Người Yêu Cũ Thứ 108

Chương 6

Chương 6: Bí mật
Trong phòng chỉ bật đèn ngủ, không quá sáng nhưng cũng đủ để tôi nhìn thấy hết cảnh tượng đáng sợ trước mắt. Một tia chớp rạch ngang bầu trời khiến cả căn phòng lờ mờ bỗng sáng rực lên, trùng hợp anh ta ngẩng mặt lên nhìn về phía cửa phòng, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào tôi. Anh ta đứng dậy từ từ bước từng bước đi về phía tôi…..

Chiếc áo sơ mi trên người anh ta phanh ra để lộ khuôn ngực rộng lớn, ở vị trí ngực trái có một vết rạch chạy dài như một con rết, máu tươi từ đó chảy ra từng giọt từng giọt…..

Tôi sợ đến nỗi chân tay rụng rời, chưa kịp phản ứng gì thì anh ta đã lên tiếng:

“Nhan Tiểu Đình, em đã thấy những gì rồi?”

Tôi kiên quyết nhắm tịt mắt lại, giả vờ ngất.

Anh ta lay lay tôi, hỏi đi hỏi lại đến mấy lần, sau khi thấy tôi mãi không lên tiếng, có lẽ anh ta cũng tin là tôi ngất thật. Anh ta cúi người, bế tôi lên, bước về phía chiếc giường.

Cánh tay tôi nổi da gà, tên ác ma này định làm gì tôi??? Tôi muốn phản kháng nhưng nhớ ra mình đang giả ngất, nên đành im lặng chờ xem anh ta định làm gì tiếp theo. Mặt tôi áp vào ngực phải của anh ta, tôi hé mắt nhìn vết rạch trên ngực trái, kinh hoàng không tin nổi vào những gì mình thấy.

Nó… nó biến mất rồi! Vết rạch đó biến mất rồi! Da thịt chỗ đó đã hoàn toàn lành lặn, thậm chí không để lại một vết sẹo nào!

Đầu tôi ong ong, không tự chủ được nghĩ về lần đầu tiên gặp anh ta, anh ta đã hỏi tôi rằng:

“Nhan Tiểu Đình, cô có tin vào người bất tử không?”

Lúc đó tôi đã mạnh miệng nói không tin, nhưng đến giờ phút này….

Tôi không biết mình phải đối mặt với anh ta như thế nào nữa!

Anh ta đặt tôi lên giường, đắp chăn cho tôi, sau đó cúi đầu đặt lên trán tôi một cái hôn. Tôi tận lực đè xuống cảm giác ớn lạnh trong người, he hé mắt quan sát nhất cử nhất động của anh ta. Anh ta quay trở lại bàn làm việc, cặm cụi dọn dẹp đống bừa bộn trên bàn, không để ý gì đến tôi nữa.

Tôi nhìn thấy trên bàn có một cái lọ nhỏ, to bằng nắm tay trẻ sơ sinh thôi, hình như là lọ thủy tinh, bên trong đựng đầy máu. Cái lọ vẫn còn chưa đóng nắp, tôi thấy anh ta đang cầm cái nắp xoay lại cẩn thận, chứng tỏ máu đỏ được cho vào lọ chưa lâu.

Khoan đã….

Nếu vậy…. không phải máu đó chính là máu từ vết rạch trên ngực của anh ta đấy chứ? Tại sao anh ta phải rạch ngực lấy máu của chính mình? Người này quá âm hiểm, tôi lo lắng liệu anh ta có gϊếŧ tôi không?

Làm xong việc anh ta lại chầm chậm bước từng bước về phía chiếc giường. Tôi sợ hãi vội nhắm tịt mắt lại giả vờ ngủ. Hình như anh ta cứ đứng đó nhìn tôi rất lâu, mãi một lúc sau tôi mới cảm nhận được bên cạnh mình có người nằm, thì ra là anh ta lên giường nằm cạnh tôi!

Toàn thân tôi nổi gai ốc, tôi chuẩn bị sẵn tinh thần liều chết phản kháng nếu anh ta làm gì đồϊ ҍạϊ , nhưng không, anh ta chỉ im lặng vòng tay ôm tôi và ngủ, ngoài ra không làm gì quá đáng cả.

Tôi sợ đến nỗi thấp tha thấp thỏm thức gần trắng đêm, đến gần sáng thì thϊếp đi lúc nào không biết.

Khi tôi thức dậy, đã thấy mình lại nằm ở căn phòng anh ta chuẩn bị cho tôi, dường như chuyện đêm qua chỉ là ảo giác, chưa từng xảy ra vậy. Tôi dùng thái độ gần như là chạy trốn, chào hỏi cảm ơn các kiểu rồi vội vã lái xe của mình trở về.

