Cô Ấy Quá Ngọt Ngào

Chương 55

Editor: Mứt Chanh

Cả phòng chỉ có một mình Trần Diệu nghe ra được nguy hiểm ẩn chứa trong lời nói của Tạ Lâu.

Những người khác sao mà nghĩ đến được. Tính cách Lưu Na xưa nay đã như vậy, tin đồn yêu đương thường truyền từ miệng cô ta mà ra. Dù sao trong công ty cũng có mấy người không thể đắc tội, mặt khác tất cả đều là nhân vật nhỏ, cô ta một chút cũng không quan tâm. Lúc trước cũng có thực tập sinh cùng thực tập sinh gần gũi nhau vì công việc, cuối cùng cầm sắt hòa minh trở thành cặp vợ chồng trong công ty.

Còn bản thân cô ta làm việc cũng mạnh mẽ, lúc mang theo trợ lý thì cực kỳ nghiêm khắc, cả trợ lý nam lẫn nữ trong tay cô ta đều không chiếm được chỗ tốt. Điều này cũng làm cho nhóm trợ lý yếu thế sẽ theo bản năng mà ôm nhau sưởi ấm.

Giữa nam nữ một khi mà ôm nhau sưởi ấm, nếu hai người tính tình hợp nhau thì vô tình thành một đôi, ngược lại, người sếp này như cô ta cuối cùng còn bị nhòm trợ lý cô lập.

Dù sao, bọn họ lén lút nói xấu cô ta không ít.

Lưu Na lại hâm mộ những người trẻ tuổi này, tình cảm nói đến là đến, đương nhiên cũng không tránh khỏi có chút đố kỵ. Cô ta nhướng mày cười một cái, cà phê đặt lại trên bàn, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói mấy chi tiết mà cô ta chú ý….

Có một số điều đột nhiên bị thay đổi khi chúng được nói từ miệng của một người.

Rõ ràng hình ảnh không phải như vậy nhưng cuối cùng lại thành như vậy.

Tạ Lâu vẫn chống cằm, cũng không trả lời, tất cả chợt lóe lên trong mắt đều là tàn nhẫn.

Trần Diệu cảm thấy quá nguy hiểm, cậu cúi đầu nói với Lưu Na:

“Haiz, cùng đi ăn khuya nhé?”

Lưu Na đột nhiên được phó tổng mời thì sửng sốt, sau đó đuôi lông mày mang theo ý mừng,

“Phó tổng mời tôi à?”

Tuy nhìnTrần Diệu dễ ở chung nhưng thực tế vẫn chỉ ra rằng không thể nào thân cận với cấp dưới, càng miễn bàn mời đi ăn khuya. Trần Diệu nhìn thoáng qua Tạ Lâu đang cứng hàm.

Nghĩ thầm.

Thằng chó này lại muốn nổi bão rồi.

Cậu cười cười, nói với những người khác:

“Đều cùng đi ăn khuya đi? Công ty mở lâu như vậy rồi mà chưa cùng nhau đi ăn.”

Vui sướиɠ của Lưu Na lập tức tắt lịm.

À, thì ra là mời mọi người cùng nhau ăn.

Những người khác không mấy quan tâm đến cảm xúc của người thực tập, có thì nghe, không có thì thôi. Bây giờ phó chủ tịch mời ăn tối, nhanh đi thôi.

Vì thế soạt hai tiếng, mọi người đều thu dọn đi ra cửa.

Trần Diệu đi cuối cùng và đóng cửa lại.

Ước chừng hai giây sau, trong phòng hội nghị phát ra một tiếng vang rất lớn.

Những người khác sửng sốt.

Trần Diệu cười đẩy bọn họ:

“Không gì đâu, có đồ mới rớt, đi thôi.”

Bọn họ à một tiếng, cũng không nghĩ nhiều mà sôi nổi đi đến phía cửa.

*

Công ty lập tức yên tĩnh lại, mấy phần đèn sáng lên mà thôi. Cửa phòng họp được mở ra, khuôn mặt Tạ Lâu giấu ở nơi âm u, tối đen không rõ. Anh nhấc tay kéo kéo cổ áo, đi qua hành lang, liếc nhìn thấy ba bàn làm việc kề nhau thì ngón tay cào lấy bàn của trợ lý Trần.

