Cả đám kéo nhau đi nhậu, bọn tao thắng đứng ra mời. Ở quê nói chung cũng ko thiếu gì lắm, mấy quán nhậu ở trung tâm huyện mở cả đêm, chủ yếu là vịt, ngan, lẩu óc, trứng…Mấy thằng ngồi đến gần 12h vẫn chưa hết chuyện, toàn là các thanh niên chưa vợ, mồ côi người yêu, chả mấy khi tụ tập. Tàn tàn cuộc thằng Thông lại hô hào đi massa, nó bảo nó mời tiền vé, thế là cả bọn lục đυ.c kéo nhau đi. Quán massa ở quê thôi nhưng về đẳng cấp tao thấy ko chênh lệch hà nội là mấy, phòng đẹp, gái đẹp. Tao với quan điểm đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn, hàng vào, nói vài câu tao bo tiền luôn, nằm sấp cho ẻm đấm bóp, mắt vẫn vuốt vuốt điện thoại xem tin tức. Gần 1h rồi, bỗng có tin nhắn của vĩnh yên. Ẻm nhắn, em cho anh thắng đấy, vì em ko ngủ được. Tao nhắn lại là Anh ko hiểu. VY phản hồi ngay, chẳng phải anh đang thi gan với em sao, 1 tuần rồi ko thèm 1 lời hỏi han, 1 dòng tin nhắn, em cũng cố để ko nhắn cho anh, nhưng em thua rồi… Đm, đúng là 1 mảnh ân tình nặng trĩu rồi đây, sao gặp lại vĩnh yên làm gì ko biết, hóa đơn còn chưa đủ đau xót hay sao. Tụt nứиɠ, tao vùng dậy mặc quần áo.
Em nhân viên massa hỏi sao thế anh, tao bảo ko sao, tắt nứиɠ rồi. Ẻm đong đưa vài câu níu kéo, ẻm kêu anh ra sớm thế quản lý đánh giá em, tao kệ mẹ, bước. Đúng như ẻm nhân viên nói, tao đi ra ngoài ngồi bàn chờ châm thuốc hút, có cu em nhanh chóng lại hỏi sao thế anh, ko hài lòng ạ, tao mỉm cười nói ko có gì đâu, anh yếu sinh lý ấy mà. Thằng cu nhe nhẻn cười kêu lần sau anh chọn gói đặc biệt đảm bảo yếu cũng thành khỏe. Tao ko có tâm trí nào mà tào lao nữa, muốn về mà đi cùng xe thằng Thông đéo về được, đành ngồi chờ. Nửa tiếng sau thằng bạn beep mới lò dò đi ra, nét mặt xem chừng vừa trải qua cơn cực khoái, nhìn thấy tao nó kêu bố cu sao sớm thế. Tao nhếch mép cười, ko trả lời.
Về nhà, các cụ đã ngủ cả rồi, sẽ sàng vào phòng nằm ôm điện thoại, muốn nhắn lại cho Vĩnh yên vài lời lắm mà ko biết nhắn thế nào. Hơn 2h đêm, tĩnh lặng gần như tuyệt đối, chỉ nghe văng vẳng xa xa tiếng gà nhà ai gáy sớm. Bình yên thế mà tâm trí hỗn loạn không ngừng, chợt nhớ vài câu hát cũ Gặp gỡ làm chi có nghĩa gì, cho lòng thêm hận buổi từ ly, trăm năm mình chắc không duyên nợ, thôi nhé em đừng đến nữa chi…Tao tự lẩm bẩm, thôi, thôi, thôi rồi nhắm mắt, cố đẩy mình vào giấc ngủ. Thiu thiu mấy hình bóng cũ, những kỷ niệm xưa, lại có chuông tin nhắn. Vẫn là Vĩnh yên, em bảo mình yêu lại từ đầu được không anh. Mẹ kiếp nữa, Tao nhắn lại Em gϊếŧ anh luôn đi. Ngay lập tức Vĩnh Yên phản hồi Hihi, em biết anh chưa ngủ mà. Trong đầu tao lúc ấy nghĩ đúng 1 niềm thôi mà ko dám nói ra, đó là ȶᏂασ mẹ vĩnh yên, em gϊếŧ anh luôn đi cho rồi… Mấy ngày về quê suốt ngày bù khú. Chiều chủ nhật thấy thằng thông balo to uỵch qua nhà tao kêu xuống hà nội, cho nó ở nhờ để nó tìm việc. Tao gật, ai chứ thằng l*и này ko từ chối được, sinh tử thời sinh viên bên nhau mà. Tao vào biếu thầy u 2 chục triệu, bảo ông bà sống chớ có tiết kiệm quá làm gì, bố tao bảo cuộc sống chúng mày chắc đéo bằng tao ở quê mà phải lo, cầm lấy mà cóp tiền lấy vợ, ko còn trẻ nữa đâu con. Tao cười bảo thế bố cứ cầm giúp, bảo giờ con cưới còn đòi, ông cụ cười khành khạch kêu đưa cho mẹ mày, Mẹ tao cầm tiền nhìn tao kêu dạo này có vẻ gầy thì phải, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé con.
