Ngồi 15 phút thì uống hết cốc trà đá, chả nhẽ gọi cốc nữa. Thôi lượn, để bụng tí ăn đồ ăn. Vào thang máy bấm tầng 12, thế đéo nào tiện tay bấm mẹ cả tầng 6.
Thang mở ở tầng 6, chợt nghĩ vào trêu bà phiên dịch dở người kia tí tao bèn bước ra. Rút máy gọi điện, sau 1 cơ số tiếng tút mới thấy bắt máy bảo chị đây, Tao bảo em chờ đứa bạn em ở tầng 12, tí nữa nó đi ăn cùng đoàn mình. Em đang đứng ở tầng 6, chị ở phòng nào em vào ngó chị tí, mụ cười khành khạch bảo số phòng. Tao đến nơi gõ cửa, bà ấy ra mở, 1 tay vẫn giữ cái khăn tắm quấn ngang ngực kêu chị đang tắm dở. Cậu vào chơi, ngồi tự nhiên chờ chị chút. Tai nghe thấy thế nhưng mắt tao đang dán vào bộ ngực vĩ đại, bà ấy thấy thế chỉ khẽ cười. Đúng là phụ nữ từng trải, coi việc đó là bình thường nhưng kiểu biết phận mình ngực lớn thu hút ánh mắt người khác là đương nhiên. Tao ngồi ghế sofa quan sát quanh phòng, đéo biết đánh giá thé nào vì bài trí hỗn độn, đéo theo trường phái nào, đủ màu sắc khác nhau. Sắp xếp cũng ko phải là bừa bộn nhưng quá nhiều chi tiết và màu sắc nên mang đến cảm giác rối mắt. 1 lúc sau thì bà ấy ra, mặc cái váy đen xòe xòe ngắn không thể ngắn hơn, váy này đảm bảo chỉ hơi cúi lưng tí thì sẽ phơi trọn bộ mông khổng lồ. Phía tiền tuyến thì mặc 1 cái áo quây cũng chỉ đủ che ngực với bụng, hở toàn bộ vai, Tuy nhiên vẫn lộ cái dây áo ngực kiểu trong suốt.
Bà ấy hỏi chị mặc thế này được ko, tao bảo chị mặc gì chả đẹp. Bộ này coi như phô hết vẻ đẹp của chị ra rồi. Mất đéo gì câu nói thôi cứ khen cho nó sướиɠ. Càng lúc thì tao càng khẳng định cái ý nghĩ bà này cặp bồ với bọn Hàn. Lương phiên dịch được đéo bao nhiêu mà thuê cả căn chung cư ở, đồ đạc trong phòng thấy chả thiếu thứ gì, lại còn single mom nên càng thêm nghi hoặc. Tao hỏi chị ở 1 mình à. Bả bảo ừ, trước 2 mẹ con chị ở nhưng giờ đi theo ông Hàn này đi sớm về muộn ko đưa đón con đi học được nên tạm thời gửi ông bà ở quê, sau có gì tính tiếp. Hỏi thế chị ko nhớ bé à, kêu nhớ lắm chứ nhưng công việc biết làm thế nào được. 2 tuần chị về quê 40 thăm nó 1 lần, cũng định sắp tới xin làm nghề khác làm hành chính đẻ có thời gian chăm con. Cậu có biết chỗ nào tuyen nhân viên hành chính giới thiệu chị với. Tao ậm ừ hỏi bà có chuyên môn gì ko thì bà kêu có cái bằng trung cấp hay cao đẳng văn thư lưu trữ gì đấy nhưng chưa đi làm bao giờ. Học xong đéo xin được việc nên đi làm thợ may, làm mấy năm thì đi xuất khẩu lao động sang hàn quốc. Đi hàn 8 năm vừa mới về được thời gian. Tao bảo đi 8 năm thế cóp được đầy tiền thì mở cái gì mà kinh doanh, bà ý bảo đại khái là có l*и mà đầy tiền. Tiền gửi hết về cho ông bà ở quê sửa nhà cửa nọ kia, rồi giờ cũng chỉ tiết kiệm được mấy trăm thôi mà cũng đéo biết kinh doanh gì sợ làm xong thua lỗ thì trắng tay. Tao bảo chị xinh đẹp ngon nghẻ thế thì kiếm tay hàn nào mà lừa. Bà ấy cười gượng ko nói gì, ánh mắt thoáng buồn. 31. Ngồi tí mà gần 6h rồi. Em Hóa Đơn đéo biết xong chưa mà ko thấy gọi điện, lúc đã dặn là