Nơi đó để lại vết xước rất nhỏ.

Anh ra khỏi công ty.

Porsche đen nhanh chóng chạy tới Khu vực mới Hoa Đông.

Đến ngã tư đèn đỏ, anh gọi điện thoại cho Tô Hà, trong xe vẫn luôn vang lên tiếng chuông của Tô Hà, nhưng tạm thời không ai bắt máy. Điều này làm cho Tạ Lâu càng thêm tức giận.

Ngày mai có mưa nên vào ban đêm có chút lạnh.

Tạ Lâu mang theo một thân lạnh lẽo vào cửa cùng sắc mặt u ám.

Anh thay giày, đến gần hai bước thì nhìn thấy ngọn đèn đang chờ anh. Sau đó anh ngoảnh đầu lại thì nhìn thấy bóng người cuộn tròn trên sô pha, sắc mặt của Tạ Lâu mới dịu đi một chút.

Anh không vội đến phòng bếp tìm đồ ăn mà đến bên ghế sô pha, cúi người xuống, ngón tay chạm vào khuôn mặt đang say ngủ của Tô Hà. Ngón tay có chút lạnh nên Tô Hà né vào bên trong, gương mặt đỏ lên, đầu còn gối trên gối ôm, trong lòng ngực cũng ôm một cái, một tấm chăn nhỏ khác mở ra trải ở trên người.

Xem ra là chuẩn bị kỹ lưỡng mới ngủ.

Ngón tayTạ Lâu được một tấc lại muốn tiến một thước, sau đó theo cổ áo cô mà chạm vào, ở cổ cô du ngoạn. Cô vẫn còn chưa tắm có lẻ là do quá mệt mỏi nên vẫn đang mặc chiếc váy ban ngày.

Tô Hà lại né tránh, vẫn còn mơ màng chưa tỉnh.

Tạ Lâu sờ đủ rồi nên sắc mặt cũng khá hơn nhiều. Anh tựa vào trên bàn trà, lười nhác mà nhìn chằm chằm lấy cô.

Lúc này điện thoại của Tô Hà lại vang lên.

Là một WeChat.

Do lần trước Liễu Vân xem qua WeChat của Tô Hà nên Tô Hà đổi thành chỉ hiển thị có một WeChat.

*

Dù chưa quá muộn nhưng WeChat đến cũng không biết là ai. Tạ Lâu nghiêng đầu nhìn một hồi, một tia điên cuồng ở trong lòng anh phát sinh. Anh nhìn Tô Hà đang cuộn tròn, lại nghĩ tới buổi tối Lưu Na nói sinh động như thật thế nên anh cầm lấy di động….

Nhập vào mật mã khởi động máy của Tô Hà.

Đối với một sinh viên khoa học như anh, việc ghi nhớ những con số ngắn gọn như mật khẩu là điều dễ dàng.

Tô Hà từ trước đến nay đều chưa từng che giấu mật mã điện thoại với anh cho nên anh đã sớm nhớ kỹ.

Vì thế, điện thoại rất nhanh đã được mở.

Tạ Lâu không nhìn gì nhiều, trực tiếp tiến vào WeChat.

Đập vào trong mắt đó là trợ lý Trần gửi tới.

Răng rắc một tiếng.

Bên ngoài điện thoại hiện ra một vết nước.

Tạ Lâu không click mở, chỉ là lạnh lùng nhìn chằm chằm phần WeChat hiện ra.

Trợ lý Trần:

“Bệnh tình của mẹ em đã khá lên chưa?”

*

Bệnh tình của mẹ em đã khá lên chưa.

Tạ Lâu không quên, Tô Hà rất ít khi cùng anh nói về chuyện gia đình, đặc biệt là về mẹ cô. Nếu không phải anh mấy lần đoán được thì phỏng chừng cái gì anh cũng

không biết, mà cố tình, trợ lý Trần lại biết.

Hắn dựa vào cái gì mà biết?

Còn dựa vào cái gì mà hỏi tự nhiên đến vậy hả?

Tô Hà có phải nói qua với hắn không?

Những hình ảnh đó lần lượt hiện ra, Tạ Lâu ném di động Tô Hà lên bàn trà. Anh cúi người xuống, khuỷu tay đè ở đầu gối, cúi người nhìn Tô Hà.