Nghe ấm lòng.
2 thằng xuống Hà Nội, thằng thông hỏi chuyện kinh tế, tao bảo nói chung cũng đủ ăn, nó thì kể ở trong kia cũng đéo tiêu gì đến mấy, đi mấy năm cũng có vài đồng gửi hết cho ông bà già, ông bà ở nhà mua luôn được miếng đất, giờ tính ra cũng lãi lãi, ngon phết. Sau vài câu chuyện thì cũng xuống đến nơi. Lên phòng, gặp Hoa Xanh, tao bảo tôi thay mặt chính quyền, gán ghép cho đôi cẩu nam nữ bọn ngươi về chung một chuồng, các ngươi có đồng ý ko. Hoa xanh cười cợt bảo anh vớ vẩn, nhìn nét mặt thế đéo nào đậm chất đong đưa Bình thường hóa quan hệ với vĩnh yên, gần như lúc nào rảnh thì cũng cầm điện thoại để chat chit zalo với ẻm, ẻm bảo sang tuần lại đi tập huấn tiếp, lần này mà ko đón tiếp ẻm thì ẻm gϊếŧ thật đấy. Tao thông báo tin buồn rằng anh có 1 thằng bạn thân đến ở cùng phòng rồi, vĩnh yên kêu vậy càng tốt, chứ em thấy 2 con hồ ly tinh hàng xóm của anh có vấn đề lắm, nhất là đứa có hình xăm…Chả hiểu sao vĩnh yên lại nhắn thế, hôm ẻm đến nhà tao lần đầu cùng lắm chỉ chạm mặt qua thôi mà.
Công việc triển khai, được sếp rắc thính, tao nỗ lực hướng dẫn, chỉ đạo nhà thầu thi công chả khác thì chỉ huy trưởng của chúng nó. Danh sách khối lượng khống tao đã gửi cho sếp, tao tin là sếp đéo thể nhắm mắt làm ngơ mà nuốt một mình cả đống đấy được. Nhà thầu cũng bóng gió là sau công trình tổng kết lại sẽ nói chuyện, ko quên công sức em đâu. Bọn này nói hươu vượn tao đéo thèm tính tiền, tuy nhiên sếp thì là 1 vấn đề khác, chung một chiếc thuyền, chắc sếp cũng phải sợ lật thuyền chết cả chứ nhỉ.
Thằng thông ở nhà ngồi internet tìm việc suốt ngày, sau 1 tuần nó cũng phỏng vấn vài chỗ, hình như chưa ưng chỗ nào. Cái đó thì ko quan trọng mà cái quan trọng là tao thấy sự thay đổi nhanh chóng về khía cạnh tình cảm của nó với em Xanh, 2 đứa sau 1 tuần thì quấn nhau như Sam, có hôm tao hỏi Buồn ý tứ mấy câu thì buồn bảo ng yêu hàn quốc của nó đang về nước. Tao cũng nói với thằng Thông về em Xanh này rồi, sau cái lần ẻm ấy đi cùng thằng bạn tao thì tao mất cảm tình hẳn. Thằng thông nghe xong cũng cười cợt bảo ông yên tâm, tôi vui vui thôi, đm, cũng chả nói nhiều với nó nữa, lớn cả rồi.
