Hoa Thần bị hôn đến động tình, hấp tụ từng chút dư vị nên trong miệng của Giản Hân, Giản Hân run rẩy, một mặt quấn quít cùng cùng anh, mặt khác nâng mông dung nạp anh, nuốt anh vào, khóa chặt du͙© vọиɠ nóng bỏng của anh lại.
Bên trong tiểu huyệt cự vật mạnh mẽ mà ra vào, nhúc nhích, anh nhẹ nhàng ma sát nơi tư mật của cô, mang đến cảm giác ngứa ngái.
Giản Hân dần dần thích loại cảm giác này, chờ lúc Hoa Thần buông tha miệng của cô ra, cô đã hoàn toàn mất hết ý thức, bắt đầu hoàn toàn bất chấp xấu hổ mà ra sức chuyển động trên người Hoa Thần.
Mỗi lần cô đều lấy tay cố sức nâng thân thể mình lên, nửa người dưới cũng sẽ nâng lên, làm cự vật hầu như rút ra toàn bộ, sau đó lại đâm vào,... không ngừng ma sát bên trong tiểu huyệt của cô...
Hoa Thần híp mắt nhìn du͙© vọиɠ bầm tím của mình ra vào tiểu huyệt của Giản Hân, nhìn lớp thịt non theo động tác của tiểu huyệt cô mở ra, lộ ra dòng nước trắng mịn, mông của anh không tự chủ được mà nâng lên một chút.
Đột nhiên Hoa Thần đâm thẳng vào hoa tâm của Giản Hân, hai chân lập tức mất sức lập tuột xuống, toàn bộ cái mông của cô lập tức phủ lên du͙© vọиɠ của anh.
“Ô a... A...” Du͙© vọиɠ chuyển động trong hoa tâm, mật dịch theo chỗ hai người giao hợp mà chảy ra, cảm giác tê dại và mãnh liệt ngày càng mạnh, Giản Hân không nhịn được bật lên tiếng rêи ɾỉ.
Hoa Thần đưa tay đặt lên nơi đẫy đà của Giản Hân,, âu yếm, không ngừng nắm chặt quả đào non mềm nõn nà, trên dưới nhẹ nhàng đè xuống, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Hân, bật hơi nói: “Tiếp tục —— “
Giản Hân bị anh làm cho hồn phách điên đảo, nghe lời mà nâng thân thể lên, tiểu huyệt mở ra đóng lại tiếp tục chơi đùa cùng cự vật của anh.
...........
“Đừng... A... A...”
...........
“Tổng giám đốc... Không được... Em... Không còn sức lực nữa...” Giản Hân dồn dập thở hổn hển, đứt quảng mở miệng nói.
“Vậy em cũng đừng trách anh!”
Hoa Thần khẽ rút ra một chút, ôm eo của Giản Hân, nâng mông cô lên cùng chuyển động, hưởng thụ cảm giác bên trong tiểu huyệt ấm áp....
“A... Ừ... A... A... Không nên...” Giản Hân kêu lên từng tiếng.
Lần này, Hoa Thần không làm theo mong muốn của cô, hai tay anh nâng mông của Giản Hân, rút du͙© vọиɠ ra sau đó lại đâm sâu vào hoa kính...
“A... Tổng giám đốc... Đừng... Quá sâu... A... A... Tổng giám đốc... Bị trướng...”
Giản Hân vô lực gối lên vai của Hoa Thần, lẩm bẩm rêи ɾỉ. Bộ ngực theo động tác của anh mà chuyển động, cách lớp quần áo của Hoa Thần nhẹ nhàng ma sát l*иg ngực anh. Chỗ mẫn cảm bị hung hăng đâm vào, kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng tê dại, làm cho cô đạt đến kɧoáı ©ảʍ, đầu óc trống rỗng.
“A... Tổng giám đốc... Sắp tới... A... A...” Sống lưng Giản Hân co lại, hoa huy*t không ngừng hút lấy du͙© vọиɠ của anh.
Du͙© vọиɠ của anh ngày càng tê dại, khiến hắn nhịn không được gia tăng động tác, nhắm ngay chỗ sâu nhất của hoa huy*t mà đâm thẳng vào, cảm giác cực hạn vui vẻ.
“A.. Đừng... A...”
Eo nhỏ nhắn của Giản Hân bị anh ôm lấy, tiểu huyệt ẩm ướt bị cự vật hung hăng giày xéo, hung hăng xâm nhập, sau đó lại rút ra, rồi lại đâm sâu vào, một lần đều dũng mãnh hơn, đâm sâu vào tử xung, gây ra cảm giác tê dại.
Giản Hân sắp bị Hoa Thần làm mất hết cảm giác, nàng dùng nhón chân lên, muốn thoát khỏi sự chà đạp của cự vật, nhưng Hoa Thần lại xiết chặc chiếc eo nhỏ nhắn của cô, hung hăng lôi kéo, cự vật hung hăng đâm về phía trước, nặng nề đến nơi tử ©υиɠ mẫn cảm của cô sau đó hắn mới ổn định lại, làm cự vật chôn sâu ở trong cơ thể cô, bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực.
Toàn thân Giản Hân run lên, chỉ cảm thấy vui vẻ vô tận...