Sự thù địch trong mắt anh cuộn hết lớp này đến lớp khác.

Nửa giây sau, anh khom lưng kéo Tô Hà từ sô pha ra rồi ôm đến phòng ngủ chính.

*

Mười phút sau, một tiếng kêu yếu ớt truyền ra từ phòng ngủ chính. Tô Hà bị Tạ Lâu hôn tỉnh từ trong mơ, cô hé mắt thì thấy quần áo trên người đã bị cởi hết, mình thì đang dựa vào lòng Tạ Lâu.

“Tạ Lâu….”

Tô Hà mới vừa cất tiếng thì đã bị anh đẩy lên.

Ngay sau đó, tiếng rêи ɾỉ cùng với tiếng khóc đều cùng một lúc.

“Tạ Lâu…..”

Cô gái mềm yếu kêu to, sau đó khóc lên,

“Anh nhẹ chút đi.”

Ngón tay cô bắt lấy khăn trải giường, chặt đến mức trở nên trắng bệch.

Tạ Lâu cúi xuống cắn lấy vành tai cô, đôi mắt mang theo bạo ngược còn có một chút lạnh lẽo, anh nhẹ giọng hỏi:

“Em có yêu anh hay không?”

Tô Hà hé miệng định nói chuyện thì anh lại không kiên nhẫn chờ cô trả lời, nhéo mạnh vào eo cô.

Tiếng kêu rời rạc lại phát ra, thật lâu sau cũng chưa biến mất.

Một đêm này thật là dài.

Nồi đồ ăn trong bếp vẫn không có ai mở ra.

*

Nửa đêm, trời đổ cơn mưa.

Giọt mưa tí tách cọ rửa ô cửa kính, màn cửa bị thổi trúng lạch cạch vang lên. Phòng ngủ chính tràn ngập hương vị tình yêu qua đi, Tô Hà quá mệt mỏi đến nỗi ngón tay cũng chẳng nhấc lên nổi. Cô lại cuộn tròn lại giống như trước. Tạ Lâu ôm lấy eo cô kéo cô trở về. Tô Hà mím môi, giọng nói khô khốc.

Tạ Lâu hôn tỉ mỉ ở sau gáy, nhỏ giọng hỏi cô:

“Muốn ăn chút gì không em?”

Tô Hà lắc đầu:

“Không đói bụng.”

Tạ Lâu híp mắt nhìn cô.

Hai giây sau, anh đứng dậy đi ra ngoài đổ ly sữa bò mang vào, ôm Tô Hà đứng dậy dỗ cô uống sữa bò.

Tô Hà cúi đầu, cắn ống hút.

Chăn rơi xuống bả vai, lộ ra dấu hôn kín mít…

Rậm rạp cả một mảng.

Tạ Lâu sờ lên xương quai xanh của cô cùng động tác không nặng.

Tô Hà đẩy sữa bò ra, lườm anh một cái.

Cái lườm này lại làm cho tức giận trong lòng Tạ Lâu tiêu tán đi không ít. Anh giấu đi tàn nhẫn bên trong, cúi người lấp kín môi cô, hôn triền miên, thuận tiện hôn nuốt lấy sữa bò, quấn lấy lưỡi cô:

“Đi ngủ sớm một chút.”

Tô Hà ừ một tiếng.

Tạ Lâu lấy đi ly của cô rồi đặt ở trên bàn, kéo cô lại đây, ôm lấy cô mà nằm xuống.

Tô Hà mệt muốn chết rồi.

Cô vừa chạm vào gối liền ngủ thϊếp đi.

Tạ Lâu lại không như vậy, tay anh dán vào bụng cô, một lúc sau, giọng nói trầm thấp vang lên ở trong phòng,

“Trợ lý Trần có phải thích em thích hay không?”

Nhưng Tô Hà không trả lời.

Chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ mà thôi.

*

Trời mưa cả một đêm, ngày hôm sau lại âm u. Tô Hà tỉnh lại thì Tạ Lâu không còn ở trong phòng nữa. Cô trở mình muốn đứng dây lại phát hiện

tay trái mình bị trói trên đầu giường bằng một chiếc nơ con bướm dễ dàng bị tháo ra. Cô nhíu mày, tay phải với qua kéo nó ra.

Tay trái trượt xuống dưới, có chút tê dại.

