Editor: Mứt Chanh
Nghe được hơn ba mươi vạn, tim Tô Hà theo phản xạ mà đập thình thịch. Sau đó Chu Ngữ Ngữ tức muốn hộc máu mới khiến cô hoàn hồn. Năm trước, trong tay Vương Huệ có chút tiền dư dả, liền cùng một số bà chủ quen biết chơi cổ phiếu. Lúc ấy thời thế tốt, mua bán kiếm lời không ít. Bà ta đang lo không lấy được tiền từ cô nên bắt đầu chơi cổ phiếu.
Bà ta còn đỡ, chơi thật sự bảo thủ, một chút tiền cũng chia làm mấy phần. Một phần giữ lại, một phần dùng vào thị trường chứng khoán. Bởi vì tiến vào cái giới này sẽ khó tránh khỏi có nhiều người cùng nói về phương diện này, quen biết bạn bè cũng nhiều hơn trước. Đối với Vương Huệ mà nói, đây như là mở ra một cánh cửa mới vậy.
Phải biết rằng, trước kia lúc còn là bà chủ Tô, bạn bè nhiều như cối. Cho dù không ra khỏi cửa cũng có người tới cửa tìm bà ta kết bạn, lúc ấy cuộc sống của bà ta quá tốt.
Sau khi nhà họ Tô phá sản, gia đình rơi vào cảnh tan đàn xẻ nghé. Vương Huệ đã thấy rõ sắc mặt của những người này, lại khó tránh khỏi mất mát. Bà ta thích cái giới này nhưng lại không thể không rời đi.
Hiện tại thật vất vả mới vào được cái giới này nhờ vào cổ phiếu, bà ta đương nhiên sẽ không buông tay. Lại nói, bà ta thích tiền, vẫn luôn mua chút ít cổ phiếu, ngẫu nhiên thị trường chứng khoán lên xanh, còn có thể kiếm thêm chút đỉnh.
Chỉ là không nghĩ tới, lúc này có thể thua nhiều như vậy.
Chu Ngữ Ngữ hét lên:
“Món nợ này của bà ta phải tính lên cô, bà ta lấy tiền của ba tôi.”
Tô Hà đương nhiên biết hơn ba mươi vạn này đối với nhà họ Chu mà nói cũng không là gì cả. Kinh tế nhà họ Chu gia vốn dĩ cũng khá giả, ba Chu làm trong doanh nghiệp nhà nước, cũng không mặn mà với công việc. Tiền này sợ là dành dụm cho Chu Ngữ Ngữ đi học hoặc là dùng chữa bệnh cho cô ta, nhưng này cũng không tới phiên cô phụ trách.
Tô Hà nói chuyện bình tĩnh:
“Các người không nuôi tôi, cũng không sinh ra tôi, tôi càng không ăn gạo nhà mấy người, vì sao tôi phải nhận món nợ này? Chu Ngữ Ngữ, kia cũng là mẹ cô, chính cô lúc trước nói vui vẻ mà. Ba cô lấy tiền cho bà ấy mua cổ phiếu thì chứng minh ông ấy tin tưởng bà ấy, tiền này có quan hệ gì với tôi?”
Nói xong, Tô Hà cúp điện thoại.
Bên kia Chu Ngữ Ngữ tức muốn chết, một hơi liền lên cơn suyễn, cả người dựa vào bàn, vẫn luôn vươn tay lấy ống thuóc.
Bên này.
Tô Hà có chút sững sờ.
Tạ Lâu cúi người nhìn cô, một giây sau, anh nắm lấy cằm cô, vẻ mặc lười nhác:
“Nghĩ gì vậy?”
Cái gì anh cũng nghe được.
Chậc.
Thật dễ lừa.
Tô Hà hoàn hồn, lắc đầu nói với anh:
“Không có việc gì.”
Chung quy, cô vẫn không chịu nói chuyện nhà với Tạ Lâu. Tạ Lâu không hỏi nhiều, buông lỏng cô ra rồi dắt cô đi:
“Vậy đến công ty.”
Nói xong, anh nhét người vào ghế phụ.
Anh cởi cà vạt, vòng qua đầu xe rồi ngồi vào ghế lái.
Cũng nới lỏng cổ áo ra.