Tao với vĩnh yên vẫn đều đặn chat chit, vĩnh yên bảo tối thứ 6 xuống, yêu cầu tao có trách nhiệm lo nơi ăn chốn ở cho ẻm. Bố khỉ, tao gãi đầu gãi tai thôi đành vào nhà nghỉ vậy. Chiều thứ 6 đi làm về phóng ra Mỹ Đình luôn chờ VY. Mãi hơn 6h ẻm mới xuống, ăn mặc phong cách xì teen vãi. Tao bảo định cưa sừng làm nghé à, ẻm ôm chặt tao kêu cưa đầu anh thì có. Tao hỏi em là ở khách sạn gần chỗ em tập huấn nhé, em cười khúc khích kêu thôi, về nhà bác đéo gì của em, có cái chung cư để ko. Nói đến chung cư, tao hỏi thế cái của em ở khu mỹ đình đâu rồi, vĩnh yên cười kêu cho thuê rồi còn đâu. Tao buột miệng bảo hay qua chung cư của hóa đơn, anh mở được cửa. Vĩnh yên kêu, ko, đừng có hóa đơn hóa từ nữa, sang bển mà hóa đơn.
Căn chung cư nằm trên tần 19 mà theo như vĩnh yên bảo thì là của bác, là anh của bố ẻm, 2 bác đi du lịch ở đâu đó cả tháng, gửi chìa khóa chỗ nhà ẻm dặn thỉnh thoảng xuống ngó nhà hộ. Nhà của 2 vợ chồng cao niên, giản dị và sạch sẽ, đúng sở thích của tao. 2 đứa ngồi xuống ghế được 3 phút, có lẽ là ko kiềm chế được hơn nữa, bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu cách biệt, bao nhiêu nhung nhớ cứ thế mà tuôn ra theo từng nụ hôn, từng nhịp thở….
Hạnh phúc của thời yêu đương một lần nữa sống lại. Có lẽ tao quá mềm lòng với vĩnh yên, cũng giống như với hóa đơn. Say tình, kệ mẹ. Mấy ngày cuối tuần như được sống trong một thế giới khác ngập tràn hạnh phúc, ko bận tâm, ko lo âu. Vĩnh yên trốn ko đi tập huấn, 2 đứa dính vào nhau gần như ko rời nửa bước. Cảm giác trong người lúc nào cũng lâng lâng như nửa tỉnh nửa mơ. Rồi thì cũng ko thể cưỡng lại được thời gian và không gian, chiều chủ nhật vĩnh yên về, dặn dò tao đủ thứ, hò hẹn đủ điều, tao đồng ý vô điều kiện.
Vác cái đầu óc lâng lâng ấy trên cái cơ thể mệt mỏi vì cày cuốc quá nhiều về phòng trọ. Đm, đôi cẩu nam nữa đang ôm nhau. Đéo ai ngờ lại nhanh đến thế, tao vội quay ra bảo 2 vị cứ tự nhiên, ôi thôi, căn phòng yêu thương của tao khả năng cao là dính xú uế của đôi da^ʍ phu dục phụ kia rồi. Tao định sang phòng Buồn nói chuyện chờ bọn kia xong việc, mà ko thấy Buồn đâu, chán chường, lang thang ra quán trà đá. Tâm trạng lâng lâng đã biến mất khi gặp cảnh thô bỉ của bọn kia, tao nghĩ nghĩ ngợi ngợi. Đéo biết con Hoa Xanh này thế nào nữa, ngày trước nó cũng có lúc mơi mơi tao nhưng mà tao tỉnh táo, lý trí mạnh mẽ.
Thằng Thông thì cũng sáng sủa, tính tình tốt, nhưng để đến mức chúng nó trùng sóng nhau nhanh như vậy thì đúng ko đơn giản, tao đồ rằng 1 là con này thèm giai, ng yêu về hàn quốc nên éo có ai giải tỏa, hoặc nữa là con này muốn kiếm thằng việt nam để yêu chứ chắc cũng chán chim ngắn giống bạn Buồn rồi, còn khả năng nữa là định chăn thằng thông vì biết thằng này đang có ít tiền. Dù hơi phũ phàng nhưng tao thiên về khả năng thứ 3 nhất. Thôi lúc nào lựa lời bảo với thằng thông làm mấy liều thuốc thử là sáng tỏ ngay. Lêu hêu một lúc thì thằng thông gọi là đang ở đâu, về đi ăn cơm ông ơi. Lại cả 4 đứa đi ăn, tao thử chai mặt ko trả tiền xem sao, thấy bố Thông lại đứng ra trả hết.
