Tháng 9 tại thành phố S, cái nóng bức còn chưa qua đi.
Một vài tia nắng nhỏ xuyên qua kẽ lá, trải dài hai bên đường phố. Cơn mưa to đêm qua như cuốn hết bụi bặm của thành thị, trong không khí tràn ngập mùi hương thơm ngát nhàn nhạt.
"Hì hì"
Một thân ảnh nữ sinh đang cúi đầu giẫm lên cái bóng phản chiếu dưới chân vô cùng vui vẻ, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười hoạt bát, má lúm đồng tiền ngọt ngào trên má lộ ra.
"Nhìn đường". Thanh âm nhàn nhạt vừa mới truyền vào tai, nữ sinh kia giật mình trượt chân, dẫm lên phía bên phải rãnh nước nhỏ, bọt nước văng lên, đôi giày màu trắng trong nháy mắt biến thành "con mèo đen".
Lâm Khả cúi xuống xem xét, vẻ mặt buồn rầu nhìn chằm chằm nam sinh bên cạnh cao hơn mình rất nhiều: "Giày bẩn".
Nam sinh kia liếc mắt nhìn Lâm Khả thấp hơn mình không chỉ một cái đầu, tóc dài đến ngang vai cột thành đuôi ngựa, tóc mái ngang trán, lúm đồng tiền nhỏ xinh sâu hun hút, hai mắt sáng như sao, chớp chớp nhìn hắn.
Nét mặt Doãn Hàng không chút xao động nhìn cô: "Đáng đời".
Mới vừa quay đi được hai bước, áo sơ mi đã bị một cánh tay trắng nõn bắt lấy, xoay người, trông thấy Lâm Khả ngửa đầu, tội nghiệp nhìn theo: "Doãn Hàng".
Thanh âm nhẹ nhàng mang theo một tia khẩn cầu.
Doãn Hàng mặt không thay đổi nhìn cô một hồi mới mở miệng nói: "Đi thôi"
Lâm Khả ngơ ngác nhìn cậu chằm chằm: "Đi chỗ nào?"
"Mua giày"
"Được!" Lâm Khả nhếch miệng cười, dưới ánh nắng mặt trời, mi mắt vẽ một đường cong cong. Cô ngoan ngoãn đi theo phía sau Doãn Hàng, nhảy nhót như một đứa trẻ.
Ba mươi phút sau.
Doãn Hàng đặc biệt chọn một đôi giày màu trắng cho Lâm Khả. Cô đứng trước gương, nhìn nam sinh cao lớn đằng sau qua tấm kính, mặt đỏ hồng: "Đẹp không?". Giọng nói mềm mại, nghe khiến người ta ngứa ngáy con tim.
Doãn Hàng liếc qua đôi giày trên chân Lâm Khả, không nói một lời, quay người đi thanh toán, đối với người còn đang soi gương nói: "Lâm Khả, đi".
"A"
Vừa đi ra khỏi tiệm giày, thấy ánh mắt trời càng ngày càng chói mắt xuyên qua kẽ lá, Doãn Hàng vỗ vỗ đỉnh đầu Lâm Khả: "Đi thôi, muộn rồi".
Nói xong không đợi Lâm Khả phản ứng, Doãn Hàng lập tức nhanh chân bước về phía trước.
Lâm Khả sửng sốt hai giây, nhìn khoảng cách giữa hai người dần giãn ra, hoảng hốt khẩn trương đuổi theo: "Doãn Hàng, chờ một chút".
Khóe miệng Doãn Hàng khẽ nhếch lên, bước chân ngày càng tăng tốc nhanh hơn.
"A, cậu đừng đi nhanh như vậy mà".
"Ai bảo cậu chân ngắn".
Lâm Khả bất mãn hua hua tay: "Tớ cao 1m63 lận"
Doãn Hàng hừ lạnh: "1m63 chân ngắn"
Lâm Khả phồng hai má bánh bao, thở hồng hộc đuổi theo Doãn Hàng, đôi mắt long lanh, tức giận trừng trừng nhìn cái tên nam sinh đang chê cười cô chân ngắn.
Được thôi, 1m63 của cô so với 1m82 của cậu xác thực mà nói cũng có hơi ngắn.
