không chút biểu tình, nhưng tâm lại vô cùng rung động.
Trên đường về nhà, hai người sóng vai đi cạnh nhau.
Lâm Khả nắm chặt bình nước, chu chu miệng: "Doãn Hàng, cậu xem tính tình anh Thẩm tốt như vậy, nói chuyện cũng rất dịu dàng, còn thường xuyên cười nữa. Cậu cũng nên cười nhiều vào."
"Tớ không đem nụ cười đi bán."
Doãn Hàng nhíu mày, chân bước nhanh hơn.
"Này, sao tự nhiên đi nhanh vậy, đi từ từ thôi, chả quan tâm tới con gái gì cả." Lâm Khả chạy chậm đuổi theo. "Quỷ hẹp hòi, cậu tức giận cái gì?"
Doãn Hàng:...
Mái tóc được cột thành đuôi ngựa của Lâm Khả tung tẩy phía sau, hai mắt sáng tựa như những vì tinh tú, cô chạy đuổi theo Doãn Hàng, tự mình lẩm bẩm: "Tuy rằng hơi hẹp hòi, lại lạnh nhạt, tính tình thất thường, nhưng mà tớ vẫn thích cậu vô cùng."
Giọng nói nho nhỏ, nhưng không sót một từ nào truyền tới tai Doãn Hàng.
Cậu nhíu chặt mày lại, bước chân trong nháy mắt chậm dần đi.
"Này, sao tự nhiên cậu lại đi chậm lại?" Lâm Khả thiếu chút nữa đâm sầm vào lưng Doãn Hàng, cô nháy mắt, thò đầu ra nhìn chằm chằm gương mặt đẹp đẽ của Doãn Hàng, vẻ mặt có chút nghi hoặc.
"Tớ mệt rồi."
Lâm Khả:...
Doãn Hàng thật là đáng ghét mà.
Đi cả một ngày, Lâm Khả vừa đói vừa mệt, muốn uống nước, lại lo rằng mình không mở được nắp chai, cô thận trọng nhìn Doãn Hàng một chút, lại nhìn vào bình nước, cuối cùng quyết định —— tự cô sẽ mở.
Cô lấy sức, chuẩn bị vặn nắp bình nước.
Tất cả hành động có phần ngu ngốc của cô đều rơi vào mắt Doãn Hàng, cậu bất động nhìn chằm chằm Lâm Khả.
Xoẹt —— tạch ——
Lâm Khả không thể tin được nhìn bình nước.
Nhưng mà cô ngạc nhiên không phải vì mình tự vặn được nắp bình nước, mà là nắp bình nước đã được vặn ra.
Nhìn bộ dạng ngây ngốc của Lâm Khả, Doãn Hàng thầm cười trộm: "Đi thôi."
Doãn Hàng đút tay vào túi quần, đầu hơi lắc lắc đi về phía trước, có vẻ rất vui.
Lâm Khả chớp chớp hai mắt, ngây ngốc nhìn bình nước trong tay, lại ngẩng đầu nhìn theo Doãn Hàng đi phía trước, dường như đã hiểu cái gì đó.
Cô cong cong khóe miệng, đi nhanh đuổi theo Doãn Hàng, tay nhỏ giật giật vạt áo Doãn Hàng: "Cảm ơn cậu, Doãn Hàng."
"Chuyện gì?"
Hai má lúm của Lâm Khả càng hiện rõ, đôi mắt cũng vô cùng sáng: "Cậu giúp tớ vặn nắp chai nước, cậu đối với tớ thật tốt, tớ rất vui."
Giọng nói mềm mại vang lên khiến trong lòng Doãn Hàng có chút ngứa ngáy, cậu cảm thấy mặt mình có chút nóng lên, cả người có chút không được tự nhiên, cậu quay đầu đi, hơi khó chịu nói: "Ai giúp cậu chứ."
"Ừ, không giúp, nhưng tớ vẫn thấy vui."
Doãn Hàng:...
Lâm Khả vẫn ngoan ngoãn nắm lấy vạt áo của Doãn Hàng, Doãn Hàng cũng không nói gì nữa, từ từ đi cùng Lâm Khả, cả hai cùng trở về nhà.
