Cẩm Tịch

Chương 7: Chân tướng tuyệt vọng

Edit: V.O

Cẩm Tịch được người dẫn chạy như bay, từ giây phút nhì thấy Tam sư huynh chết đi sống lại kia, nàng không cử động tựa như gỉ sắt, nàng cho rằng mình cũng đã chết, nếu không sao có thể gặp lại được Tam sư huynh?

Cuối cùng hai người cũng ngừng lại, Cẩm Tịch mới nhận ra mình đã ở trên một cái cây cao mười mấy thước:

"Sao, tiểu sư muội, huynh xây nhà cây cũng không tệ lắm đúng không?"

Tam sư huynh cười, Tam sư huynh nhíu mày, quả thật là Tam sư huynh còn sống, Cẩm Tịch lập tức nhào vào lòng hắn, nước mắt không ngừng rơi xuống, người được yêu thương ôm lấy kia cũng đỏ mắt.

"Ôi, sao hôm nay tiểu sư muội từng lớn tiếng la hét chảy máu không khóc, không sợ trời không sợ đất lại thành kẻ thích khóc rồi."

Cẩm Tịch không thèm để ý Tam sư huynh chế nhạo, hắn còn sống thật sự là quá tốt"

"Tam sư huynh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao huynh..."

"Một lời khó nói hết, huynh vẫn luôn trốn ở đây, thỉnh thoảng sẽ đi qua Dược lư kia lấy thuốc, hôm nay vừa dịp nhìn thấy muội và Tiểu Minh Tử vào mật thất, huynh mới lén đi theo, thừa dịp hắn không chú ý, cướp lấy muội."

"Vậy huynh có biết sư phụ đã chết không, tiên môn cũng bị hủy."

"Huynh đã nghe nói, Cẩm Tịch, huynh không muốn để muội biến thành người kế tiếp, cho nên có một số chuyện huynh nghĩ đã đến lúc nói cho muội biết."

Cẩm Tịch không biết Tam sư huynh muốn nói chuyện gì, nếu như nàng có thể biết trước, có lẽ nàng sẽ năn nỉ Tam sư huynh đừng nói những chuyện đó cho nàng biết, thì ra là thứ càng tuyệt vọng càng đáng sợ chính là chân tướng.

Thì ra năm đó sau khi Đại sư huynh chết, Tam sư huynh vẫn không từ bỏ điều tra nguyên nhân cái chết của Đại sư huynh, không giống Nhị sư huynh và Cẩm Tịch, Tam sư huynh không quá am hiểu bắt yêu trừ ma, cho nên thời gian hắn ở lại tiên môn tương đối nhiều, hơn nữa hắn suy nghĩ tinh tế, giỏi về quan sát hơn người thường, nhưng mê án của Đại sư huynh cũng khiến hắn tốn gần hai năm, mới tìm được đầu mối mấu chốt lại có vẻ như dấu vết râu ria kia, vì không bứt dây động rừng, hắn vẫn không nói nghi ngờ của mình cho bất kỳ ai.

Tam sư huynh phát hiện vẫn có một lực lượng vô hình nấp trong tiên môn, nhưng bọn chúng cũng tương đối gian xảo, mỗi lần hắn cho là đã bắt được cái đuôi của bọn chúng, bọn chúng sẽ biến mất không thể tìm ra, loại tình huống như đánh cờ này vẫn kéo dài đến mười năm trước, Lê Dịch Minh chết khiến cho Tam sư huynh càng thêm đến gần lực lượng kia, song hắn càng ngày càng phát hiện một chuyện thực khiến cho hắn sợ hãi, tất cả đều dẫn hắn hướng tới một người, sư phụ của hắn, Khương Linh Vũ, Chưởng môn Tây Cảnh Tiên Môn, cũng là người hắn luôn kính trọng nhất.

Sau này Tam sư huynh nghĩ ra một cách tìm đường sống trong chỗ chết, dùng mình làm mồi dẫn những độc thủ sau màn, ngày kia, quả nhiên sau khi hắn thất thủ bị bắt, như nguyện gặp được người kia.

"Sư phụ, thật sự là người?"

"Ta cũng biết trong năm huynh đệ người phát hiện chân tướng đầu tiên chính là ngươi."

"Tại sao?"

Tam sư huynh vô cùng đau đớn, hắn không hiểu, Chưởng môn được kính yêu nhất trong tiên môn, sư phụ lòng mang đại nghĩa, dieendaanleequuydoon – V.O, mang thương sinh sao lại làm ra chuyện gϊếŧ hại đồng môn, Đại sư huynh và cả Lê Dịch Minh chết đều liên quan đến ông ta.