Tô Hà chống cằm, nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Chiếc xe hơi màu đen khởi động ra khỏi Hải đại.
*
Ước chừng chạy năm sáu phút ở trên đường lớn, Tô Hà đột nhiên gọi:
“Tạ Lâu.”
“Sao hả?”
Ngón tay Tạ Lâu vẫn còn kéo lấy cổ áo, nghĩ đến có chút không thoải mái, anh xoay người nhìn Tô Hà. Tô Hà nói:
“Em có thể tự đi phỏng vấn không? Không cần anh đưa em vào, tạm thời đừng để người trong công ty biết chúng ta yêu đương.”
Sau khi Tạ Lâu nghe xong, ngón tay buông cổ áo ra, anh khẽ nắm vô lăng.
Qua vài giây, anh mới nói:
“Được.”
Bản thân Tạ Lâu cũng không phải kiểu người thích mang mối quan hệ đến nơi làm việc. Lúc trước bảo Tô Hà làm bà chủ thổi gió bên tai, lời này là thật, nhưng không cần thiết phải đặt mối quan hệ lên mặt bàn. Bày ngược lại sẽ ảnh hưởng đến chuyện riêng tư của Tô Hà, cũng sẽ làm Tô Hà khó di chuyển. Dù sao, thực lực của Tô Hà còn quá kém.
Rất ngoài ý muốn, anh lại trả lời sảng khoái như vậy.
Tô Hà nhướng mày cười,
“Cảm ơn anh.”
Tạ Lâu cười khẩy một tiếng,
“Miệng nói cảm ơn thì có ích lợi gì? Thực tế em thể hiện chút đi, chỉ nói không cũng quá gạt người rồi.”
Tô Hà: “……”
Nếu quyết định như vậy, xe một đường chạy đến gara ngầm, Tạ Lâu chuyên tâm đậu xe. Dừng ổn rồi, Tô Hà không mở được cửa mới xoay người nhìn Tạ Lâu. Trước mắt liền tối sầm lại, Tạ Lâu vươn tay mở dây an toàn cho cô, sau đó dùng tư thế này hôn lấy môi cô.
Ót của Tô Hà dán vào ghế dựa, môi bị đôi môi ấm áp của anh bao lấy. Cô nhắm mắt lại, lông mi có chút run rẩy.
Đầu lưỡi của Tạ Lâu quấn lấy đầu lưỡi cô, thật sâu mà xâm nhập. Lúc đυ.ng tới cánh môi mềm mại thì một cổ du͙© vọиɠ điên cuồng tiến lên. Ngón tay thon dài ôm lấy cổ cô, ấn sâu hơn, hôn sâu hơn nữa. Tô Hà bị anh hôn đến nỗi co người lại, ngón tay anh thuận thế luồn theo cổ áo cô vào trong.
Sờ soạng đi vào.
Tô Hà mở choàng mắt, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đối diện với đôi mắt híp lại của anh.
Đôi mắt ấy thật sâu, du͙© vọиɠ rõ ràng.
Tô Hà chặn lấy tay anh, lắc đầu, khẽ nói.
Đừng ở chỗ này.
Ban ngày ban mặt.
Cầu anh.
Tạ Lâu nhướng mày, sau đó ngừng lại, Tô Hà nhịn không được rên lên một tiếng.
Cuối cùng anh nới lỏng tay.
Lại cắn lấy khóe môi cô một chút.
Lúc rời khỏi, cũng mang theo một mùi hương mơ hồ đi.
*
Trong xe yên tĩnh ước chừng năm phút, Tạ Lâu lười nhác mà tựa lưng vào ghế ngồi, xoa dịu hơi thở cùng với du͙© vọиɠ.
Tô Hà cúi đầu kéo cổ áo lên, cũng dựa vào, không nói gì cả. Cô chạm vào mũi, cảm giác mùi hương tan đi một chút.
Một bàn tay khác của cô bị Tạ Lâu nắm lấy.
Hai người đan chặt tay vào nhau
Sau đó trước mặt Tô Hà tối sầm lại, Tạ Lâu tới gần cô nhưng lại không hôn cô, chỉ là nghiền ngẫm cười.
Giây tiếp theo, tay cô được áp lên một chỗ.
Tạ Lâu cong môi:
“Cảm giác được không?”