khi nào xong thì gọi rồi mà. Tao bảo chị phiên dịch là để em lên xem bạn em xong chưa, à mà bạn em chính là con Hóa Đơn, hình như hôm trước cũng đi ăn cùng chị với bác Hàn rồi đấy. Bà ấy ngạc nhiên bảo ơ thế à, thế mà ko biết. 2 chị em hôm đấy cũng chả kịp hỏi chỗ của nhau. Có lẽ thế thật vì bà chỉ phiên dịch cho lão hàn đã mất hết mẹ thời gian rồi còn đâu. Bà ấy bảo thế để chị đi cùng em lên xem nó phòng nào để khi rảnh trò chuyện cho vui. Ừ đi. Mụ này 3 mấy tuổi nhưng vẫn trẻ, 1 phần vì ở bên Hàn lâu năm có khí hưởng khí lạnh bên đấy làm lão hóa chậm, 1 phần phong cách ăn mặc trẻ trung hơi chất chơi tí nên càng trẻ. Lên đến phòng em Hóa Đơn, em ra mở cửa, thấy tao đi cùng bà phiên dịch thì lại 1 hồi ngạc nhiên, thôi kệ mẹ cho 2 đứa đàn bà chúng mày giải thích cho nhau, tao đéo hơi đâu mà kể lể cho mệt. Lúc này em Hóa Đơn vẫn đang cặm cụi kẻ mi, vkl lâu.
Đến lúc thay đồ, dường như ko để kém cạnh về độ hở so với bà phiên dịch, em Hóa Đơn chọn 1 quả váy 2 dây mà dây buộc vòng qua cổ, buộc sau gáy ấy, váy mỏng nhìn xuyên được nội y, hở nguyên quả lưng trần trắng mịn, nếu nhìn ngan thì hở mẹ cả bầu vυ'. em ngúng nguẩy đứng cạnh bà phiên dịch rồi hỏi tao em mặc thế này được ko nhưng ý ngầm như hỏi anh so sánh xem em đẹp hơn hay bà phiên dịc đẹp hơn. Chẹp, quả là mỹ nhân. Bà phiên dịch ngực to, mông to, chắc cũng chịu khó tập nên thân hình cũng cân đối, mang nét phồn thực khiến người ta muốn lao vào vồ vập. còn em Hóa Đơn ngon đẹp thì khỏi nói rồi nhưng lại toát ra nét sang chảnh, tiểu thư so với bà phiên dịch thì như kiểu ở 1 đẳng cấp khác. Chết mẹ, thế này ko ổn rồi, đéo gì mà hở bạo thế, bà phiên dịch thì mặc thế nào kệ mẹ bà còn em Hóa Đơn hiện có thể tạm coi là người yêu tao, đéo ai mặc lố quá thể bổ mắt thiên hạ, hơn nữa lại đi cùng Sếp. Ăn mặc thế này ko hợp cho lắm. Dù rất ngon mắt nhưng vẫn dằn lòng bảo: - Quá đẹp luôn, nhưng anh thấy hở bạo quá, em mặc bộ nào kín đáo hơn 1 chút, đây là đi ăn nhưng cũng là đối tác, có Sếp đi cùng nữa nên mặc lịch sự 1 chút. Em ấy bĩu môi nhìn sang bộ ngực khổng lồ bà phiên dịch ý bảo sao bà ấy ăn mặc hở thế kia được. Tao lắc đầu. Em Hóa Đơn đành dậm dật vào và thay 1 bộ khác trang nhã hơn. Mà tao để ý em Hóa Đơn chắc phải có cả trăm bộ váy áo mất. Từ lúc vào công ty đến giờ ngoài bộ công sở truyền thống là zíp đen sơ mi trắng tao thấy em mặc vài lần còn đâu hình như chưa thấy nó mặc bộ nào trùng nhau. Đéo hiểu nổi. Bọn tao ra quán trước, em Hóa Đơn dẫn vào cái quán đéo gì mà nướng không khói, cũng phong cách Hàn. Tao gọi điện báo Sếp địa chỉ và bảo anh đi đón ông Hàn luôn, Sếp ok hẹn 15 phút nữa đến nơi Quán cũng có nhiều bàn, chủ yếu là khách hàn, mấy 41 thằng Hàn l*и cứ nhìn chằm chằm và 2 mỹ nhân đi cùng tao. Tao kệ mẹ, mặt vênh lên như kiểu 2 đứa này là bồ tao đấy, thi thoảng tao vén tóc cho em Hóa Đơn phát cho nó tình tứ. Mụ phiên dịch biết là bọn tao cùng công ty nhưng có lẽ bà ấy cũng ngầm đoán được bọn tao có quan