Mà khi đó, Lâm Khả cũng không phát hiện ra nam sinh đi trước cô khẽ nhếch miệng cười, sợ cô không đuổi kịp nên cố tình bước chậm lại, nhưng khi thấy cô sắp đến gần thì lại tăng tốc bước về phía trước.
Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên, khi hai người bước vào khuôn viên trường học thì đã không còn bất cứ âm thanh huyên náo nào, chỉ còn tiếng côn trùng kêu, thật sự là rất yên tĩnh. Bởi vì học cùng một lớp nên hai người đều đến muộn.
Lâm Khả nghiêm túc đứng trước cửa lớp, vẻ mặt áy náy: "Doãn Hàng, thực sự xin lỗi".
Doãn Hàng nhún nhún vai, tỏ vẻ không có gì.
Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của lão sư, ông đang nói những điều cần chú ý về năm học sơ nhị (*) này.
(*) sơ nhị: tương đương với lớp 11 bên mình đó.
Vì đứng lâu nên hai chân Lâm Khả hơi tê tê: "Doãn Hàng"
Doãn Hàng liếc qua Lâm Khả, thản nhiên nói: "Gọi anh".
Lâm Khả mím môi một cái, lúm đồng tiền trên gương mặt lúc ẩn lúc hiện: "Nhưng cậu chỉ lớn hơn tớ mười tháng"
Doãn Hàng đem hai tay đút vào túi quần: "Mười tháng cũng là lớn hơn".
Doãn Hàng chỉ hơn Lâm Khả đúng mười tháng. Nói đến cũng là cái duyên, mẹ của hai người vốn là bạn thân thì không cần nói đến, lại còn mua nhà cùng một khu, trở thành hàng xóm của nhau.
Khi còn bé, mỗi ngày hai mẹ đều cùng nhau đi dạo phố mua sắm, tiểu Doãn Hàng liền mang tiểu Lâm Khả đi theo, hai người giống hệt hai cái đuôi nhỏ đi theo hai vị mẫu thân đằng trước, đi qua các cửa tiệm.
Khóe mắt tiểu Lâm Khả lúc nào cũng mọng nước, nói: "Anh, em mệt quá".
Doãn Hàng cau mày hù dọa Lâm Khả: "Không được kêu mệt, bằng không anh sẽ mặc kệ em đấy".
Tiểu Lâm Khả bị dọa, sợ hãi lôi kéo tay Doãn Hàng, lúc lắc đi theo sau, trong miệng ngậm một que kẹo mυ'ŧ.
Đó là lần đầu tiên Doãn Hàng thấy được thành công.
Sau này khi lớn lên.
Nhìn thành tích tiến bộ vượt bậc của Doãn Hàng, Lâm Khả lại khóc: "Ô ô..."
Doãn Hàng nhìn một mặt đầy nước mắt của Lâm Khả, có chút phiền lòng: "Lại khóc rồi, thật phiền".
Lâm Khả khịt mũi, nức nở nói: "Thành tích của cậu tốt như vậy, về sau tớ không thể cùng cậu học chung một trường".
Doãn Hàng nhíu mày: "Tớ giúp cậu học ôn tập".
Nước mắt đang rơi xuống, đột nhiên dừng hẳn: "Thật?"
Về sau, Doãn Hàng giúp Lâm Khả ngày đêm học bù, thành công thi đậu vào một trường ở thành phố S, tuy rằng chỉ là người đứng cuối cùng.
Đó là lần thứ hai Doãn Hàng nhìn thấy thành công.
Từ nhỏ, Doãn Hàng điển hình là hình mẫu con nhà người ta, còn Lâm Khả lại là đồ ngốc hay mơ mơ màng màng. Từ đó trở đi, mọi người xung quanh đều biết Lâm Khả chính là cái đuôi nhỏ của Doãn Hàng, tuy hơi phiền phức, nhưng Doãn Hàng chưa từng có cảm giác phiền chán.
Chỉ là, Doãn Hàng cũng có một bí mật nho nhỏ, một bí mật mà Lâm Khả cũng không biết ——— ở trường phải gọi cậu là anh.
"Anh...Doãn Hàng, về sau cậu định thi trường nào?" Lâm Khả dựa vào Doãn Hàng đứng bên cạnh, cảm nhận được hơi lạnh từ cánh tay cậu truyền đến.