Cô xoay người ngồi dậy, lấy quần áo ở mép giường qua mặc vào, lại nhìn thoáng qua thời gian.

Sắp 8 giờ rồi.

Sáng hôm nay cô có tiết, buổi chiều lại phải đến công ty.

Rửa mặt xong thay quần áo xong thì Tô Hà ra ngoài liền nhìn thấy Tạ Lâu bưng đồ ăn từ trong phòng bếp ra đặt ở trên bàn cơm. Anh mặc áo tắm dài, dây lưng lỏng lẻo, dường như tùy lúc đều có thể rơi xuống. Anh nhìn qua Tô Hà, nhíu mày:

“Tối hôm qua không ăn, hôm nay ăn sáng nhé?”

Tô Hà ừ một tiếng rồi ngồi ở trên ghế, động tác nắm lấy cổ tay.

Tạ Lâu nhìn thoáng qua, cười nhẹ một tiếng:

“Tê sao?”

Tô Hà nhịn không được nữa:

“Anh bệnh tâm thần à, cột làm cái gì hả? Máu không thông biết không.”

Tạ Lâu cúi người hôn lên trán cô,

“Anh sai rồi.”

Đôi mắt lại đảo qua nhìn cổ tay cô, trong lòng là một trận khoái ý.

*

Tối hôm qua Tô Hà làm đơn giản, không có đồ ăn cay, đều tương đối thanh đạm, buổi sáng ăn cũng không sao nhưng bữa ăn hơi khô. Tạ Lâu ăn cơm, Tô Hà chỉ ăn rau. Buổi sáng cô không ăn được quá khô.

Ăn xong bữa sáng, Tạ Lâu đi thay quần áo.

Tô Hà vào bếp dọn dẹp một chút, sau đó đi ra thì Tạ Lâu đã thay xong, anh mặc áo thun đơn giản cùng quần jean. Trên tay còn cầm một túi hồ sơ, phía trên viết đại học Hải Thành.

Thoạt nhìn đã biết phải đến trường rồi.

Tô Hà lau tay, cúi người xuống lấy điện thoại ở trên bàn.

Tạ Lâu ngước mắt nhìn sang cô, ánh mắt dừng lại trên điện thoại của cô.

Đôi mắt là cảm xúc mịt mờ không rõ.

Tô Hà không click mở xem gì cả mà trực tiếp lấy bỏ vào túi xách. Sau đó ngoảnh lại nhìn Tạ Lâu:

“Đi thôi chứ?”

Tạ Lâu ừ một tiếng, tiến lên dắt lấy tay cô, lại từ tủ giày cầm chìa khóa xe, hai người đi xuống lầu lấyxe. Hầm giữ xe ướt sũng, ra khỏi tiểu khu, mặt đất cũng ướt nhẹp, nhưng cũng may là không có mưa.

Tạ Lâu biết Tô Hà buổi sáng có tiết nên trực tiếp chạy đến đại học Hải Thành.

Lúc này đã cuối tháng tư, qua hai ngày nữa là ngày 1 tháng 5, trường học phải nghỉ. Học kỳ hai cũng trôi qua nhanh chóng, trong trường học không ít học sinh cầm ô ở vườn trường đi lại. Chiếc Porsche đen chạy qua bọn họ. Tô Hà học cùng Trì Dĩnh trong tiết này vì vậy Trì Dĩnh hỗ trợ mang sách đến lớp giúp cô.

Trì Dĩnh ôm sách chờ ở hành lang, nhón chân nhìn qua.

Porsche đen vững vàng mà ngừng bên chân cô ấy, Tô Hà từ trong xe ra ngoài. Những chiếc lá vươn dài nhỏ vài giọt mưa trên nóc xe.

Tô Hà cúi người vẫy tay với Tạ Lâu.

Tạ Lâu chống cằm, ậm ừ một tiếng:

“Hôm nay anh đến trường xử lý công chuyện, em…. Buổi chiều đến công ty thì nói anh một tiếng.”

Tô Hà:

“Được.”

Sau đó cô xoay người bước lên bậc thang.

Tạ Lâu nắm lấy tay lái, lái xe rời đi.

Người chung quanh nhìn Tô Hà vài lần rồi bước vào phòng học. Trì Dĩnh đưa sách cho Tô Hà, kéo lấy tay Tô Hà cười hỏi:

“Cậu chủ Tạ lại đổi xe hả?”