Tối về, lựa lúc đi ngủ, tao lân la hỏi về công việc xem thằng Thông tìm được chỗ nào chưa, nó kêu có khi sang tuần đi làm thử 1 chỗ, vị trí làm phòng kế hoạch. Chém gió thêm tí tao hỏi sang chuyện với em Xanh, thằng thông khen tấm tắc là nó đáng yêu, nhí nhảnh, các thứ. Đm, kiểu này là say mồi rồi, tao với tư cách là bạn chí cốt, tao kể lại tình huống hồi trước ẻm bắt cá 2 tay, kể xong thằng thông chỉ ừ ào bảo ko sao, chơi vui thôi chứ có làm gi đâu. Rồi nó ngủ.
Tao thở dài, than ôi, bạn ơi, rồi đéo biết ai chơi ai, cái l*и nó che mắt bạn tôi rồi sao.
Thời gian trôi, tao quản lý cái công trình ấy, cơ bản là duy trì đúng kế hoạch, mỗi tuần làm báo cáo lên cho giám đốc 1 lần, toàn tao trực tiếp báo cáo, sếp tao đi cùng ngồi nghe cùng thôi. Giám đốc người hàn, biết cái đéo gì về xây dựng đâu, báo cáo đẹp lắm, lão cứ nghe mà gật gù thôi. Phương diện tình cảm thì vĩnh yên với tao ngày càng khăng khít, cuối tuần nào cũng gặp nhau quấn quýt, kiểu yêu xa cũng thấy hay ho vl. Thằng thông đã đi làm ở chỗ mới, chân văn phòng, sạch sẽ thơm tho. Cuộc sống yên bình thực sực. Sẽ ko có gì đáng nói nữa cho đến hôm tao đi ăn cùng nhà thầu, thấy Hoa Xanh đi cùng thằng beep nào ấy cũng vào quán. Hôm ấy khoảng 1 tháng rưỡi tính từ hôm thằng Thông xuống HN ở cùng tao. Nhà thầu mời đi ăn vì lo cho vụ thanh toán lần 1 30%. Bọn tao ngồi trong phòng vip kín, thành phần chỉ có tao, sếp, và 1 em nhân viên bên nhà thầu, em này nhan sắc bình thường, đeo kính, ăn mặc giản dị, tao đoán là chân làm việc thực thụ. Được nửa bữa tao ra ngoài hút thuốc, thấy Hoa xanh khoác tay thằng đầu bùi nào ấy đang đi lên cầu thang, ăn trên tầng trên. Tao rút điện thoại gọi báo thằng thông, đm, ngày xưa hồi sinh viên tao cũng từng làm thám tử cho nó đi bắt gian, lịch sử lần này lặp lại chăng.
Thằng thông có vẻ hơi sốt sắng hỏi có thật ko, có đúng nhìn rõ ko, hay là nhầm.
TᏂασ cụ, tao cảm giác nhưng trong lời nói của nó có gì ko tin tao. Tao bảo tốt nhất mày đến mà rình ngoài cửa, lúc nào chúng nó về thì bắt quả tang. Tao đang bận rồi. Thằng Thông ừ ừ ào ào. Mẹ kiếp, tao khó chịu vì cái kiểu nói của thằng bạn thân với mình, đéo thèm quan tâm nữa mà đi vào nhậu tiếp. Ngồi khá lâu, đến lúc về cũng đéo thèm để ý xem cánh em Hoa xanh về chưa, phi thẳng về nhà lên phòng, ko thấy thằng Thông đâu, tao ngủ.
Lúc sau thấy thằng Thông về lay lay gọi gọi tao, nó hỏi có đúng nhìn thấy ko, tao bực quá bảo đmm ko tin bố à, thế mày có đến nơi mà xem ko, nó kêu ko đi, bận việc với đi ngồi trà đá. Tao chán vl, kệ mẹ nó ngủ tiếp. Sáng hôm sau dậy đi làm lại đéo thấy thằng bạn đâu, gọi điện cho nó ko thấy nghe máy, sợ muộn giờ nên thôi đi làm luôn cho kịp xe. Lên công ty tao lại gọi điện, lúc này nó mới nghe, nó kêu hôm qua ngủ bên phòng em Hoa xanh vì tao ngáy to quá.