hệ mập mờ. Nhìn ánh mặt mụ là tao biết, có điều mụ ko hỏi làm gì thôi. Mụ đúng là phụ nữ từng trải. Rồi Sếp cũng đến, dẫn theo lão Hàn, ngạc nhiên là Vợ Sếp cũng đi. Hôm nay Vợ Sếp diện 1 bộ đồ tao đéo biết mô tả thế nào nhưng phải nói là đẹp, toát lên thần thái tiểu thư đài các, đến em Hóa Đơn cũng phải trầm trồ. Bọn tao đứng dậy đón, em Hóa Đơn chào Sếp qua loa rồi chạy vội lại đón Vợ Sếp suýt xoa. Dường như sự có mặt của em Hóa Đơn gây bất ngờ cho cả Sếp và Vợ Sếp nên tao phải giải thích là qua nhà chị phiên dịch thì vô tình đúng tòa em Hóa Đơn ở nên gặp và rủ em đi luôn cho vui, lý do cũng hợp lý ra phết.
Vào chỗ ngồi, bọn tao ngồi cái bàn tròn mà có bếp nướng ở giữa, nướng không khói đéo gì, gọi mẹ là rán có khi đúng hơn. Tao ngồi giữa mụ phiên dịch và em Hóa Đơn, mụ phiên dịch ngồi bên phải tao, cạnh mụ phiên dịch là ông người hàn, tiếp theo là Sếp tao và tiếp theo là Vợ Sếp. Sắp xếp như vậy là có ý để 2 Sếp ngồi cạnh nhau, mụ phiên dịch ngồi gần để tiện phiên dịch. Tao với Vợ Sếp với em Hóa Đơn coi như là đi cho vui mặc dù tao mới là người quan trọng và là người lão hàn kia muốn nhậu, tán phét cùng. Tuy nhiên vẫn phải tuân theo tôn ti trật tự, bọn người Hàn cũng rất coi trọng cấp bậc. Lão Hàn bảo hôm nay uống rượu theo phong cách hàn, phong cách mẹ gì lại cái trò pha rượu vào beer, uống mệt bỏ mẹ chứ hay ho gì. Tuy nhiên phải chiều khách thôi chứ biết sao, với lại như thế có thể say về sau nhưng khi uống thì nhạt nhạt, chị em có thể uống được. 3 nam, 3 nữ lại toàn mỹ nhân, rượu vào lời ra như phun tơ dệt lụa. Chị em hưởng ứng uống ko kém chén nào, 1 người là phu nhân giám đốc, xuất thân gia thế khủng, 1 người là tiểu thư nhà giàu, 1 người bôn ba từng trải, chén rượu vào dường như còn gờm nhau, đàn bà có cái tính ganh đua, đến Vợ Sếp là người trầm tính sâu sắc mà hôm nay cũng cụng ly uống ừng ực, má đã ửng hồng, cười nói rôm rả khác hẳn ngày thường. Em Hóa Đơn thì dân sành mẹ rồi, quán này cứ như là quán quen ấy, đồ ăn toàn do em ấy gọi, đéo cần thực đơn, hung hăng mời rượu từng người. Chị phiên dịch ban đầu còn giữ ý và còn bận dịch, sau cũng đéo dịch thuật gì nữa, cứ tiếng việt kể chuyện ha hả. Tao đành đóng thế phiên dịch tiếng anh. Suốt bữa nhậu tuyệt nhiên ko nhắc đến công việc, tao muốn hôm nay đi ăn là đúng để vui chứ ko phải cái cớ để hỏi việc. Ăn xong lại là em Hóa Đơn dẫn đi hát, quán hát cách đó không xa. Vào quán hát mà vẻ đẹp của mấy nàng át hết cả nhân viên quán. Hát hò rôm rả, thằng cha người hàn hát hay phết, nó chọn mấy bài hàn hát, nghe như trong phim, mẹ phiên dịch hát cũng hay, cũng song ca vài bài tiếng hàn với lão Hàn. Tao cũng ca vài bài, em Hóa Đơn cứ đòi song ca cái bài gì mà đông nhi với ngô kiến huy gì đấy nhưng tao đéo thuộc, thế là đành hát nếu phôi pha ngày mai của đan trường cẩm ly. Vợ chồng nhà Sếp thì song ca dòng sông đáy quê em với dòng sông đà quê anh, nghe cũng lọt tai. Rồi thì nhạc xuỳnh xuỳnh, lão hàn lên nhảy