Tô Hà bỗng nhiên tránh khỏi, gương mặt nhanh chóng đỏ như quả táo.
Tim cô đập bùm bùm, nhịp tim hỗn loạn, những hình ảnh đó tràn ngập trong tâm trí cô.
Tạ Lâu dán lên môi cô:
“Lần trước tới nay cũng thật lâu rồi….”
Tô Hà: “……”
Không lâu không lâu.
*
Từ trong xe ra ngoài, Tô Hà cảm giác được không khí ở gara ngầm còn thoài mái hơn trong xe. Tạ Lâu mở cửa xe ra, tay đặt ở nóc xe:
“Em lên trước đi, anh đợi lát nữa anh mới lên, đã sắp xếp người phỏng vấn em rồi.”
Tô Hà ừ một tiếng, lấy lý lịch hồ sơ ra.
Tạ Lâu lại thêm một câu:
“Nhìn thấy Trần Diệu thì cách cậu ta xa một chút.”
Giọng điệu âm trầm.
Tô Hà đáp:
“Em biết rồi.”
Sau đó cô đi trước đến thang máy. Vào thang máy, trong tiềm thức mà chạm vào cổ áo, vẫn còn cảm giác tê dại cùng một chút đau. Ra khỏi thang máy,Tô Hà nhìn thấy công ty Cường Thịnh đã đóng cửa, ngay sau đó, liền nhìn thấy phía trên dán hai chữ chuyển nhượng.
Tô Hà: “…….”
Lục Quân đã thanh bại danh liệt. Nghe nói ngay cả đối tác của hắn ta cũng đẩy hắn ra. Thật ra loại chuyện như thế
ở trong cái giới này hẳn là không ít, nhưng ai bảo Lục Quân xui xẻo bị bắt tại trận, hơn nữa có Tạ Lâu tàn nhẫn ra tay, hiện tại còn chưa mở phiên toà, Lục Quân lại chỉ có thể bị tạm giam.
Còn công ty khoa học kỹ thuật kia bị phía đối tác của Lục Quân tự mình thu, hiện tại đang bị bán ra.
Phỏng chừng là không muốn nữa.
Tô Hà chỉ nhìn một cái liền chuyển sang công ty Liệp Vực. Lúc trước chỉ nhìn thấy công ty này của Tạ Lâu được thành lập, nhưng bên trong là tình huống gì cũng không biết.
Vừa vào cửa đã có tiếp tân lại đây dẫn Tô Hà,
“Là phỏng vấn sao?”
Tô Hà gật đầu:
“Đúng vậy.”
“Đi theo tôi.”
Cô tiếp tân thật xinh đẹp, vòng eo tinh tế, ngực đầy đặn, thướt tha nhiều vẻ. Tô Hà đột nhiên nghĩ bên cạnh Tạ Lâu thật sự không ít người đẹp.
Anh… Anh đến tột cùng coi trọng cô ở chỗ nào rồi?
Diện tích bên này bằng với diện tích bên Cường Thịnh, nhưng thiết kế bố cục bên này còn thời thương hơn bên kia. Cũng càng thêm sáng ngời.
Hơn nữa… nhân viên bên Tạ Lâu
phần lớn đều đẹp trai xinh gái.
Tiếp tân dắt Tô Hà chưa được hai bước thì cửa phòng phó tổng được đẩy ra. Trần Diệu từ bên trong đi ra, vừa thấy Tô Hà thì theo phản xạ liền sửng sốt.
Tiếp tân gọi một tiếng phó tổng.
Trần Diệu chậm nửa nhịp rồi mới lấy ngón tay cậu ta vén sợi tóc trên trán lên:
“Đây là?”
“Phỏng vấn, tôi mang cô ấy đi gặp giám đốc Ngô.”
Trần Diệu suy nghĩ:
“À, giám đốc Ngô nói với tôi đi ra ngoài rồi, không ở đây. Để tôi phỏng vấn cho, cô bận gì thì làm đi.”
Tiếp tân chần chờ, sau đó mới gật đầu:
“Được.”
Nói xong liền mang đôi cao gót xoay người rời đi.
Trần Diệu nhìn Tô Hà, cười híp mắt,
“Đi, anh giúp em phỏng vấn.”
Thuận tay đẩy ra cửa phòng mình.
