“Đây là gì?”
Bạch Lê Hoa khó hiểu, chẳng lẽ Lương Đại Lang đã nhìn ra cái gì? Cho nên mua vòng tay, để cho nàng xuyên trở về?
Chỉ là, những thứ đồ này tuy tốt, nhưng vòng tay là đồ vật bảo mệnh của, lúc này, nàng thề sẽ không cho ai biết, nhưng bây giờ vừa mới bắt đầu đã bị hai người nhìn ra, đuổi được Lý Tiểu Ngọc rồi, chẳng qua, nếu Lương Đại Lang thật sự phát hiện manh mối gì, nàng thật không biết phải làm sao bây giờ.
Trong không gian có cây súng lục còn mấy phát đạn, nếu không…… Trực tiếp tìm chỗ vắng vẻ đem người giải quyết?
Bạch Lê Hoa tâm loạn như ma.
Bên này Lương Đại Lang đem vòng tay bỏ vào lòng bàn tay nàng, giọng nói thành khẩn cũng không tỏ vẻ: “Nàng thích thứ gì, ta mua cho nàng là được, vòng tay này không đáng giá tiền, nhưng là của hồi môn của Lý thị, nàng mà lấy, nhị phòng trong lòng sợ là sẽ không thoải mái, trở về vẫn nên trả lại cho nàng đi.”
Chỉ có vậy thôi?
Bạch Lê Hoa nhẹ nhõm thở ra một hơi thật dài, cục đá treo ở trong lòng rốt cuộc cũng được thả xuống.
Nghĩ đến ý niệm vửa rồi của mình, hận không thể vả miệng mình. Cái gì chứ? Đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử!
Đã sống qua hai đời, sao tư tưởng vẫn nông cạn như vậy đây? Bạch Lê Hoa ở trong lòng âm thầm phỉ nhổ chính mình hai giây, nịnh nọt đi theo sau Lương Đại Lang, “Được, tướng công nói gì cũng đúng! Chàng chỉ ta đi đâu ta đi đó!”
Lời nói vừa ra, mặt mày nàng liền đỏ thẫm bấn loạn.
Trộm ngắm Lương Đại Lang một chút, cũng may người này chỉ lo đi phía trước, hình như không có nghe được lời nàng nói.
Bạch Lê Hoa tự nhiên cũng ngưng ảo tưởng lại.
Thời điểm trở về, vì muốn đi đường gần, bọn họ bèn đi đường nhỏ băng qua núi.
Lương Đại Lang đi ở phía trước dẫn đường, thuận tiện gạt các cành cây để mở đường.
Chẳng qua người ta cao, sải bước dài, ngày thường ở nhà lại quen làm việc nhà nông, đi đường cũng nhanh như gió, Bạch Lê Hoa phải chạy chậm mới có thể đuổi theo.
Huống chi, giờ đi đường núi, nàng! Thực! Béo!
Trên đất bằng, đi hai bước cũng đã thở hổn hển, giờ bắt ta một đường chạy chậm?
Lương Đại Lang chậm chậm lại, không kiên nhẫn ở phía trước chờ, còn nàng thì đuổi theo muốn tắt thở.
Giảm béo! Nhất định phải giảm béo.
Rèn luyện! Nhất định phải rèn luyện.
Đều do mấy ngày nay cảm thấy tốt đẹp, chuyện quan trọng như vậy lại đi xem nhẹ.
Thật vất vả đuổi theo, Bạch Lê Hoa ngồi xổm trên mặt đất, dùng tay làm quạt, há mồm to thở hổn hển, hỏi: “Vì sao…… Chúng ta không ngồi xe?”
Lương Đại Lang trầm mặc một chút, “Bạc tiêu hết rồi.”
Bạch Lê Hoa vỗ đầu, biết sớm thì tốt rồi.
Không nói tiếng nào, nàng trực tiếp từ trong ngực móc ra một chồng ngân phiếu, toàn bộ nhét vào tay Lương Đại Lang, “Cho chàng!”
Lương Đại Lang mở ra nhìn nhìn số tiền, lắp bắp kinh hãi, nắm bả vai Bạch Lê Hoa, hỏi: “Chỗ bạc này ở đâu ra?”
Nàng chỉ lo đấm chân, “Cầm cửa hàng a.”
Lương Đại Lang không hỏi nữa, hắn đem ngân phiếu gấp lại, nhét lại vào tay Bạch Lê Hoa, “tiền nàng nàng lấy đi, ta không dùng được.”
Bạch Lê Hoa mắt trợn trắng, nam nhân này, còn làm cao sao.
Nàng lại đem ngân phiếu nhét trở lại: “Bạc này là ta tạm thời giao cho chàng bảo quản, thân mình ta thế này không làm việc nhà nông được, cho nên ta tính mở cái cửa hàng.”
Bắt nàng ở trong nhà mỗi ngày dọn phân nấu ăn, không bằng nàng đi tìm chết cho rồi.
Nghe nàng nói như vậy, Lương Đại Lang cũng không chối từ, nghiêm trang hỏi nàng: “Vậy ngươi nghĩ kĩ
mở cửa hàng gì chưa?”
“Còn chưa nghĩ kỹ.”
Thật là chưa nghĩ kỹ.
Nếu muốn hỏi nàng am hiểu cái gì, nàng có thể khẳng định là y thuật, bắn súng và ăn ngon.