trước, kéo Sếp tao lên nhưng Sếp tao có vẻ gượng gạo, em Hóa Đơn đẩy tao lên tao bảo tao đéo biết nhảy, nàng lên nhảy đi cho anh ngắm, em ấy lên luôn nhún nhảy lắc mông chuyên nghiệp vãi, chỉ có bộ đồ là ko hợp lắm. Rồi thì cũng lên hết, dường như sự ganh đua lại xuất hiện, Vợ Sếp cùng bà phiên dịch dắt tay nhau lên quẩy. Ôi đệt mợ, toàn dân chơi, nhảy đẹp vãi... Cuộc vui rồi cũng phải tàn, mọi người đều hỉ hả thấy vui. Tạm biệt nhau ra về, lai như lúc đến, vợ chồng 42 Sếp đưa lão hàn về. Tao với em Hóa Đơn với bà phiên dịch đi về. Về đến chân tòa nhà thì tao bảo chị em lên đi, tao đi taxi về. Em Hóa Đơn bảo anh lên nhà em ngủ, muộn rồi về gì, mặc cho bà phiên dịch vẫn đứng đó, có lẽ phê pha rồi nên đéo kiêng nể gì nữa. Mụ phiên dịch còn trêu ko thì lên nhà chị ngủ cho gần, đỡ phải leo mấy tầng nữa rồi cười khanh khách. Em Hóa Đơn dường như sợ điều đó xảy ra nên kéo tay tao dứt khoát lôi đi. Lên phòng em rồi, tao lăn ra ghế sofa, em cũng lăn ra theo bảo lâu lắm rồi mới được quẩy vui thế này, hôm nay mà có mấy con bạn em đi cùng thì vui phải biết. Vcl vẫn nhớ đến bọn bạn, chắc là trước chúng nó chỉ đi với nhau mới vui nên ký ức ko quên rồi. Mà lúc này ở nhà hàng em Hóa Đơn tranh ra thanh toán. Tao bảo hôm nay anh mời nên anh phải trả, nó bảo lúc nào anh đưa em cũng được, em có thẻ giảm giá ở quán này nên em trả sẽ rẻ hơn. Tao hỏi em khi nãy thanh toán hết bao nhiêu để anh gửi, em ấy bảo ko nhớ và anh cũng ko phải gửi, ko hết nhiều đâu. Tao bảo đéo được, việc nào đi việc đó, kể cả là người yêu thì vẫn phải rành mạch tài chính, bao giờ là vợ chồng thì mới chung tài chính được thôi. Tao nói ko có ý gì nhưng nghe 2 chữ vợ chồng đéo hiểu sao em nhìn tao say đắm, miệng vẫn nói thế để mai em ra hỏi lại chứ em ko nhớ thật mà. Nó nói thế thì biết làm thế đéo nào nữa, tao thϊếp thϊếp ngủ. Lúc sau thấy giật giật chân, em Hóa Đơn gọi anh ơi vào giường ngủ. Tao mở mắt, thấy em đã thay bộ đồ ngủ và tẩy trang nọ kia xong rồi, mẹ vừa thϊếp tí mà đã 12h rồi. Tao lồm cồm bò dậy bảo thế là anh thành người con trai đầu tiên ngủ qua đêm ở nhà em phải ko, em ấy nhéo tao phát mà đéo thấy đau mấy, hay là đang say ko thấy đau. 2 đứa ôm nhau ngủ, say sưa. Đéo biết mơ man cái gì mà tỉnh giấc, vớ điện thoại thấy 3h sáng. Ngủ lâu lâu rồi mà mới 3h là thế beep nào nhỉ, thấy mấy tin nhắn, lão hàn nhắn là cảm ơn, hôm nay tao rất vui, Vợ Sếp cũng nhắn cảm ơn, hôm nay anh chị rất vui và thêm câu chúc em ngủ ngon, có cả bà phiên dịch cũng nhắn cảm ơn, hôm nay rất vui. 2 tin nhắn trước từ lúc gần 12h là lúc tao đang ngủ ở ghế sofa. Tin nhắn của bà phiên dịch lúc 2h50 tức là vừa mới nhắn được 10 phút... . Tao tiện tay nhắn lại với mụ phiên dịch, vì là tò mò thôi chứ đéo phải ham muốn gì với bà ấy đâu nhé. Nằm cạnh tao đang có thiên thần vav đây rồi thì màng đéo gì bà phiên dịch kia, dù bà cũng đẹp, to nhưng cái vẻ phồn thực đấy ko hấp dẫn tao lắm, cảm giác nó cứ ngồn ngộn đến nghẹt thở thế nào ý.