Doãn Hàng nhìn bầu trời xuyên qua cánh cửa khu dạy học, bình tĩnh nói: "Học viện Y thành phố H".
Nghe vậy, Lâm Khả có chút ngưỡng mộ nhìn cậu: "Oa, vậy là cậu sẽ trở thành một bác sĩ sao?"
Doãn Hàng không trả lời, chỉ là khóe miệng vẫn luôn nhàn nhạt cười, tựa như cơn gió ôn hòa của những ngày tháng ba. Lâm Khả nhìn đến ngây dại, chờ lúc lấy lại tinh thần, cô bỗng nhiên thấy có chút mất mát.
"Anh, vậy chúng ta phải thật quý trọng hai năm còn lại rồi". Giọng nói mềm mại vang lên, thật khiến tim người kia ngứa ngáy.
Doãn Hàng nhíu mày: "Lại nói điều gì ngốc nghếch thế?"
Lâm Khả nghiêng đầu, hai mắt cong cong lên: "Bởi vì, tớ thành tích thế nào cũng không thể đậu học viên Y". Mái bằng rủ xuống gương mặt nhỏ hơi phiếm hồng.
Doãn Hàng trầm mặc, cúi đầu nhìn giày của hai người. Một cơn gió nhẹ thổi qua cánh cửa sổ, tóc mái trên trán Doãn Hàng khẽ động: "Lâm Khả, thi đến thành phố H đi".
Lâm Khả bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt mở to, liên tục chớp chớp nhìn Doãn Hàng, hiển nhiên là không hiểu được ý tứ của câu nói đó.
Doãn Hàng bị cô nhìn chằm chằm có chút khó chịu, anh đưa tay đẩy mặt Lâm Khả, thấp giọng nói: "Quay đi chỗ khác, xấu muốn chết".
Lâm Khả bĩu môi, sờ lên mặt mình rồi ngoảnh đầu lại, nhìn thần sắc có chút quái dị của Doãn Hàng: "Thật sự rất xấu sao?"
Nghe vậy, Doãn Hàng dừng lại, lúc này liền dứt khoát ngậm miệng không nói, cậu quay đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó nhanh chóng thu lại ý cười, bình tĩnh nhìn về phía trước.
Lâm Khả dựa vào bệ cửa sổ, hoạt động một chút cho đỡ bủn rủn chân tay, ấp úng nói: "Vì cái gì mà cậu muốn tớ tới thành phố H?"
Giọng nói nhàn nhạt của Doãn Hàng vang lên: "Thà hại tớ còn hơn hại người khác".
Lâm Khả nghe xong giống như nhớ tới một cái gì đó, gương mặt đỏ hơn phân nửa.
Trong đầu thầm nhớ lại, hình như mình từ nhỏ đến lớn không ít lần "gậy thọc bánh xe" người bên cạnh thì phải.
Còn nhớ lần đầu tiên Lâm Khả uống nước suýt bị nghẹn, cậu vì giúp cô mà bị Lâm Khả phun ra một mặt đầy nước. Khi đó, Doãn Hàng sợ bị giun đũa, lo lắng không nguôi mất một tháng trời.
Hồi hai người học lớp sáu, Lâm Khả nhất quyết đòi đi theo Doãn Hàng và các bạn đi lên sườn núi chơi. Một vài người bắt vịt về chơi, còn Lâm Khả thì dùng bao cát ném liên tục về phía Doãn Hàng, lực tương đối lớn. Doãn Hàng không tránh đi, liền bị một tổ ong ném về phía mình, cùng ngày hôm đó Doãn Hàng phải vào viện vì bị ong mật chích.
Doãn Hàng căm giận trừng mắt nhìn Lâm Khả: "Ta đây vì ngươi mà bị hủy hoại dung nhan, sẽ hận ngươi cả đời"
Lâm Khả thút tha thút thít nức nở đứng một bên: "Nếu cậu bị hủy hoại dung nhan, tớ sẽ cưới cậu về".
Doãn Hàng:...