Những ngày sau đó Giang Hàn ngày nào cũng quan tâm hỏi han tôi đủ mọi vấn đề, hình như anh ta đang cố ý thăm dò tôi, xem tôi có nhớ gì chuyện đêm hôm đó không. Tôi cũng không ngốc đến nỗi không nhận ra anh ta đang có bí mật động trời gì cần che giấu, nên tôi quyết định giả ngu, hỏi cái gì tôi cũng nói không biết. Tôi thừa hiểu đạo lý biết quá nhiều không phải là chuyện tốt, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng.

Anh ta là ông chủ bí ẩn của hãng 108, trước giờ chưa từng lộ mặt ra bên ngoài, nhưng khi tiếp xúc với tôi, anh ta đã bỏ mặt nạ ra. Ý đồ theo đuổi tôi ngày càng rõ, anh ta quan tâm tôi đủ thứ, cộng với khuôn mặt giống y như đúc từ một khuôn với Tần Kỳ, anh ta khiến tôi có cảm giác Tần Kỳ đã sống lại, quan tâm chăm sóc cho tôi.

Tôi phải thừa nhận là mình đã rung động một chút.

Không biết là có sức mạnh vô hình nào đang khống chế tôi không, nhưng đêm nào tôi cũng mơ thấy Tần Kỳ, đêm nào cũng như đêm nào! Tôi lo sợ đến nỗi người gầy rộc đi, không thiết ăn uống, lúc nào cũng sống trong tâm trạng lo lắng sợ hãi.

Giang Hàn thấy tôi suy sụp như vậy, lại càng có lý do để quan tâm tôi hơn. Nhìn sự chân thành của anh ta, tôi nghĩ có lẽ anh ta thích tôi thật. Tôi đã đồng ý làm bạn gái của anh ta.

Tôi quyết định như vậy cũng là bất đắc dĩ, tôi đang rất cần một người ở cạnh để nhanh chóng quên Tần Kỳ đi! Tuy khuôn mặt Giang Hàn giống hệt Tần Kỳ, nhưng tính tình trái ngược hoàn toàn. Tôi biết anh ta có bí mật đang che giấu, nhưng cũng chẳng sao, nếu tôi không đào bới bí mật của anh ta lên, thì anh ta cũng sẽ chẳng làm hại tôi đâu.

Cũng thật kỳ lạ, từ khi làm bạn gái Giang Hàn, tôi không còn bị Tần Kỳ ám nữa.

Trước đây khi quen Tần Kỳ, cha mẹ tôi có biết chuyện, nhưng tôi chưa kịp dẫn anh ta về nhà ra mắt thì đã chia tay rồi. Còn bây giờ quen Giang Hàn, anh ta chủ động nói muốn về ra mắt cha mẹ tôi.

Tôi đắn đo suy nghĩ mãi, nói thật là sau khi bị Tần Kỳ cắm sừng, tôi cũng chẳng thiết tha gì với tình yêu nữa. Tôi làm bạn gái Giang Hàn cũng chỉ để nhanh chóng quên Tần Kỳ đi mà thôi. Tôi còn tính đến tương lai, nếu Giang Hàn muốn lấy tôi làm vợ, tôi cũng đồng ý luôn, coi như một cuộc hôn nhân thương mại, đôi bên cùng có lợi thôi.

Thế là tôi dẫn anh ta về ra mắt cha mẹ.

Tôi cũng đã hai mươi ba tuổi rồi, ở quê tôi, tầm tuổi này mà còn chưa lấy chồng là không khác gì gái ế cả. Cho nên từ cha mẹ, bà nội, cho đến hai chị tôi đều giục tôi mau mau cưới. Mọi người thấy Giang Hàn bề ngoài đẹp trai, lại giàu có, ai ai cũng yêu quý anh ta. Tôi chợt nhớ năm xưa bà nội đi xem quẻ cho tôi, quẻ nói tôi là phúc tinh của cả nhà, xem ra nếu tôi lấy Giang Hàn, thì quẻ đó hiệu nghiệm thật.

Cha mẹ và bà nội tôi thật sự rất thích Giang Hàn, khen ngợi anh ta không ngớt miệng. Tôi thì sao cũng được, nếu mọi người đã thích anh ta như vậy, tôi có cưới anh ta cũng chẳng sao! Tôi đã mất niềm tin trên đời này có đàn ông tốt rồi! Nếu anh ta có bội bạc cắm sừng tôi, thì ly hôn thôi, tôi cũng chẳng thiếu tiền để chu cấp cho cha mẹ.