Tao nhắn hỏi chị chưa ngủ à, bà ấy phản hồi lại luôn chứng tỏ vẫn thức và đang cầm điện thoại.
- Chị ngủ rồi và tỉnh rồi, mở điều hòa lạnh quá nên tỉnh dậy tắt đi, cậu chưa ngủ á? - Em cũng vừa tỉnh dậy, em mơ ngủ đang khoác eo chị hát song ca thì mất điện thế là giật mình tỉnh dậy.
- Cậu cứ chém, cậu mơ hát với ai ấy chứ lại bảo hát với chị. Cậu ngủ nhà bé Hóa Đơn à? - Vâng em mệt quá nên ngủ nhờ ở đây.
- 2 cô cậu là 1 cặp rồi, giấu ai chứ ko qua mặt được chị đâu.
- Hehe, em sơ hở chỗ nào à? - Cậu thì không nhưng bé Hóa Đơn kia kìa, chị nhìn cách bé ấy nói chuyện với cậu, ánh mắt bé ấy nhìn cậu thì chắc chắc là tình cảm dành cho người yêu rồi.
43 - Chị đúng là từng trải quá - Chị không ngủ được, cậu có hứng lên sân thượng hóng gió mát ko - Dạ thôi, mai em phải đi làm mà. Chị ngủ đi nhé Đm, lên sân thượng giờ này để bà hấp diêm tôi à, đéo dại. Tao quẳng máy ko buồn đọc tin nhắn bà ấy phản hồi nữa, nhắm mắt. Đéo ngủ được, uống rượu vào là hay bị thế, ko khác gì cái hôm ngủ ở nhà Sếp. Lại cầm điện thoại thấy tin nhắn bà phiên dịch - Ok, cậu ngủ đi, chị đi 1 mình vậy.
Giờ là 3h30, tao nhắn chị ngủ chưa, thấy phản hồi luôn. Chị đang trên sân thượng, mát lắm, rồi còn gửi cho tao cái ảnh chụp phía dưới từ trên cao như kiểu chứng minh là bà ấy đang ở sân thượng thật. Đm, lên chơi tí cho mát, sợ đéo gì.
Quay sang vỗ vỗ em Hóa Đơn, thấy đang ngủ say tít, tao ra quờ bao thuốc lá khi nãy để trên bàn và lên. Vào thang máy bấm tầng 27, nhà này có 27 tầng, chắc có cầu thang bộ lên sân thượng, đéo biết bọn quản lý tòa nhà làm ăn kiểu gì mà để người tự do lên sân thượng thế nhưng đéo quan tâm, bà ấy ở trên sân thượng rồi tức là lên được thì tao cũng lên được. Tao mò lên, gió thu l*иg lộng, hơi lạnh, trời sáng mờ mờ. Thấy bà phiên dịch khoanh tay nhìn xa xăm, tay bà cầm điếu thuốc đang cháy ở. Mẹ này cũng hút thuốc cơ à. Tao cất lời trước cho bà ấy đỡ giật mình - Chị lên đây lâu chưa? - Cậu đấy à, tưởng ko lên, chị lên một lúc rồi. Thư thái thật.
- Chị cũng hút thuốc à.
