*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bầu không khí của những ngày kế tiếp thật lạ lùng. Nói chính xác là từ bữa tiệc tối ngày khai giảng, khi thầy Dumbledore thông báo về Thi đấu Tam Pháp thuật, đám học trò đã kích động và háo hức biết bao. Một cuộc thi có lịch sử hơn bảy trăm năm, được coi như cuộc so tài giao hữu giữa ba trường pháp thuật hàng đầu châu Âu – Chỉ vầy thôi là quá đủ để kí©ɧ ŧɧí©ɧ đám học sinh, nhất là các cậu con trai. Có ai không náo nức với viễn cảnh vinh quang và phú quý đến nhường ấy? Có ai không tự mường tượng mình là một nhà quán quân Hogwarts?
Ngày phái đoàn trường Beuxbatons và trường Durmstrang đến, không ai tập trung vào bài vở được.
Moody giả muốn dạy cho tụi nó cách kháng cự lại lời nguyền Độc đoán. Con mắt thần của gã lộc cộc quét quanh lớp học, sáng suốt bỏ qua mấy đứa Harry. Từ ngày bị chúng vạch trần, Crouch Jr vẫn đóng vai thầy Moody Mắt Điên giống y chang như trước. Gã rất cảnh giác và thận trọng, chỉ uống nước từ cái be đeo bên hông gã. Gã căm thù những hậu duệ của Tử thần Thực tử ở nhà Slytherin, đối với mấy đứa học trò nhà Gryffindor thì bảo vệ và ca ngợi. Ghê gớm hơn, gã thể hiện những tố chất xuất chúng của một Thần Sáng quanh năm đấu tranh với Tử thần Thực tử.
Thoạt nhìn mọi chuyện rất bình thường, Crouch Jr không làm điều gì bất thường. Thật giống như hai con chữ khắc trên người con nhện chưa bao giờ bị gã phát hiện, bí mật của gã cũng chưa từng bị khám phá. Giờ thì đến lượt đám Harry gặp khó khăn. Bọn nó không muốn tham gia vào trò chơi hồi sinh Chúa tể Hắc ám với Crouch Jr, nhưng chúng cũng lại muốn tìm hiểu mục đích thật sự của gã. Linh cảm nói cho chúng biết Barty Crouch Jr không chỉ muốn bắt cóc Harry.
Đến tận lúc này, trải qua quá trình thăm dò và vạch trần, hai phe lại rơi vào thế bế tắc.
Sau lớp học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám là đến lớp học Biến hình. Giáo sư McGonagall nghiêm khắc cảnh cáo cả lớp:
_ Đừng có mà chúi mũi vô cuộc thi Tam Pháp thuật. Tôi buộc phải nhắc nhở: các trò hiện đang bước vào giai đoạn quan trọng nhất của đào tạo pháp thuật, kỳ thi phù thủy thường đẳng sắp tới nơi rồi…
Ngồi bên cạnh Harry, Justin làu bàu:
_ Tới tận năm sau lận!
Nhưng quá hãi cô McGonagall, nó chỉ dám nhỏ giọng tức tối thôi.
Có lẽ sức hấp dẫn của cuộc thi Tam Pháp thuật quá lớn, không chỉ riêng lớp Biến hình mà ngay cả lớp học Độc dược cũng có đứa dám lấy tính mạng mình khiêu chiến Xà vương của nhà Slytherin. Vì thế, xui xẻo làm sao, lớp học chỉ toàn bọn hăng hái xì xào đã hoàn toàn chọc giận thầy Snape.
_ Trong lớp chúng ta có vài kẻ nóng nảy, chẳng chờ nổi nữa rồi.
Vừa nói, thầy vừa dùng đôi mắt nham hiểm nhìn bầy lửng con và rắn con bắt đầu run lẩy bẩy bên dưới.
_ Đương nhiên ta biết hôm nay là ngày mấy. Lũ đần độn bọn bây không cần nhắc ta cái gì đã làm bọn bây mất hồn mất vía đâu. Tuy rằng ta rất khó hiểu vì cái gì trong chúng ta có mấy kẻ muốn chết đến vầy – Nhưng đáng tiếc, chuông tan học còn chưa vang.
Khi nói tới đây, thầy Snape nhìn xoáy sâu vào Harry như thể cậu chính là thằng đần vội muốn chết trong miệng thầy.