"Thần tộc ngã xuống, tiên đại mới là chính thống, nhưng hiện giờ tiên môn suy sụp, xa không bằng trước, rất nhiều đệ tử dốc lòng tu luyện, cuối cùng cả đời cũng không thể Phá Kính."

Tam sư huynh không biết rốt cuộc sư phụ đang lén làm gì, nhưng cho dù lý do đường hoàng cỡ nào cũng không thể lạm sát người vô tội.

"Sư phụ, tu tiên không thể miễn cưỡng, mỗi người đều có tạo hóa của mỗi người."

"Tạo hóa? Ha ha, vậy Thần tộc thì sao? Tại sao bọn họ có thể sống làm Thần, cao cao tại thượng, được Nhân tộc quỳ lạy?"

Sau này Tam sư huynh mới biết, sư phụ vẫn luôn làm một chuyện cực kỳ điên cuồng, ông ta muốn thông qua thay đổi huyết mạch một người khiến cho ông ta mạnh mẽ Phá Kính, dĩ nhiên điều này cần dùng rất nhiều người để làm thí nghiệm, cũng cần rất nhiều người có tu vi cao thâm giúp đỡ, dùng máu của bọn họ để tăng dung hợp thúc hóa đạt thành mục đích, dĩ nhiên không phải lần nào cũng thành công, có vài người khó tránh khỏi phải hy sinh, cho dù thành công, cũng không thấy thành Thần, mà là Ma. Thì ra mấy năm nay, đột nhiên Nhân tộc hiện ra cái gọi là Ma tộc, đều là sản phẩm thất bại mà sư phụ thí nghiệm ra.

Cẩm Tịch còn chưa phục hồi tinh thần lại từ chân tướng kinh người Tam sư huynh nói, đột nhiên sắc mặt hắn lại trắng bệch, thân thể ngã xuống, mồ hôi từng hạt lớn chừng hạt đâu chứng tỏ hắn đang phải chịu cơn đau cực lớn, Cẩm Tịch không kịp tiêu hóa những chuyện kia, nàng nhào tới trước, đỡ hắn, dựa lên vai mình.

Đột nhiên Cẩm Tịch nhớ ra Nhị sư huynh từng nói Tam sư huynh bị người đâm một kiếm xuyên tim mà chết, sao giờ hắn có thể yên lành xuất hiện ở đây, ma xui quỷ khiến đột nhiên Cẩm Tịch bắt đầu cởϊ áσ Tam sư huynh, Cẩm Tịch thề kiếp này nàng chưa từng thấy tình cảnh kinh người thế này.

"Tam sư huynh, huynh..."

Cẩm Tịch níu lấy quần áo Tam sư huynh, hắn trấn an một lúc lâu, nha đầu này mới buông ra, dù sao đã không lừa được, dứt khoát kéo áo mình, xuyên thấu qua xương sườn, trái tim cứ như vậy phơi này ra, đáng sợ hơn chính là giờ phút này trái tim nhảy lên kia được bọc bởi không biết bao nhiêu phù văn và minh văn:

"Mỗi ngày đều phải thay đổi những thứ chữ như gà bới này, cho nên dứt khoát không vá lại nữa."

Tam sư huynh cố nói bằng giọng nhẹ nhõm, khiến cho thân thể Cẩm Tịch không ngừng rung động, sao Tam sư huynh có thể chịu đựng được đau đớn khắp tim thế này, nàng không dám tưởng tượng.

"Huynh đã làm gì mình?"

"Tiểu sư muội, huynh vẫn chưa về sư môn, cũng bởi vì có thể huynh nói ra những chuyện này cũng không có ai tin, nhưng nếu huynh có thể gặp lại muội, điều này nói rõ tự có ý trời, có lẽ huynh nghịch thiên sống lại tới nay cũng vì điều này."

Hai tay Cẩm Tịch run run giúp Tam sư huynh bọc phù chú minh văn đã chuẩn bị lên trái tim:

"Tiểu sư muội, vừa rồi muội có thấy không, vết rách trên tim huynh chính là sư phụ để lại cho huynh, một kiếm xuyên tim, nếu trước khi huynh dẫn ông ta ra không chuẩn bị trước, sợ là hôm nay muội cũng thật không gặp được huynh, nhưng huynh vẫn đánh giá thấp sự độc ác của sư phụ, một kiếm này của ông ta, ngay cả Hộ Tâm Chú của huynh cũng bị phá."

Tam sư huynh hiểu rõ sư phụ, sư phụ cũng hiểu rõ hắn, cho nên hai người, một phải gϊếŧ lại thất thủ, một hẳn phải chết lại còn sống.