- Thỉnh thoảng thôi, cậu hút ko? - Em có thuốc rồi. Tao cũng châm điếu. Im lặng 1 lúc, rít vài hơi thuốc. Công nhận là trong lành, đêm Hà Nội yên tĩnh, khác hẳn với cái không khí vồn vã xô bồ ban ngày. Chị cất lời trước: - Bên cậu cũng tham gia thầu gói sắp tới à? - Sao chị biết việc này? - Chị ko rõ, là phiên dịch nên hóng hớt vậy thôi - Vâng, Sếp bên em cũng muốn tham gia, em chỉ theo lệnh thôi - Cậu cứ khiêm tốn, cậu chắc cũng phải có vị trí quan trọng trong cty đấy chứ - Em nhân viên thường thôi, cty tư nhân thì tất cả là so Sếp mà chị Rồi bà ấy kể là chị quý em nên chị có vài thông tin ko biết giúp gì được em ko, đại khái là chị hóng hớt được thằng Hàn l*и bên đầu thầu có qua lại gì với đơn vị nào đó, đại khái là bọn nó cùng phe với nhau, chị biết việc này thông qua đứa phiên dịch của thằng Hàn l*и kia thôi. Củng chả liên quan đến chị. Ái chà, cũng đã biết là thằng Hàn l*и phòng thầu khá ranh ma rồi, ko ngờ nó Việt hóa sớm thế. Hoặc cũng có thể là do thằng cty nào đó đấm tiền vào mồm nó trước. Mình cũng sơ suất là đéo quan hệ với thằng Hàn l*и này. Kiểu này thì căng rồi.
Im lặng 1 lúc, mụ phiên dịch quay sang nhìn tao chằm chằm khiến tao ớn lạnh, bà ấy cất lời: 44 - Chị thấy cô đơn quá, cậu ôm chị 1 cái được ko? Đây là câu dẫn nam nhân à, hay là thật lòng bà trống trải. Tao còn thừa lý trí và chẳng tiếc gì 1 cái ôm, tao bảo vâng và ôm bà ấy, bà ấy rúc co tay che ngực và dựa gọn trong vòng tay tao, cứ như thế 1 lúc lâu, rồi bà ấy đưa tay ra và ôm choàng vào lưng tao, bộ ngực vĩ đại tì sát vào người tao, nóng hôi hổi... . Nói thật là thằng nhỏ thức dậy rồi, vυ' mông ngồn ngộn nó tì vào thế này ko thức không được. Nhưng nhắc lại với bọn mày là tao là người có lý trí, tao đang ở chung cư của em Hóa Đơn, khi nãy mụ phiên dịch nhắn tin như vậy thì tình cảm của tao dành cho em Hóa Đơn lại tăng thêm 1 bậc vì có những thứ chỉ con gái nó mới cảm nhận được với nhau rõ nét. Dường như ko có dấu hiệu bà phiên dịch muốn dừng lại tao đành cất lời, bằng giọng nhẹ nhàng chia sẻ: Thôi chị về ngủ đi ạ, muộn rồi, ngoài này lạnh, đứng đây nhiều không tốt rồi khẽ đẩy bà ấy ra. Bà ấy dừờng như bị đứt mạch cảm xúc, cười gượng gạo, bảo ừ đi xuống thôi. Chị cảm ơn cậu nhé. Bọn tao đi xuống, tao lại về phòng em Hóa Đơn, vẫn thấy ngủ lăn ra. Bỗng dưng thấy yêu thương em thật, chả nhẽ tao bị em ấy chinh phục nhanh thế sao. Nhẹ nhàng thơm vào má em, nằm ôm và ngủ đến sáng. Sáng.
Tỉnh dậy đéo thấy em Hóa Đơn đâu, ngó đồng hồ đã 9h rồi. Cầm điện thoại thấy tin nhắn của em Hóa Đơn từ lúc 7 rưỡi, em ấy bảo em dậy trước nhưng thấy anh ngủ ngon quá nên em ko gọi, em phải đi làm trước vì em ko được đặc quyền đi muộn về sớm như anh, hẹn gặp anh ở công ty nhé tình yêu. Em yêu anh. Vãi cả tình cảm, tao khẽ cười, vào súc miệng rửa mặt, thấy quần áo em treo đầy trên móc, mẹ con này lười giặt đồ quá, mà một ngày nó thay 4 bộ thì giặt thế đéo nào cho xuể, thây cả dây dợ reng rủng lọt khe các kiểu. Thế mà mấy hôm cᏂị©Ꮒ đéo thấy mặc lọt khe lần nào.