_ Tất nhiên, ta phải tiếc nuối thừa nhận rằng cuộc thi Tam Pháp thuật này là sự kiện lâu lắm rồi mới có – Nhưng không có nghĩa rằng tụi bây có thể ném đầu óc trong giờ dạy của ta!
Thầy hạ giọng:
_ Để cổ động cho cuộc thi này, nhân tiện cũng vì muốn cứu vớt lũ đầu bò tụi bây, ta sẽ có một bài kiểm tra nho nhỏ. Vào ngày lễ Giáng sinh, ta sẽ hạ độc một trong số chúng bây. Ngay lúc này ta chân thành hi vọng mỗi người có thể thành công bào chế thuốc giải độc cho mình. Bằng không đến ngày đó, tụi bây sẽ tự chịu hậu quả.
Giáo sư Snape đe dọa làm đám động vật nhỏ lo sợ nơm nớp. Trong một tiếng đồng hồ kế tiếp, không còn đứa nào muốn lao ra khỏi phòng học nữa. Thấy vậy, cậu bé Harry vẫn luôn chăm chỉ khuấy vạc chỉ biết nuốt nỗi đau vào lòng. Không nhầm đi đâu được, nếu nói thầy Snape muốn hạ độc ai thì chắc chắn chỉ có thằng mang họ Potter duy nhất trong lớp này thôi.
Tưởng tượng đến ngày lễ Giáng sinh tuyệt vời sắp đến, lòng dạ Harry xôn xao trong chốc lát rồi nhanh chóng chấp nhận sự thật này. Cậu có Draco ở bên cạnh, đầu bò đến mấy cũng có người cứu. Đằng nào cũng chẳng chết được. Nhất là so với cái kế hoạch lớn được tụi nó chuẩn bị từ hôm khai giảng, thì chuyện bị Xà vương hạ độc chỉ nhỏ tí teo thôi.
Buổi chiều tối, các giáo sư và học sinh trường Hogwarts vội vã chạy xuống Tiền sảnh. Họ nối đuôi nhau bước xuống cầu thang và đứng xếp hàng đằng trước lâu đài. Buổi chiều tối, trời trong mà lạnh, sương xuống và mặt trăng trong veo đã tỏa sáng khắp khu Rừng Cấm. Tụi học sinh vừa dòm đồng hồ, vừa ngó ra con đường dẫn từ cổng vô, chỉ sợ bỏ lỡ thời khắc các vị khách xuất hiện. Được một lúc chúng lại hào hứng dò trên nền đất đen thui, có đứa run bắn lên vì hồi hộp, nhưng chẳng có cái gì nhúc nhích.
_ Mấy bồ nghĩ họ tới bằng gì? Tàu lửa chắc?
_ Hay là khóa cảng? Hay độn thổ?
Rất nhiều suy đoán hiện lên. Thế rồi trong nỗi sốt sáng của đám đông, phái đoàn của trường Beauxbatons cuối cùng chịu xuất hiện.
Một cái xe ngựa kéo khổng lồ màu xanh lợ, có kích cỡ của một cái nhà lớn, lướt ngang bọn trẻ, được khoảng chục con ngựa vàng kéo đi trong không trung, con nào cũng có cánh và to bằng con voi. Bà Maxime dẫn đầu đám học sinh trường Beauxbatons bước xuống từ xe ngựa.
Ngay sau đó vang lên tiếng ầm ầm ngột ngạt và tiếng gió hú, tụi học sinh hò nhau, chỉ trỏ về phía hồ nước – Có một sự khuấy động đang diễn ra ở sâu dưới hồ: những bọt nước vĩ đại nở ra trên bề mặt, sóng bì bọp vỗ vào hai bờ đầy bùn. Và rồi, ngay chính giữa hồ, xuất hiện một xoáy nước, như thể có ai tháo một cái nút ở giữa đáy hồ ra… Một vật giống như một cái sào đen và dài từ từ nhô lên ngay chính giữa xoáy nước đó. Nhìn nó giống một bộ xương kỳ quái, như một chiếc thuyền bị đắm được moi lên lại; và ánh sáng lung linh mờ ảo, âm u phát ra từ những ô cửa sổ boong tàu trông như mắt mấy con ma. Cuối cùng, kèm theo một tiếng bì bõm lớn, toàn bộ con tàu trồi lên, nhấp nhô trên màn nước dập dềnh, và bắt đầu lướt vào bờ.