Lúc hai người học cấp hai, sắp tới ngày thi, Doãn Hàng ngày đêm ôn tập, Lâm Khả bèn đem đến một ly sữa bò nóng hổi, dự định sẽ bảo cậu uống rồi nghỉ ngơi một lúc, nhưng không ngờ, vừa mới đến gần Doãn Hàng, bỗng bị trượt chân, cả ly sữa đổ ra, ướt cả một khoảng sách giáo khoa. Đêm hôm khuya khoắt, hai người cầm máy sấy, ngồi xổm ở góc tường sấy khô sách.
Ngày hôm sau, trước cửa phòng Doãn Hàng có dán một tờ giấy lớn, trên đấy ghi: Cấm chó dữ Lâm Khả bước vào phòng nửa bước.
Nghĩ đến những tai nạn xấu hổ trong quá khứ, Lâm Khả không kìm lòng được mà bật cười thành tiếng.
Doãn Hàng nhíu mày, nhìn thân ảnh lùn lùn bên cạnh, trong đầu nghĩ thầm, cười đến phát ngốc rồi.
Lâm Khả ngây ngốc gãi đầu, khi cười mí mắt hơi cong lên: "Dường như tớ chỉ có thể gây tai họa cho cậu thôi".
Doãn Hàng:...
"Doãn Hàng, Lâm Khả, mau trở về phòng học". Một giọng nói trầm thấp hồn hậu từ trong phòng học vọng ra.
Hai mắt Lâm Khả sáng lên, nhảy chân sáo, ngoan ngoãn đáp: "Dạ"
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất trên s1apihd.com và Wordpress của Uri Micasa.
Đến cửa phòng học, dường như Lâm Khả nhớ ra điều gì đó, hai mắt long lanh, quay đầu nhìn gương mặt đẹp như tạc của Doãn Hàng, chớp chớp hai con mắt tinh nghịch, hỏi: "Đúng rồi, nếu học Y thì cậu sẽ học khoa gì?"
Doãn Hàng nhàn nhạt mở miệng: "Nha khoa!"
"Nha khoa?" Lâm Khả nhìn cậu bằng ánh mắt quái dị "Tại sao?"
Doãn Hàng không có trả lời, chỉ đem ánh mắt chăm chú dừng trên người Lâm Khả, mi mắt cong cong tựa như cánh hoa anh đào, đáng yêu như Lâm Khả vậy.
Doãn Hàng nhìn thoáng qua, lại ngẩng đầu hướng về phía phòng học, môi mỏng nhẹ nhàng thoát ra hai chữ: "Ngây thơ".
Lâm Khả cúi đầu nhìn thấy người kia hướng mình mà cười, mặt hơi ửng hồng, bàn tay nhỏ bất mãn vẫy vẫy: "Đáng yêu mà".
Mới vừa bước vào phòng học, ba mươi chín đôi mắt đồng loạt nhìn về phía bọn họ.
Doãn Hàng mặt không chút biểu cảm trở về chỗ ngồi, nữ sinh trong lớp đều ngây ngốc nhìn cậu chằm chằm, trong mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ, điều này thực khiến Lâm Khả cảm thấy chán ghét.
Thầy giáo đưa bài thi trên tay cho Lâm Khả, ho nhẹ hai tiếng: "Bạn học Lâm Khả, em nên học hỏi bạn học của mình đi, thành tích học tập tốt như thế thầy không có chỗ nào để chê trách, còn em thật không xứng đáng với điểm thưởng mỗi tháng của thầy."
Lâm Khả cầm bài thi 32 điểm đỏ chói trên tay, bạn học trong lớp cười rộ lên, xấu hổ ngồi về chỗ.
Liếc nhìn con số 148 trên bài thi của Doãn Hàng, yên lặng thở dài, người này so với cô, thật sự là khác xa một trời một vực mà.
Thầy giáo cũng thật ác, tự nhiên lại đem bài thi cuối kì ra nói trước lớp, thật không còn mặt mũi nào mà đối mặt với cha mẹ nữa.
May mắn là lớp 11 từ trước đến nay không đem thành tích ra để phân ban, nếu không sẽ không được học cùng một lớp với cậu ấy.
Lâm Khả nghiêng đầu nhìn sườn mặt tinh xảo của Doãn Hàng, gương mặt lại càng đỏ bừng.
Xem ra, muốn thi đậu ở thành phố H, cô phải cố gắng thật nhiều rồi.