Đáp lại thái độ yêu cho có của tôi, Giang Hàn lại rất nghiêm túc. Cứ như vậy, nửa năm sau, anh ta cầu hôn với tôi. Tôi rất bất ngờ, nhưng vì đã biết trước sẽ có ngày này, tôi bình tĩnh đồng ý.

Cha mẹ tôi đồng ý cả hai tay hai chân, còn Giang Hàn mồ côi từ nhỏ, không có người thân, chuyện đám cưới coi như đã chắc chắn rồi, chỉ còn là chuyện sớm hay muộn thôi. Bây giờ đang là tháng Sáu Âm lịch, cha mẹ tôi tính để qua tháng Bảy cô hồn, sang tháng Tám thì tổ chức đám cưới.

Giang Hàn nói muốn tổ chức đúng vào đêm Trung thu – sinh nhật của tôi. Cha mẹ tôi đương nhiên là cảm động rớt nước mắt, chính tôi còn ngạc nhiên, không ngờ anh ta lại quan tâm tôi đến thế.

Đám nhân viên nữ trong công ty ghen đỏ mắt, họ bàn ra tán vào nói xấu tôi, mới đầu còn giấu giếm nói xấu sau lưng, nhưng càng về sau càng lộ liễu, càng quá đáng.

Tháng Bảy cô hồn.

Cha mẹ tôi dặn đừng ham công tiếc việc quá, hết giờ làm là phải về nhà ngay, đừng cố làm thêm giờ. Tôi vâng dạ cho có, nghĩ trong bụng, Giang Hàn cưng chiều tôi như vậy, anh ta sẽ không để tôi làm việc quá sức đâu, tôi có muốn làm thêm anh ta cũng không cho ấy chứ.

Nhưng bất ngờ Giang Hàn lại có lịch đi công tác một tuần liền.

Tôi thì đang chuẩn bị cho ra mắt bộ sưu tập mới, thật sự là chỉ khi ngồi tại phòng làm việc ở công ty, đứng trong phòng phóng tầm mắt ra ngắm nhìn toàn cảnh thành phố, thì tôi mới có cảm hứng thiết kế. Tranh thủ Giang Hàn đi công tác, không có sự giám sát của anh ta, tôi thường ở lại công ty đến tối muộn mới về căn biệt thự của Giang Hàn. Ở chung là chuyện sớm muộn, nên tôi đã chuyển đến đó ở, kể từ lúc anh ta cầu hôn tôi.

Hôm đó, từ công ty trở về nhà, nhìn đồng hồ đã 8 giờ tối, tôi định bụng ra ngoài ăn cùng mấy người bạn, sau đó mới trở về nhà.

Tôi đi đến cửa thang máy, bắt gặp một đám nhân viên nữ cũng đang chờ thang máy ở đó. Tôi lên tiếng hỏi:

“Muộn rồi mà các cô chưa về sao?”

Hầu hết bọn họ đều nói chuyện với tôi bằng thái độ nhún nhường, nói công ty nhiều việc, họ phải ở lại làm tăng ca. Duy nhất có một cô gái, trông mặt mũi cũng sáng sủa dễ nhìn, nhưng giọng điệu nói chuyện lại sặc mùi ganh ghét:

“Còn không phải nhờ nhà thiết kế đại tài Nhan Tiểu Đình đây, liên tục cho ra mẫu mới, báo hại chúng tôi phải tăng ca làm cho kịp tiến độ sao?”

Tôi cũng chẳng phải kẻ hiền lành nhu nhược để yên cho người ta bắt nạt, tôi nghiêm mặt nhìn cô gái vừa lên tiếng, đanh giọng hỏi:

“Cô tên là gì?”

Cô ta cười xì một tiếng, không thèm trả lời, vênh váo bỏ đi. Tôi tức giận định đuổi theo nói chuyện cho ra lẽ, thì đám nhân viên nữ vội cản tôi lại:

“Chị Tiểu Đình, đừng tức giận, cô ta là Phong Nguyệt, trưởng phòng kinh doanh, con gái của đại cổ đông Phong Bảo.”

Tôi bực mình, con gái của đại cổ đông, thảo nào hách dịch như vậy. Tuy tôi là bạn gái của Giang Hàn, nhưng tính tôi không thích dựa dẫm vào anh ta thị uy với người khác, chắc hẳn cô ta nhân cơ hội Giang Hàn đi công tác một tuần, muốn gây chuyện với tôi đây mà.

Tôi không để yên chuyện này đâu.

Tôi xuống đến nhà xe, khi đi đến lấy xe của mình, tôi bị dọa cho sợ muốn rớt tim. Xe của tôi màu trắng, trước xe có một dòng chữ to tướng được phun sơn đỏ nổi bần bật:

“Đi chết đi!”

Chưa kể còn có một bàn tay người máu thịt be bét bên cạnh dòng chữ đó nữa.