Xong thì đi ra, nhà nó dùng khóa vân tay nên đéo cần chia, xoạch phát là khóa, chết mẹ rồi, quên ví bên trong. Gọi điện cho em ấy hỏi mật mã, em cũng chẳng ngại ngùng gì mà cho luôn cả mã gốc. Còn bảo anh dùng mã gốc mà quét thêm vân tay của anh dùng cho tiện, tin tưởng tao thế là cùng. Tao bảo anh thấy có mấy cái dây dây gì trên móc quần áo của em đẹp thế, đấy là cái gì vậy. Em Hóa Đơn vào cái đấy để buộc anh cho chặt đấy, tao bảo thế tối về buộc anh em nhé. Con bé khúc khích cười rồi tắt máy. Ấm áp vl So với em Bắc Ninh cũ thì thoải mái hơn nhiều, hay là mới yêu nên nó chưa lộ ra ko biết, kệ mẹ. Cứ vui phút nào hay phút đấy.
Gần 10h mới lên đến văn phòng. Chưa đến cửa tao đã hô rõ to, chào các người đẹp, anh đã về rồi đây. Nghe tiếng tao 2 em kế toán kia ý ới bảo anh về rồi đấy, riêng em Hóa Đơn và Vợ Sếp thì ko tỏ vẻ lắm vì tối hôm qua đã nhảy nhót tơi bời với nhau rồi. Tao bước vào mấy em léo nhéo hỏi quà đâu, tao dày mặt trả lời thân thể anh chỉ là món quà lớn nhất cười ha hả, em Hóa Đơn nhéo trộm tao 1 phát. Tao vào khu bàn khách chào Vợ Sếp bảo chị nay đến sớm thế, em tưởng chị nay ko đi làm cơ. Bà ý nhìn tao cười cười. Ô đéo để ý, ai đây, nhân viên mới à chị. 1 em gái xinh xắn cỡ ít hơn em Hóa Đơn vài tuổi, ăn mặc trẻ trung, da trắng, mắt đầy nét tinh nghịch. Con bé bảo em chào anh. Con này nhìn quen lắm, đéo nhớ đã gặp ở đâu nhưng chắc chắn là quen, con bé cũng ngờ ngợ nhìn tao thậm chí nó còn nói trước bảo em nhìn anh quen lắm mà ko nhớ. rồi nó à lên có phải anh đi xe novou LX ko, hôm mà anh dọa đứa cháu em khóc lúc tắc đường đấy. À đúng đúng là em này rồi, nhưng hôm nay nhìn em sạch sẽ ngon nghẻ hơn. Tao phân minh anh có dọa đâu, nó tự khóc đấy chứ, con bé bảo em nhìn qua gương thấy rồi anh ko phải chối. Hehe ngại quá đành cười trừ. Lúc này bà Vợ Sếp mới hỏi ơ 2 đứa quen nhau à, bọn tao 45 đồng thanh bảo không, rồi cười. Con bé bảo anh này là ác nhân đường phố chuyên dọa trẻ con. Vãi cả so sánh. Cuối cùng thì Vợ Sếp cũng giới thiệu đây là em gái chị, vừa ra trường mà có lần chị kể với cậu rồi đấy, nó cứ đòi đi làm thôi cho lên đây cho quen nề nếp, có gì bảo ban em nó, sáng chị giới thiệu với mọi người rồi. Sau quay sang con bé kia bảo đây là anh... Cứ cho là trưởng phòng kế hoạch cty mình, phòng có 1 mình anh ấy vừa làm Sếp vừa làm nhân viên. Mẹ, mụ này hóm hỉnh từ khi nào ko biết. Hì hà hì hồ với nhau vài câu nữa rồi tao ra chỗ ngồi. 1 tuần ko ngồi mà vẫn sạch bong, chắc là vẫn được lau dọn thường xuyên, vậy là chúng nó còn nhớ đến mình. Bà Vợ Sếp ra chỉ vào cạnh chỗ tao bảo với cô em gái em ngồi cạnh anh này nhé. Bà ấy nói chưa dứt câu tao phản ứng luôn ko được đâu ạ, chỗ em để nhiều hồ sơ giấy tờ nên chật. Trong khi mặt bàn trống trơn, công nhận là lý do của tao hay vãi. Nhưng tóm lại là ko được, để nó ngồi cạnh thì xem sεメ thế đéo nào được. Tao bảo bừa hay ra ngồi cạnh em Hóa Đơn đi, em Hóa Đơn vui vẻ bảo thế thì kê lại bàn đi, chị với em ngồi 1 bên, 2 chị kế toán ngồi 1 bên. Tao nhìn em Hóa Đơn, thầm cảm ơn em, em cũng là biết cách sắp xếp.... Khối lượng thầu thì đã làm xong rồi.