Đám đông ồ hết lên!
Trường Beauxbatons đẹp đẽ như Người Tiên dưới ánh trăng. Trường Durmstrang thì như những anh hùng mới chiến thắng trở về.
Đối với các học sinh của trường Hogwarts mà nói, không chỉ có cô nàng Tiên nữ của trường Beauxbatons mới làm người ta ngạc nhiên. Mà bất ngờ hơn cả là ngôi sao Quidditch nổi tiếng: Viktor Krum!
~
Đêm hôm đó có rất nhiều đứa háo hứng không ngủ được. Hôm sau là ngày thứ Bảy, thường thì hầu hết học trò sẽ ăn điểm tâm trễ. Tuy nhiên hôm nay sớm hơn nhiều mọi cuối tuần khác, Đại sảnh đường đã phát ra tiếng ồn ào và náo loạn. Chiếc cốc đặt ngay giữa sảnh, trên cái ghế đẩu bình thường vẫn đặt cái nón Phân loại. Một đường nhỏ bằng vàng được vạch ra trên sàn, làm thành một cái vòng rộng chừng ba mét. Một ngọn lửa màu xanh trắng phừng phừng tới tận miệng cốc giống như tỏa ra thứ mùi hương ngọt ngào, dụ dỗ đám đông ném mẩu da dê vào trong bụng nó.
Chịu nó hấp dẫn, có ối đứa nóng lòng muốn thử.
Fred và George trông cực kỳ phấn khích – Hai thằng mới vừa uống Độc dược Lão hóa, và đã sẵn sàng vượt qua lằn tuổi của thầy Dumbledore. Đáng tiếc, tụi nó còn chưa đắc thắng được bao lâu thì đã bị hất văng ra khỏi cái vòng bằng vàng – Xa tới tận ba mét lận, như thể bị một người ném tạ vô tình lẳng ra ngoài. Và để cho sự đau đớn thêm phần nhục nhã, một tiếng “bốp” thật to, rồi hai đứa thoắt mọc ra hai bộ râu dài trắng muốt giống hệt nhau.
Tiền sảnh rung lên vì cười.
Có đứa khác nghĩ ra cách vượt Lằn tuổi như nè: viết tên mình và tên trường lên một mẩu da dê, rồi buộc chặt bằng một sợi dây với đầu còn lại là một hòn đá, ném vô chiếc cốc. Đáng tiếc mới chạm vào cái vòng, cả miếng da dê lẫn hòn đá bị văng ra. Hòn đá còn “thân thiết” táng vô đầu chủ nhân nó.
Lại có đứa tính nhờ vả anh chị lớn tuổi. Ban đầu chiếc Cốc lửa háo hức nuốt lấy tờ đăng ký, nhưng ngay lập tức phun trả với những tia lửa đốt cháy lông mày của đứa nào dám chơi bài lừa bịp nó.
Tụi học trò vì muốn ném mẩu da dê vô Chiếc Cốc lửa mà nghĩ ra đủ loại chiêu trò với vô số ý tưởng dị hợm và quái đản. Đáng tiếc mãi tới ngày cuối cùng vẫn chẳng có đứa nào thành công lừa lọc Lằn tuổi.
Ngồi trên dãy bàn nhà Hufflepuff, Harry hạnh phúc đánh chén – Cậu chàng quá mê mệt với những món ăn mới lạ chỉ có trong những bữa tiệc, mãi đến khi anh Cedric xuất hiện mới miễn cưỡng kéo cậu khỏi mấy đĩa thức ăn. Quầng thâm dưới mắt của Harry trông rợn người, vừa quay đầu lại đã dọa anh Cedric một bả sợ chết khϊếp.
_ Em làm sao vầy? Thắng trắng đêm để nghĩ cách đăng ký à?
Harry dửng dưng đáp:
_ Chắc tại đêm qua em làm kẻ trộm.
Nhưng cậu còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm.
_ Cedric, anh tính tham dự cuộc thi này phải không?
Đằng sau lớp kiếng, đôi mắt Harry nhấp nháy. Ai quen với Harry đều biết thằng nhỏ này lại nghĩ ra trò xấu gì rồi. Cedric cũng chẳng lạ. Mỗi lần cậu nhỏ này nhìn anh bằng ánh mắt trông mong là anh biết liền hà.