"Doãn Hàng, tớ thật sự rất muốn nhìn thấy ánh nắng buổi chiều mùa thu ở trên núi, tuy rằng hôm nay không được nhìn thấy, nhưng được đi cùng cậu, tớ thấy rất vui." Lâm Khả hơi cúi đầu, gương mặt ửng hồng, khóe miệng nở một nụ cười ngọt ngào.
Doãn Hàng nghiêng đầu nhìn đỉnh đầu Lâm Khả, nét mặt vô cùng dịu dàng.
Thật ra tớ cũng muốn cậu đưa đi xem nắng chiều, nhưng lại không thích đi cùng bọn họ.
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại s1apihd.com và Wordpress của Uri Micasa.
——
Trên núi.
Tách —— tách ——
Thẩm Nhất nhìn ảnh chụp trong điện thoại, kéo tay Thẩm Hàn Văn, hai mắt trợn tròn: "Anh hai, em đảm bảo chị dâu mà nhìn thấy anh như thế này, sẽ không đồng ý gả cho anh đâu."
Thẩm Hàn Văn cầm lấy điện thoại trong tay Thẩm Nhất, nhìn ảnh chụp chính mình, cảm thấy vô cùng vừa lòng, nói: "Sao? Anh thấy rất đáng yêu mà."
Thẩm Nhất: "Anh hai, anh thật thừa tự tin."
Thẩm Hàn Văn cất điện thoại đi, nhìn ánh nắng trải dài khắp núi, thấp giọng nói: "Nhất Nhất, Khả Khả và Doãn Hàng không phải anh em ruột?"
Thẩm Nhất cười lớn: "Đương nhiên, bọn họ chỉ là anh em trên danh nghĩa thôi."
Thẩm Hàn Văn có chút tò mò hỏi: "Tại sao?"
Thẩm Nhất cười nhạt: "Đàn ông lắm chuyện."
Thẩm Hàn Văn:...
"Doãn Hàng vô cùng nổi tiếng ở trường, cậu ấy không muốn nữ sinh trong trường hiểu lầm mối quan hệ giữa Khả Khả và cậu ấy, nên mới nói là anh em trong nhà, để mọi người không làm khó Khả Khả."
Thẩm Hàn Văn lúc này mới ngộ ra: "Thì ra thế, thế hai đứa nó là người yêu của nhau?"
Thẩm Nhất lắc đầu: "Cũng không phải."
"Hay hai đứa đều thích nhau? Nhưng không xác nhận mối quan hệ?" Thẩm Hàn Văn tuổi không còn nhỏ nữa, cũng đã từng trải qua quãng thời gian như vậy, lẽ nào anh không hiểu, chỉ là muốn nghe Thẩm Nhất khẳng định một câu.
Thẩm Nhất thở dài: "Cũng không phải, Khả Khả rất thích Doãn Hàng, cậu ấy chính là bảo bối cục cưng của cô ấy, còn Doãn Hàng dường như chỉ xem cô ấy là em gái thôi."
"Doãn Hàng thành tích vô cùng tốt, gia đình lại giàu có, lớn lên rất đẹp trai, nữ sinh thích cậu ấy xếp hàng dài cả con phố, Khả Khả lại quá ngây thơ, không biết có thể theo đuổi được Doãn Hàng không."
"Nhưng Khả Khả cũng không tệ, ngoại trừ thành tích học tập không tốt ra, thì tất cả những điểm khác so với Doãn Hàng đều môn đăng hộ đối." Thẩm Nhất trầm ngâm nói.
"Ha ha, em gái, tình cảm không thể nói trước được đâu."
"Cũng phải."
Thẩm Hàn Văn nhìn ánh mặt trời dần phai đi, trên gương mặt lộ ra một nụ cười tươi.
Không phải hai đứa trẻ kia đều thích nhau hay sao!
Xem nào! Tuy rằng cậu nhóc kia không đáng yêu chút nào, nhưng không ngờ trong trường học lại nổi bật như vậy.
Cứ tưởng mỗi Khả Khả là đồ ngốc, không ngờ em gái anh cũng vô cùng ngốc! Tin rằng hai người họ chỉ là mối quan hệ anh em đơn thuần!
Chỉ là chưa quen biết được bao lâu, nếu không anh sẵn sàng giúp Khả Khả, làm tên nhóc kia không cầm lòng được mà chủ động thổ lộ tình cảm.