Hai người đi vào trong phòng học, Tô Hà nói:

“Không phải của ảnh, là của cậu ảnh.”

Trì Dĩnh cũng không rõ lắm tài sản của Tạ Lâu, hoặc là, rất nhiều người đều không rõ ràng lắm. Bởi vì Tạ Lâu vẫn luôn khiêm tốn, chi phí ăn uống đều tốt nhất, có thể thấy nhà anh hẳn là không tệ lắm, nhưng anh rất ít khi nhắc tới gia đình, trên cơ bản cũng không ai biết chi tiết về Tạ Lâu.

Trì Dĩnh à một tiếng nhưng không hỏi lại.

Hai người cùng nhau vào phòng học, tìm vị trí ngồi xuống.

Tô Hà vừa rồi còn chưa phát hiện, hiện tại cả người có chút nhức mỏi. Cô cẩn thận hít một hơi, lấy bút ra nghiêm túc nhìn bục giảng.

*

Văn phòng hội sinh viên đại học Hải Thành.

Trần Diệu đáp hai chân lên trên bàn, hững hờ lật sách trong tay. Một bàn tay khác cầm điện thoại mói nói:

“Đúng vậy, phòng họp dọn xong rồi, hả?”

“Ghế dựa bị hỏng rồi? Không sao đâu, mua một cái nữa đi, nhập vào tài khoản của tổng giám đốc Tạ mấy người, bảo cậu ta trả tiền.”

Đang gọi điện thoại với cậu là trợ lý của Tạ Lâu. Sáng sớm đến công ty, phó tổng đã gọi điện thoại cho cậu ta dọn dẹp phòng họp, nhìn xem có đồ vật nào hư hay không

thì nhanh chóng đổi.

Vẻ mặt của trợ lý đầy mờ mịt. Sau khi tiến vào mới phát hiện có một cái ghế bị đá hỏng. Ghế xoay chỉ còn lại có một cái chân bên cạnh bục. Trợ lý cũng không biết đây là ai làm nữa.

Trần Diệu nghĩ thầm ai làm hả.

Tất nhiên là tổng giám đốc Tạ của mấy người chứ sao.

Bởi vì 10 giờ hơn phải mở một hội nghị nên nhanh chóng đến xử lý.

Trợ lý trả lời,

“Vâng, tôi làm việc đây.”

“Đợi lát đã.”

Trần Diệu đột nhiên hét lên, khóe miệng vừa mấp máy muốn hỏi, trợ lý Trần có còn ở công ty không? Kết quả là, cửa văn phòng mở ra..

Thân hình cao lớn của Tạ Lâu đi đến.

Trần Diệu thở dài một tiếng:

“Không có việc gì.”

Liền cúp điện thoại.

Cậu đặt điện thoại lên trên bàn rồi mới hỏi Tạ Lâu:

“Chuẩn bị đề ai lên nhận vị trí của tụi mình?”

Tạ Lâu cầm một điếu thuốc, cúi đầu lật xem thông tin, lười biếng trả lời:

“Theo quy củ, thế nào, cậu có người thay rồi à?”

Trần Diệu cười,

“Chỗ nào có người mà chọn chứ, quản một hai năm này, tớ hận không thể nhanh chóng buông tay không làm á.”

Tạ Lâu nắm điếu thuốc, thổi một hơi khói rồi dựa vào trên bàn nhưng không nói gì.

Trần Diệu nhìn anh như vậy.

Dường như không còn giận dữ như tối hôm qua.

Có phải Tô Hà cùng cậu ta giải thích hay không?

Vậy là tốt rồi.

Cậu sợ Tô Hà bị Tạ Lâu bắt nạt quá mức.

Thân là anh em cùng nhau lớn lên từ nhỏ, trong khoảng thời gian này cuối cùng Trần Diệu cũng nhìn rõ con người Tạ Lâu.

Cậu ta quả thực không phải người.

Đặc biệt ở trong tình yêu.

Chính là một con chó.

Còn không tự biết.