Tao ngỡ ngàng hỏi lại rằng Mày ko nghe những gì tao kể sao, nó thản nhiên nói tôi hỏi hoa xanh rồi, là công ty em ấy tụ tập thôi, ko có gì. Tao định nói là thái độ khoác tay khoác eo tình tứ thế đéo giống đồng nghiệp thông thường đâu, chưa kịp nói thì thấy thằng Thông bảo ông ko phải lo, tôi lo thân tôi được mà. Giọng điệu mang cả màu sắc châm biếm. Ơ ȶᏂασ, bạn chí cốt của tao đây ư… Tự ái, thực sự tự ái. Thằng bạn nối khố sau mấy năm ko gặp, có lẽ cuộc sống cũng phần nào tạo cho nó sự thay đổi tính cách nhất định. Tao thôi ko nói về vấn đề này nữa, cứ nghĩ rằng bọn tao đều ko còn là tuổi để can thiệp vào cuộc sống của nhau.
Ko biết Hoa Xanh nói gì nhưng cảm giác càng ngày thằng Thông càng say ẻm, dần dà bọn tao ko ăn cơm cùng nhau nữa, thằng thông đi làm về sớm hơn thường hay đi cùng em Xanh buổi tối, còn tao về muộn hay đi ăn một mình. Đấy là tao nghe Buồn kể lại vì thỉnh thoảng đi ăn cơm cũng gặp Buồn đi một mình.
Có vẻ như các cháu chính thức yêu nhau rồi thì phải, thằng bạn buổi tối cứ quanh quẩn bên phòng hàng xóm, lúc ngủ mới về, thành ra cũng đéo có thời gian gì trò chuyện với nhau lắm. Tao cũng chả quan tâm, cuối tuần nghỉ thì đi chơi với vĩnh yên, tình cảm 2 đứa tăng tiến hơn nhiều.
Tối nọ đi làm về, thằng Thông hỏi có tiền ko cho nó vay 10 củ, tao hỏi làm gì thế, nó kêu cuối tuần sinh nhật Hoa Xanh, ẻm ấy thích điện thoại, định mua cho ẻm cái iphone mới mà nó chưa có lương. Tao ko nói nhiều, chuyển khoản luôn cho 10 củ. Muốn vài lời khuyên cho thằng bạn mà ko hiểu sao khó thốt ra quá.
Tự dưng thấy có khoảng cách vl. Hôm đó 2 thằng đi ăn cơm cùng nhau, xong thì ra trà đá, tao dằn vặt mãi cũng thở ra được câu hỏi tu từ là mày chăm em hoa xanh cũng tốn kém đấy nhỉ. Thằng Thông kêu lo trước, được sau, tao xác định với ẻm rồi, mình cũng đến tuổi lập gia đình rồi còn gì. Nghĩ bụng hi vọng là em Hoa Xanh ko tệ như tao nghĩ. Bỗng thằng Thông hỏi ngược rằng mày ko có thiện cảm với Xanh sao, đáng nhẽ ko muốn nói nhưng nó hỏi thì lại phải nói, tao bảo luôn là Xanh ko đơn giản và thánh thiện cho lắm, nếu ko muốn nói là hơi cáo và thực dụng. Thằng Thông cười, châm điếu thuốc nhìn ra đường, thở vài khói mông lung, dường như nó cũng đang dằn vặt gì thì phải, mãi một lúc nó mới bảo ngày trước mày tán nó nhưng ko được à. Ôi đệt, làm đéo gì có chuyện ấy. Tao quay sang hỏi ẻm nói với mày thế à, thằng thông ko trả lời cũng ko gật hay lắc. Tao thở dài nói mày hiểu tao mà, vấn đề là mày tin tao hay tin em Xanh hơn thôi, tao ko mất gì và cũng ko được gì khi nói cho mày biết những điều mà tao cảm nhận và hiểu về em Xanh. Còn nếu mày thích, tao có thể ngay bây giờ bắt đầu tán tỉnh ẻm để xem tao có tán được nó ko nhé. Thằng thông phì cười kêu thôi thôi, con xin bố, con biết bố tài rồi. 2 thằng cùng cười xuề xòa, cảm giác như gỡ được 1 nút thắt trong quan hệ tình bạn đang rối rắm hiện nay. Câu chuyện cởi mở hơn, tao khuyên thằng thông làm vài liều thuốc thử đi, nó hỏi thử như nào, tao bảo đại khái giả nghèo giả khổ, hỏi vay tiền ẻm chẳng hạn, nôm na là thả mày vào hoàn cảnh bết bát khó khăn đi xem nó đối xử lại với mày thế nào, tao nghĩ ít người tận tâm với mình giống như Luật và Bắc Ninh ngày xưa lắm… Chuyện xưa gọi lại, hôm đó ra về thằng Thông ko sang phòng Xanh nữa, 2 thằng ôn lại chuyện sinh viên mãi đến 2h đêm mới ngủ, sự thân thiết dường như đã trở lại.