_ Nói đi, em muốn anh làm gì nào?
_ Đâu có gì đâu. Em chỉ muốn viết giúp anh tờ giấy đăng ký thôi mà.
_ Em muốn anh bỏ vô cốc giùm? Cũng được thôi, nhưng chắc chắn không thành công đâu.
Harry tỏ ra tiếc nuối.
_ Em biết. Chính vì thế nên em mới muốn làm cho đã nghiền.
Cedric không hiểu mô tê gì. Đợi đến khi thằng nhỏ này viết cái tên “Cedric Diggory” xiêu vẹo lên mẩu da dê thì anh mới hiểu Harry thật sự chỉ muốn ghi giùm anh thôi. Tuy rằng anh chàng Hufflepuff cảm giác quái lạ lắm, nhưng bữa tiệc tối Giáng sinh sắp tới làm cho anh quên béng chuyện này đi.
Cedric không biết rằng đây là kết quả thảo luận của nhóm Harry. Để tránh chuyện cũ lặp lại, bọn nó quyết định hủy bỏ cơ hội thi đấu của anh Cedric. Rất đơn giản, Harry chỉ cần một bùa Lú mà thôi.
Chiếc Cốc lửa tưởng nó đã chọn Cedric, nhưng thật ra trên mẩu giấy kia viết tên của Draco Malfoy.
Và khi ông cụ hiệu trưởng đọc cái tên này lên, không một tiếng vỗ tay – Mọi cái đầu trong Đại sảnh đều quay sang nhìn cậu thiến niên tóc vàng ngồi trên dãy bàn Slytherin, một cách hết sức sững sờ.
Dường như hoàn toàn không bị bọn họ ảnh hưởng, Draco ung dung đứng lên. Chiếc áo chùng màu xám tro thêu họa tiết màu bạc như hóa thành dòng thác lấp lánh chảy xuống theo động tác của hắn.
Có một tiếng “cạch” vang lên, như thể ai đó ném viên đá vào mặt hồ phẳng lặng, tạo nên vô số những tiếng rù rù vang dội của động cơ máy móc. Từ dãy bàn nhà Slytherin thình lình phát ra một cơn bão tiếng vỗ tay và chúc mừng, chẳng mấy chốc lan khắp sảnh đường.
Đây chính là quán quân của trường Hogwarts, một cậu bé Slytherin mới mười bốn tuổi đã cao tay đễn độ lừa bịp cả đồ vật pháp thuật xịn như chiếc Cốc lửa!
Draco Malfoy, vị quán quân hoàn toàn xứng đáng của chúng nó!
Bị mọi người ảnh hưởng, Harry cũng phấn khích vỗ tay. Cậu dán mắt vào Draco, nhìn hắn đi từng bước về phía thầy Dumbledore.
Ông cụ hiệu trưởng cũng chẳng nề hà gì với kết quả này. Cụ cười ha ha nhìn cậu bé trước mặt, đôi mắt lấp lánh tràn đầy khen ngợi. Nhưng tình cảnh này không kéo dài được lâu, nụ cười của cụ Dumbledore tắt ngúm – Ở bên cạnh cụ, ngọn lửa của chiếc cốc lửa lại đỏ lên một lần nữa. Những tia lửa phóng ra. Một lưỡi lửa thình lình bắn vào không khí, mang trên mình một mẩu giấy da.
Dường như, hoàn toàn tự động, cụ Dumbledore vươn cánh tay dài ra và tóm lấy mẩu giấy. Cụ mở nó ra và nhìn chăm chắm vào cái tên được viết trên đó. Ánh mắt của cụ lướt qua Draco – Harry – Hermione, và cuối cùng, dừng lại ở dãy bàn nhà Gryffindor.
Cụ Dumbledore hắng giọng, đọc lên cái tên đã làm mọi người chờ đợi thiệt lâu:
_ Ron Weasley!
Kế hoạch được chuẩn bị chu đáo từ khai giảng đến giờ của tụi nó, cuối cùng đã thành công.
~
Suy nghĩ của tác giả:
Còn nhớ thầy Snape định hạ độc Harry không? Tiếc là bữa Giáng sinh hôm đó Harry phải đi kiểm tra đũa phép. Giờ Harry không phải là quán quân nữa, nên buổi tối cậu ta phải làm “kẻ trộm” thật!
(N.Linh: mình không hiểu ý tác giả là gì)