*

Buổi sáng có hai tiết kề nhau, thời gian rất gấp. Tô Hà cùng Trì Dĩnh tan học, đi một chuyến về ký túc xá, lấy một quyển sách khác rồi xoay người xuống lầu, đi học tiết sau. Lớp này cách ký túc xá có chút xa, Tô Hà vội nhìn di động thì mới nhìn thấy We Chat ngày hôm quatrợ lý Trần gửi đến.

Anh ấy gửi không ít hơn một tin.

Trước đó còn có một cái là:

“Em về Hải Thị rồi à?”

Phía sau lại hỏi:

“Bệnh tình của mẹ em đã khá lên chưa?”

Tô Hà nhớ tới sự giúp đỡ của anh ấy trước khi xin nghỉ phép nên đã trả lời anh khá lên nhiều rồi.

Sau đó lại từ chối nói thêm nữa.

Vào phòng học, Tô Hà có chút thở hổn hển. Sau khi ngồi xuống thì chống cằm dựa vào vách tường, chờ giảng viên tới lớp.

Phía trước phía sau chỉ một lát đã ngồi đầy người.

Đằng trước có mấy nữ sinh đang ở nói chuyện phiếm.

Các cô gái nói tới hội học sinh của Tạ Lâu. Nói vài người Tạ Lâu muốn rời khỏi hội học sinh, kế tiếp cũng không biết là ai tới làm hội trưởng.

Trong hai năm qua, kể từ khi Tạ Lâu trở thành chủ tịch, về cơ bản mọi hoạt động của trường đều được tài trợ rất hào phóng. Hầu hết mọi sự kiện đều rất được chờ mong.

Tô Hà nghe thấy rất nhiều.

Một lát sau, các cô gái kia mới nói:

“Tớ muốn tỏ tình với đàn anh Tạ trước khi anh ấy tốt nghiệp.”

“Nhưng anh ấy không phải đang hẽn hò à? Không phải sinh viên tự do Tô Hà sao?”

“Hẹn hò thì thế nào? Tớ tỏ tình cũng không cần anh ấy ở bên cạnh tớ, chẳng lẽ người ta còn không được thích anh ấy à, hơn nữa, đàn anh Tạ yêu đương một lần hơn một năm, lần này phỏng chừng cũng nhanh thôi.”

“Tớ đoán không vượt qua nửa năm.”

“Sao cậu khẳng định như vậy?”

Tô Hà ngồi ở phía sau nghe một đống thứ rất là xấu hổ nhưng cũng không xem những lời mấy cô gái kia thành sự thật.

*

Một tiết học rất nhanh đã trôi qua, Tô Hà mang theo sách ra khỏi phòng học, bên ngoài đã tạm biệt với bầu trời đầy mây, đang có mấy phần ánh mặt trời ló dạng. Mặt đất còn chưa hoàn toàn khô ráo, nhưng thoạt nhìn lại khiến tâm tình con người ta vui vẻ. Những ngày mưa dầm rất phiền muộn, Tô Hà cùng Trì Dĩnh Ôn Mạn hẹn nhau ăn cơm, hôm nay Trần Lâm chỉ học một tiết là vào buổi chiều, cho nên cô ấy không ở trong trường.

Ba người đi nhà ăn.

Chọn xong món ăn rồi ngồi xuống.

Nhóm của Tạ Lâu cũng đi tới. Bọn cô bị lẫn trong đám đông người thì ba người Tạ lại hấp dẫn hầu hết ánh mắt của mọi người.

Tạ Lâu mang theo Coca, trực tiếp đi về phía Tô Hà.

Anh ngồi bên cạnh cô, ép Ôn Mạn không thể không đổi chỗ ngồi.

Ôn Mạn cười:

“Cũng đủ bá đạo.”

Trì Dĩnh cắn ống hút, nhìn Tạ Lâu cùng Tô Hà. Tô Hà đang ăn rau xanh, Tạ Lâu dựa sát vào cô, nhỏ giọng nói với cô:

“Anh cũng ăn.”

Tô Hà chỉ đanh phải gắp rau xanh đưa đến trong miệng anh.

Tạ Lâu liếʍ môi rồi nhai nó, mặt mày mang theo một chút lười nhác cùng vừa lòng.

Người bên cạnh nhìn thấy đều chua xót.

Trần Diệu bưng thức ăn lại đây, loảng xoảng một tiếng, lạnh mặt ngồi xuống.