Cuối tuần vĩnh yên lên, tao cũng nói trước về cái sinh nhật của người yêu thằng bạn cũng là hàng xóm của tao. Vĩnh yên lên diện cây đồ chất như nước cất, ko hiểu có ý gì. Hôm đó đi ăn uống vui vẻ, ko thấy thằng chim ngắn của em xanh đâu, tao dò la hỏi Buồn thì ẻm kêu chia tay rồi, đang yêu bạn anh mà anh ko thấy sao. Buồn vừa nói vừa cười, ko biết thật hay giả. Thằng Thông vẫn tặng quà cho Xanh chiếc iphone mới đét, Xanh mừng lắm. Ngồi ăn Xanh cứ xuýt xoa cái túi xách của Vĩnh Yên, khen đẹp, lại nói bao giờ mới có cái túi thế này nhỉ, Vĩnh yên vẫn nhẹ nhàng như tính cách vốn có, thản nhiên nói có gì đâu, em mua lúc nào chẳng được, bao giờ mua chị dẫn qua chỗ bạn chị bán nhé, đảm bảo ko có hàng fake fuck gì cả, xịn trăm phần trăm. Tao thì tủm tỉm cười bảo thôi để 20/10 anh mua tặng, Xanh kêu nhớ đấy nhé. Tao nghĩ bụng, nhớ cái l*и… Thứ 2 của tuần cuối tháng. Đang đi ỉa thì sếp gọi lên gặp gấp, tao nghĩ bụng đang ỉa, gấp cũng phải từ từ nhưng miệng vẫn phải bảo vâng vâng. 3 phút sau sếp lại gọi ơ đâu đấy, lên ngay đi. Đm, đéo hiểu gì mà gấp thế, xách quần lên chạy. Lên nơi sếp bảo vào phòng họp, gì mà bí mật thế ko biết. Sếp thông tin có dự án mới, chính là xây nhà máy mới lần trước đã nói, dường như ký được hợp đồng cung cấp sản phẩm với đối tác nên xây thêm 1 nhà máy mới nữa.
Quy mô tương đương nhà máy cũ ở đây lúc chưa mở rộng, địa điểm dự kiến là ở Vĩnh Yên. Tao thầm nghĩ, thật là vãi l*и, vĩnh yên cơ đấy.
Sếp bảo chờ chỉ thị của giám đốc là bắt tay vào triển khai luôn, có cử chuyên gia sang hỗ trợ, nhưng đừng lo, chỉ hỗ trợ kỹ thuật thôi còn đâu trách nhiệm chính là của mình. Đm, thế đéo hiểu đừng lo là đừng lo cái gì. Tao than vài câu là nếu như vậy thì phức tạp lắp, phải kết hợp với các phòng ban có thiết bị nữa, chưa kể quy mô thế nào, cụ thể ra sao, mình đã biết thông tin gì đâu. Sếp kêu ừ, dự án lớn, có khi phải kiếm nhà thầu để hỗ trợ ngay từ đầu, chú thấy bọn nhà thầu đang thi công mở rộng làm được ko. Tao nghĩ thầm được ©ôи ŧɧịt̠, ko có tao thì làm được cứt, mà toàn thấy mấy đồng lẻ, các đồng chẵn vẫn là hứa suông. Tao bảo luôn bọn nhà thầu này sợ ko đủ năng lực làm công trình lớn thế, nhiều vấn đề kỹ thuật phức tạp. Sếp nhìn nhìn đéo nói gì. Chốt lại sếp bảo chuẩn bị tình thần đi, ừ thì chuẩn bị.