*
Lúc nãy anh kêu cô cách xa Trần Diệu một chút liền khiến cô gặp phải Trần Diệu. Tô Hà thật sự bất đắc dĩ, nhưng thận phận này của Trần Diệu, cô đành gật gật đầu, đi theo sau Trần Diệu vào văn phòng.
Sau khi vào, Trần Diệu lập tức hỏi: “Có muốn ăn chút gì hay không? Ở chỗ anh có kẹo, em ngồi đi, anh lấy cho em ly nước.”
Không đợi Tô Hà phản ứng, Trần Diệu đã ậm ừ. Đi đến máy lọc nước, còn kéo ngăn kéo cầm một đống kẹo ra, xoay người đặt ở bàn trà trước mặt Tô Hà.
“Này là mua từ Thụy Sĩ, ăn siêu ngon.”
Trần Diệu đẩy kẹo cho Tô Hà.
Tô Hà cầm một viên, sau đem đưa lý lịch của mình cho Trần Diệu.
Trần Diệu cũng không xem, cầm đặt ở một bên mà cười hỏi:
“Em thích chức vị gì? Nơi này của anh còn thiếu một thư ký, em xem xem có được không?”
Tô Hà bất đắc dĩ:
“Tôi là trợ lý kế toán là được rồi.”
“Hả? Này không được,
trợ lý kế toán không học được cái gì đâu, em học với anh nè.”
Trần Diệu cười híp mắt y hệt như chú chó con
Tô Hà:
“…… Tạ Lâu để tôi làm trợ lý kế toán.”
Cứ một lúc lại xách Tạ Lâu ra tới, sắc mặt Trần Diệu cứng đờ, thờ dài một tiếng,
“Nhắc tới thằng chó kia làm gì.”
Nói thật, cậu vốn nghĩ rằng Tô Hà cùng Tạ Lâu chân chính ở bên nhau thì cậu có thể từ bỏ. Nhưng ai biết cậu lại là một người si tình. Đến nay nhìn thấy Tô Hà còn tim đập cực nhanh hoàn toàn không giống với những tình cũ khác. Đại
khái không chiếm được mới càng thơm. Trước kia nói cái gì mà hiệp sĩ đổ vỏ.
Đối mặt với Tô Hà, một chút cậu cũng không ngại làm hiệp sĩ đổ vỏ.
Tô Hà híp mắt:
“Cái gì… thằng chó?”
Trần Diệu nhướng mày, ôm cánh tay nói:
“À, người đàn ông của em đấy, ở trong mắt anh cậu ta không khác gì chó cả.”
Tiếng nói vừa dứt thì cửa đã bị đẩy ra.
Giọng nói u ám của Tạ Lâu truyền đến:
“Một nhân viên nho nhỏ mà cũng phải để phó tổng tự mình phỏng vấn cơ à?”
Trong văn phòng, hai người lập tức sửng sốt, lập tức kinh ngạc nhìn qua.
Tạ Lâu dựa vào cửa, bên cạnh đi theo một người đàn ông trung niên đang đổ mồ hôi trán.
Trần Diệu mím môi:
“Tớ phỏng vấn cũng không sao cả, lại không phải chưa từng
phỏng vấn qua, hơn nữa, vừa rồi giám đốc Ngô đang bận mà.”
Trợn mắt nói dối. Giám đốc Ngô người ta vẫn đang chờ kìa.
Tạ Lâu không để ý đến cậu mà chỉ nói với Tô Hà:
“Vị này chính là giám đốc Ngô của bộ phận nhân sự, cô đi theo ông ấy chờ ông ấy sắp xếp.”
Giọng điệu bình tĩnh, chỉ có đôi mắt cất giấu một tia tức giận.
Tô Hà ngoan ngoãn đứng dậy, cười với giám đốc Ngô một cái. Giám đốc Ngô gật đầu, ánh mắt ở trên người Trần Diệu cùng Tạ Lâu dạo qua một vòng mới nói:
“Đi theo tôi.”
Tô Hà ừ một tiếng, chuẩn bị vòng qua bàn trà rời đi.
Tạ Lâu đột nhiên nói một câu:
“Cô nàng xinh đẹp này, mời cô kéo áo sơ mi lên một chút, tại sao có dấu hôn ở kia nhỉ?”