Hứa Du cũng cười ngồi bên cạnh Ôn Mạn, cười nói chuyện phiếm cùng Ôn Mạn. Ôn Mạn vẫn diễn xuất phong cách chị gái, làm cho chàng trai Hứa Du sinh ra tình cảm có chút nhụt chí.

Cậu ấy phát hiện loại chị gái trải đời như Ôn Mạn khiến cho nhất cử nhất động của cậu ấy đều bị Ôn Mạn nhìn thấu.

Cũng có chút không dễ chịu.

“Còn muốn.”

Tạ Lâu chỉ vào miếng súp lơ trong đĩa Tô Hà, Tô Hà gắp lại rồi đưa vào miệng anh lần nữa, Tạ Lâu nhẹ nhàng cong môi, một ngày bực bội cũng không còn nữa.

Tô Hà uống một chút soup lạnh, hỏi Tạ Lâu:

“Anh có về công ty không?”

Tạ Lâu lười nhác mà dựa vào:

“Tối nay, anh đưa em đến đó nhé?”

“Không cần đâu, em sẽ đi xe của Ôn Mạn.”

Tạ Lâu:

“Được.”

*

Ăn qua cơm trưa, Tạ Lâu bên này còn có việc liền mang theo người đi trước.

Tô Hà cùng Ôn Mạn ba người ngồi mốt lát cũng rời đi.

Ba người đến ký túc xá nghỉ ngơi một hồi, Ôn Mạn lái xe lại đây đón Tô Hà, nơi cô ấy làm việc cũng cách công ty Tô Hà rất gần. Sau khi đưa Tô Hà đến công ty, Ôn Mạn cũng lái xe rời khỏi.

Tô Hà lên lầu.

Thang máy đinh một tiếng, cô đi đến Lạp Vực.

Ngay sau giờ nghỉ trưa, một vài người đã tản ra xung quanh. Nữ thực tập sinh đang hút trà sữa, khi nhìn thấy Tô Hà liền nhanh chóng đưa cho Tô Hà một ly.

Tô Hà cười nhận lấy rồi nói cảm ơn.

Nữ thực tập sinh nói:

“Buổi chiều lại có nhiệm vụ, không biết ba người chúng ta ai sẽ đi công tác.”

“Làm sao vậy?”

Tô Hà ngồi xuống, đặt trà sữa lên bàn rồi vươn tay lấy văn kiện hôm qua để lại.

“Gần đây có một một vụ đầu tư xảy ra vấn đề, khả năng phải đến Bắc Kinh một chuyến.”

Nữ thực tập sinh nghiêng đầu suy nghĩ một lát, dường như là thấy được tin tức gì quan trọng vậy.

Tô Hà ừ một tiếng, những việc này không phải việc cô nghĩ nên cô không lãng phí nhiều tâm trí của mình vào.

Trợ lý Trần lúc này cũng từ phòng trà nước ra ngoài, vừa thấy Tô Hà một thì cười chào hỏi Tô Hà. Tô Hà đứng lên, đưa tài liệu cho anh ấy thì trợ lý Trần nhận lấy. Khi Tô Hà muốn rút tay lại thì nhìn thấy vách ngăn bàn có một vết xước rất nhỏ. Cô sửng sốt hỏi trợ lý Trần:

“Đây là cái gì?”Trợ lý Trần nhìn một cái, cũng có chút không giải thích được:

“Không biết, sáng sớm nay anh đi làm đã thấy được, ngày hôm qua còn ổn, hôm nay thì lại thêm một vết xước, không biết sức lực ai lớn như vậy.”

Bên này vừa dứt lời thì bên kia nữ thực tập sinh cũng thò qua, cô ấy nhỏ giọng:

“Sáng hôm nay em tới sớm, nhìn thấy trợ lý tổng giám đốc Tạ từ trong phòng hội nghị lấy ra một cái chân ghế dựa bị hư, nghe nói là bị đá hư, hình như là tổng giám đốc Tạ lại phát giận.”

Tô Hà:

“Anh ấy phát giận?”

Nữ thực tập sinh:

“Đúng vậy, nhưng cũng thật kỳ quái, tối hôm qua giống như cũng không phát sinh chuyện gì, tại sao đột nhiên phát giận, tính tình tổng giám đốc Tạ này cũng không tốt lắm ha.”