Tối, nhà thầu gọi điện gặp mặt, đưa cho 5 chục, bảo anh hỗ trợ trước, cuối công trình thanh quyết toán xong anh em xem lại con số cụ thể nhé. Bố khỉ, nếu ko có dự án mới thì có quan tâm trước ko. Tao chém gió nhấn mạnh vài câu đại khái các ông còn thiếu tôi nhiều đấy, lão giám đốc nhà thầu cười giả lả bảo yên tâm, công sức của chú anh em biết cả mà. Được, để xem các bố biết thế nào.
Thằng Thông vẫn say l*и, đéo dứt nổi thì phải. Nó bảo tao hỏi giúp xem cái túi của Vĩnh Yên bao nhiêu tiền, tao trợn mắt nhìn nó nói ko phải là em hoa xanh đòi mày mua đấy chứ, nó bảo ko đâu, hỏi cho biết thôi. Tao trả lời biết ©ôи ŧɧịt̠, quan tâm làm gì. Nó cứ giục, đành phải hỏi. Thấy vô duyên vl tự nhiên gọi điện vĩnh yên hỏi cái túi em mua bao tiền, vĩnh yên kêu anh định mua cho ai mà hỏi, tao phải giả vờ nói à để anh cóp tiền mua tặng em một cái nữa. Vĩnh yên sướиɠ, kêu là ko đắt lắm đâu, có hơn 20 triệu. Tao thốt ra miệng luôn là vãi cả l*и cái túi mà đắt thế. Vĩnh yên hihi bảo ko được nói bậy với em nhé, túi hàng hịn mị chả thế, mà em nhiều túi rồi, ko cần mua đâu. Tao cười trừ nói nhảm mấy câu rồi tắt máy. Vĩnh yên nói thế thì tự hiểu là ẻm nhiều túi rồi nhưng cái khác còn chưa nhiều, việc của tao là phải xem em đang thiếu cái gì, cần cái gì mà mua tặng. Tao báo lại với thằng Thông, nó cũng trợn mắt há mồm kêu sao đắt thế.
Tao gắt, đmm, tung thuốc thử ra đi con, mất tiền vô ích. Thằng thông im lặng ko nói gì. Tao bảo mày ko làm được để bố làm cho nhé. Tao nói nói, chỉ chỉ, khua tay múa chân một hồi lên kịch bản, thằng bạn thểu não bảo được rồi, thử xem vậy… Cuối tuần, thằng Thông về quê, tao về Vĩnh Yên chơi rồi đưa ng yêu lên tam đảo bù khú. Có lẽ quãng thời gian này đúng như vĩnh yên nói là yêu lại từ đầu, tao dần dần cũng ko còn nghĩ đến Hóa đơn mấy nữa. Vĩnh yên lúc nào cũng giữ nụ cười trên môi, 2 đứa gặp nhau là ríu rít như trẻ ranh. Trưa chủ nhật về nhà vĩnh yên chơi, ko gặp bố mẹ ẻm mà chỉ gặp cậu em, thằng em trai vĩnh yên tao cũng biết qua facebook từ ngày xưa, giờ nhìn khác hẳn, trông chững chạc chứ ko trẩu như thuở nọ. Bố cháu đang làm giám đốc 1 công ty, oai như cóc. Trà cháo tí cũng có vẻ hợp cạ,cu em gạ tối ở lại nó đưa đi khám phá, tao bảo thôi, kiếu, hôm nào cậu xuống hà nội nhớ gọi anh. Vĩnh Yên thấy 2 anh em trò chuyện vui vẻ xem ra ưng lắm.
Tao về Hà Nội. Vừa mở cửa được mấy phút thì Hoa xanh chạy sang, ẻm hỏi ơ anh Thông đâu sao mấy hôm em gọi ko nghe máy. Tao mặt buồn rượi bảo bố nó ốm nặng, phải vào viện. Hoa xanh cũng hỏi hỏi han han thêm một hồi, xem ra cũng có vẻ quan tâm lắm. Tao tiện mồm tâm sự luôn là bố nó ốm nan y, giờ phải lo 5-6 trăm triệu để chữa cho dứt, đợt này căng thẳng lắm. Hoa xanh nghe vậy nét mặt cũng buồn đi trông thấy, nhưng tao cảm giác đó là sự buồn thật, buồn vì tình ko phải buồn vì tiền.