Chương 3: Con mèo trắng
“À, cô là người đêm hôm qua gọi cho tôi à? Cô có chuyện gì cần giúp đỡ sao? Tại sao cô biết số điện thoại của tôi?”“…”
Mặc cho Vũ hỏi rất nhiều nhưng cô gái không đáp lại một câu, lẳng lặng quay người bước lên tầng trên.
Vũ lo lắng đi theo, càng đi càng thấy kỳ quái, cô gái đi một mạch lên tầng thượng, đi thẳng đến lan can.
Vũ dựng tóc gáy, sợ cô gái nhảy xuống.
Trong bóng đêm, cô gái đột nhiên nở nụ cười, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn xuống dưới, vẫy vẫy tay gọi ai đó:
“Chị Mai, em ở đây!”
Tim Vũ đập thình thịch, anh dè dặt bước từng bước đến gần cô gái.
“Cô gái, bình tĩnh lại, hãy nghe tôi, quay lại đây, ở đó rất nguy hiểm!”
Cô gái không có phản ứng, tiếp tục bước về phía trước, giọng nói vô hồn lạnh lẽo cất lên:
“Chị Mai, em ở đây, em xuống với chị đây.”
Thần kinh Vũ căng như dây đàn, anh liếc mắt nhìn xuống dưới, thật kỳ lạ, làm gì có ai ở dưới đó.
“Cô đang nói chuyện với ai vậy?”
Cô gái không trả lời, trong bóng đêm, bóng người màu trắng lờ đờ trèo lên lan can tầng thượng, không chút do dự nhảy xuống.
“Cô điên rồi!!!”
Vũ thất kinh hét lên, anh chạy đến bấu vào lan can, thò tay xuống định bắt lấy cô gái.
Giữa khoảng không rộng lớn, gió thổi từng cơn lạnh lẽo ghê người, cô gái như có một sức mạnh vô hình giữ cho lơ lửng giữa không trung mà không rơi xuống đất.
Mặt Vũ tái mét, mồ hôi lạnh nhơm nhớp khắp người anh.
Không thể nào…
Không thể nào…
Trên đời này không thể nào có ma…
Đâu đó có một giọng nói lẫn trong tiếng gió vù vù, văng vẳng truyền vào tai Vũ:
“Cứu em gái tôi… cứu em gái tôi… làm ơn cứu em gái tôi…”
Vũ lạnh toát sống lưng, lòng bàn tay đầm đìa mồ hôi, anh vội miết hai tay vào áo lau sạch, rồi tóm lấy tay cô gái, kéo cô ấy lên.
Cô gái có thân hình gầy còm da bọc xương, làn da tái nhợt không có một chút sức sống, mắt nhắm nghiền, rõ ràng là một người sống sờ sờ nhưng nhìn vào không khác gì một cỗ thi thể.
Vũ hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, đứng dậy bế cô gái định đi về phòng trực.
Anh không thể ở lại chỗ này một giây một phút nào nữa, mọi chuyện xảy ra thật quái dị khiến anh hoài nghi trên đời này thật sự có ma sao.
Lúc này cánh cửa duy nhất từ cầu thang đi lên tầng thượng đột nhiên bị gió thổi đóng lại.
Vũ thật sự nghĩ mình bị ảo giác nặng rồi, gió đang thổi hướng khác làm sao lại đổi hướng thổi cho cửa đóng lại?
Bước chân của anh nặng trịch như có ai đó đang tóm lấy chân anh kéo lại.
“Đừng qua đó… đừng qua đó… mau trốn đi… mau trốn đi…”
Giọng nói lúc nãy lại hòa lẫn cùng tiếng gió mơ hồ truyền vào tai Vũ.
Vũ mất đi ý thức, như một con rối cứng ngắc làm theo, anh bế cô gái đi đến nấp sau bồn hoa ở góc sân thượng.
Két…..
Cánh cửa nặng nề mở ra, âm thanh của sắt ma sát với nền sân vang vọng giữa đêm tối.
Lộp cộp lộp cộp…
Vũ nhìn thấy một đôi giày da đang chầm chậm bước từng bước về phía bồn hoa mà anh đang nấp.
Bóng người mặc áo blouse trắng, đeo chiếc kính gọng vàng tri thức đặc trưng mà Vũ không thể không nhận ra.
Cô gái nằm trong lòng Vũ đột nhiên giật mình, mở trừng mắt, run rẩy bấu vào người Vũ như đang trốn tránh điều gì.
Viện trưởng đi từng bước từng bước về phía bồn hoa, cất giọng thăm dò:
“Thảo ơi!”
Cô gái càng bấu chặt Vũ hơn, run rẩy kịch liệt.
“Thảo ơi! Con có ở đó không? Thảo ơi!”
Vũ cũng căng thẳng không dám thở mạnh dù chỉ một tiếng, trong thâm tâm anh có một ý nghĩ anh nên bảo vệ cô gái này.
Ngay khi tầm mắt của viện trưởng sắp nhìn được Vũ và cô gái, bỗng nhiên ở bồn hoa bên góc kia của sân thượng có tiếng loạt soạt loạt soạt phát ra.
Viện trưởng quay người đi về hướng phát ra tiếng động.
“Méoooooo….”
Một con mèo lông trắng tinh, trên đầu và bụng nó có vết thương, vùng lông trên đầu và bụng vốn trắng tinh của nó bị máu nhuộm đỏ thẫm.
Nó từ trong bồn hoa đó lao ra, miệng gầm gừ đáng sợ như tiếng mèo hoang.
Viện trưởng đứng ngây ra như tượng nhìn con mèo.
Con mèo liên tục gầm gừ, lông dựng đứng, bất ngờ phóng lên người viện trưởng, móng vuốt sắc nhọn điên cuồng cào ông ta.
Viện trưởng đau đớn gỡ nó ra, nó lập tức chạy về phía cửa đi xuống cầu thang.
Ông ta đuổi theo con mèo.
Vũ trố mắt nhìn từ đầu đến cuối, á khẩu không nói nên lời.
Lại nói con mèo trắng, nó chạy đến một góc khuất không ai thấy, đột nhiên cả người nó tan biến như một làn khói.
Thảo từ trong lòng Vũ chậm chạp đứng dậy, khuôn mặt đờ đẫn nở một nụ cười, tay chỉ chỉ về hướng con mèo trắng chạy đi.
“Đó là chị Mai của tôi.”
Vũ nghe vậy liền hỏi:
“Chị Mai của cô là ai? Tôi có thấy ai đâu?”
Thảo không trả lời, lững thững bỏ đi.
Cô ấy đi khuất rồi, còn lại mình Vũ, anh lại nghe thấy tiếng gió xì xào đem theo giọng nói quen thuộc lúc nãy:
“Cảm ơn… cảm ơn…”
Viện trưởng không tìm thấy con mèo trắng đâu, đành trở về phòng xử lý vết cào do nó gây ra.
Bình thường con người bị mèo cào, vết cào không đến nỗi quá sâu.
Nhưng vết cào này lại rất sâu như thể có bao nhiêu hận thù đều trút vào đó, thoạt nhìn qua giống như vết dao chém.
Viện trưởng đi vào nhà vệ sinh riêng trong phòng làm việc của ông ta, chỉnh nước ấm, rửa sạch vết thương.
Đột nhiên có tiếng ken két ken két như có ai dùng tay cọ vào gương.
Viện trưởng lạnh toát sống lưng, mặt biến sắc.
Trên tấm gương phủ đầy hơi nước có một dòng chữ từ từ hiện ra giống như có người dùng tay đang từ từ viết:
“Đồ ác quỷ.”