Tô Hà nhớ tới cuộc yêu tối hôm qua thì có chút đỏ mặt.

Nhưng nhớ lại mới phát hiện sắc mặt anh lúc ấy cũng không tốt cho lắm.

Cũng không biết đã xảy ra cái gì nhưng cô cũng không nghĩ nhiều. Bởi vì Lưu Na kêu cô cùng trợ lý Trần vào văn phòng cô ta.

*

Việc buổi chiều còn rất nhiều. Lưu Na phân phó công việc xuống dưới, thực tập sinh bên này vội muốn hôn mê, một đống lớn số liệu phải chỉnh lý một lần nữa, còn phải tra sổ sách của công ty kia trong mười năm qua, tất cả đều không được sai một con số nào. Nữ thực tập sinh thật may, theo một kế toán khác, 3 giờ rưỡi đã ra ngoài gặp khách hàng rồi.

Công việc dư lại sẽ để lại cho Tô Hà cùng trợ lý Trần.

Bận rộn một hồi, Tô Hà ngẩng đầu lên đã qua 5 giờ rưỡi.

Trong công ty chỉ còn lại cô cùng trợ lý Trần.

Phỏng chừng là tăng ca.

Tô Hà cầm lấy di động, chuẩn bị gửi We Chat cho Tạ Lâu, nói mình phải tăng ca, bảo anh đừng chờ.

Một chữ mới vừa gõ thì ngoài cửa đi vào một bóng người, thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn mỹ.

Đúng là Tạ Lâu.

Tô Hà cẩn thận nhìn qua.

Tạ Lâu đi tới, trong tay mang theo một phần mì sợi, tùy tay đặt ở trên bàn Tô Hà mới nói:

“Dư ra một phần.”

Sau đo ánh mắt âm trầm của anh quét qua trợ lý Trần bên cạnh, lúc này mới rời đi.

Trợ lý Trần cúi đầu hoản toàn không tiếp xúc đến ánh mắt của ông chủ.

Tô Hà nhìn thấy tô mỳ này, chần chờ mới hỏi trần trợ lý:

“Anh muốn ăn không?”

Trợ lý Trần ngẩng đầu nhìn tô mỳ sợi kia, dừng một chút mới nói:

“Không ăn, em ăn đi, anh gọi cơm hộp là được, tổng giám đốc Tạ còn khá tốt.”

Tô Hà có chút chột dạ, ừ một tiếng.

*

Gian ngoài có camera.

Tạ Lâu trở lại văn phòng, tựa lưng vào ghế ngồi nghịch lấy cây bút, tầm mắt dừng ở hình ảnh trên màn hình máy tính.

Khu vực của Tô Hà cùng trợ lý Trần được mở rộng.

Tô Hà cúi đầu ăn mì.

Trợ lý Trần cũng buông việc trong tay, ngồi ở ghế cầm lấy điện thoại gọi cơm hộp. Sau đó anh ấy ngáp một cái lật xem tài liệu, chỉ lát sau, đầu lại chuyển qua nhìn Tô Hà.

Tô Hà ăn mì thật sự tinh tế, cái miệng nhỏ cắn mì sợi rồi thổi nguội nhưng không phát ra một chút tiếng vang. Ánh sáng khu vực này không sáng mà hơi mờ, lông mi của Tô Hà rất dài, ngẫu nhiên sẽ lấy tay xoa xoa.

Trợ lý Trần nhìn một hồi có chút say mê, anh ấy nhìn thấy một sợi tóc theo khóe môi Tô Hà muốn rơi vào trong tô cô.

Chần chờ một hồi mới từ từ giơ tay, ngón tay sờ lên gương mặt Tô Hà.

Rầm một tiếng.

Cửa văn phòng của Tạ Lâu đột nhiên bị đẩy ra, anh đi nhanh về phía bên này, giây tiếp theo anh nắm lấy cổ áo của trợ lý Trần kéo tới, đập mạnh vào trên tường, chân dài đá một phát ghế dựa bay ra ngoài.

Trợ lý Trần mờ mịt mà dựa vào vách tường, phía sau lưng phát đau.

Tạ Lâu ép sát vào người anh ấy, đôi mắt hẹp dài tràn đầy thù địch, sau đó lạnh lùng nhìn anh ấy:

“Cậu thích cô ấy có phải hay không?”