Không có tiếng nói chống cự, thấy Hoa Thần có chút run run. Giản Hân chỉ đành thuận theo ý anh, dùng đôi tay nhỏ bé của mình chống xuống tường đỡ thân thể của mình.
Sau cổ truyền đến hơi thở nóng hổi của đàn ông, thân thể anh dính sát cô.
“Đừng...”
Hoa Thần hôn lên cổ cô, cái mông trắng noãn bị tay anh sờ soạng, sau đó thì vuốt ve.
“A a... Không nên...”
Hô hấp Hoa Thần ngày càng loạn, lực vân vê mông của cô càng lúc càng nhanh, giống như muốn xé nó ra.
Vật cứng rắn từ từ chen vào tiểu huyệt, bị anh động đến điểm nhạy cảm, Giản Hân giống như là chạm vào điện vậy, toàn thân cứng nhắc, ngẩng cao đầu, thét lên đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Sau khi tiến vào cọ xát vài cái, Hoa Thần lại rút ra, sau đó lại tiến vào, quá trình cứ như vậy mà tiếp diễn, Giản Hân run rẩy chịu đựng Hoa Thần, bản thân sắp không chịu nổi.
“Quỳ xuống.”
Hoa Thần cắn bả vai của Giản Hân, đè hai tay cô lên tường, giúp cô chống đỡ thân thể, cố gắng đưa phía dưới của mình vào sâu trong tử ©υиɠ của cô.
Vách thịt bên trong dính chặt vào du͙© vọиɠ của anh, sức lực của anh rất lớn, hung hăng tiến vào, Giản Hân không nhịn được mà rêи ɾỉ.
“Gọi tên của anh.” Hoa Thần nói.
“Hoa... Thần... Hoa... Thần... A... Thần... A a...”
“Sẽ hư đó... Hoa Thần..... Anh..... Anh Nhẹ một chút... Quá lớn rồi... Sẽ hư mất...”
Giản Hân không chịu nổi nên kêu lên, nhưng không ngờ càng kêu càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh. Hoa Thần siếc chặt bầu ngực của cô, rút ra khỏi cô thể cô, nhíu mày nhìn cô.
Anh đổi tư thế cho cô, áp hai chân cô trước ngực, tạo hình hình chỉ M, để nơi bí ẩn hiện ra.
Bởi vì tư thế hai chân mở rộng, hơn nữa trước đó còn bị du͙© vọиɠ của anh tiến vào, tiểu huyệt của Giản Hân không cách nào khít lại, huyệt thịt bị sưng đỏ, nước mật chảy ra ướt đẩm, cửa động còn tuôn ra dòng nước trắng.
Hoa Thần thấy cổ họng mình căng lại, sau đó tiếp tục đưa du͙© vọиɠ của mình tiến vào. Không chờ Giản Hân thích ứng anh đã lập tức rút ra, sau đó lại hung hăng xen vào, không chút thương tiếc nào.
" Giản Hân nhịn không được thét chói tai, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vừa có nét đau khổ vừa có nét sung sướиɠ, hai mắt mù mịt, khẽ thở nhẹ nhàng.DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn
Hoa Thần thích thú động đậy, lửa nóng của Giản Hân kịp chặt anh. Anh cảm giác mình bên trong cô càng lớn, ma sát ngày càng nóng.
Tiểu huyệt Giản Hân ép chặt du͙© vọиɠ của anh....
Giản Hân núp chặt vào lòng Hoa Thần thở dốc, đợi lấy lại sức xong, cô phát hiện anh vẫn đang mình, không hề mở miệng tiếng nào. Cô không khỏi có chút khẩn trương, lẽ nào Hoa Thần vẫn chưa hết giận?
“Hoa Thần...” Cô kêu thử một tiếng.
Nhưng đối phương chỉ ôm chặt cô, một hồi lâu bỗng nhiên anh móc một cái hộp ra từ đầu giường, lấy vật gì đó đeo vào tay cô.
“Quà tặng.” Hoa Thần nhàn nhạt nói một câu
Giản Hân cảm thấy ngón tay trái lành lạnh, giơ tay lên cô liền thấy một chiếc nhẫn kim cương, trong không gian như vậy nó tỏa ra một ánh sáng mộng ảo......