Giờ cần làm biện pháp thi công nữa, cái này thì phải tự tay tao làm thôi vì nhìn quanh cái công ty nào ko đứa nào làm được, làm biện pháp thi công cần phải có trải nghiệm, va vấp thực tế và theo điều kiện hiện trường thực tế, phải tính toán máy móc, nhân công, sắp xếp mọi thứ hợp lý nói chung hơi nhức đầu. Nôm na cho bọn ngoài nghề dễ hiểu là phải tưởng tượng lúc thực tế sẽ thi công thế nào thì viết lại như thế. Chi phí cho biện pháp thi công là chi phí không rõ ràng do vậy nhiều lúc làm thầu thắng thua là ở biện pháp thi công và biện pháp tổ chức. Tao tập trung làm việc cơ mà vừa ngồi ấm đít thì các em đã hô đi ăn, đệt mợ bực mình ghê. Thế là văn phòng giờ đã có 5 nàng tiên, mỗi mình tao là đực, buồn vãi. Ở văn phòng ngoài lương ra thì Sếp có hỗ trợ mỗi người 600k tiền ăn trưa, xăng xe, điện thoại. Ăn trưa thì toàn ăn cơm văn phòng 45k 1 suất. Tuần 5 buổi đã hết mẹ 225k, 1 tháng 4,5 tuần thế là hết triệu rồi. Vậy mà Sếp bảo 600k là cả xăng xe điện thoại.
Thôi đấy là hỗ trợ thêm nếu đéo cho thì cũng đéo ai thắc mắc. Mà thế đéo nào cái công ty củ l*и này có khi tao lương cao nhất nhưng lại là nghèo nhất. 2 chị em nhà Sếp với em Hóa Đơn đéo tính tiền rồi, bọn tiểu thư nhà giàu này ko thèm xét đến. 2 em kia hình nhưng cũng đéo phải dạng vừa, nghe đâu đó thì 1 đứa ở Hà Đông thấy bảo cũng có nhà cho thuê mặt đường lớn, nhà 5 tầng, nguyên tiền cho thuê nhà đã 70-80 triệu 1 tháng. Cũng đi SH. Còn em kia thì ở đâu như Vĩnh Yên, nhà buôn gian bán lận cái gì ko biết nhưng có thằng em đi du học nước ngoài, thế cũng đéo phải đơn giản rồi. Tao tính ra là thằng nghèo nhất, gia cảnh nông thôn, đi làm mãi mới mua đc cái xe ghẻ. Cơ mà được cái tao đéo tự ti gì bao giờ. Quan điểm của tao là tao ko xin xỏ, ko lợi dụng cứ vô tư mà sống, có lẽ thế nên dễ sống.
Đi ăn cơm, mấy đứa kế toán léo nhéo bảo quà bọn em đâu, đánh móc túi cho mỗi đứa cốc sinh tố với mấy đĩa hướng dương. Em Hóa Đơn còn gọi thêm mỗi đưa 1 sữa chua mít mang về. Đm định tiêu diệt túi của người yêu à, ông nhớ mày. Chỉ em gái Vợ Sếp là mới nên nói ít hơn nhưng cũng ko vừa, có vẻ hòa nhập với bọn này nhanh phết. Hay là bọn nhà giàu với nhau nó dễ nói chuyện với nhau? Buổi chiều tập trung làm việc, đến 3h thì chị em nhà Vợ Sếp về, bà ý bảo hôm nay dẫn em lên làm quen thôi, từ mai em sẽ làm chính thức theo giờ giấc làm việc của mọi người. Tạm thời sẽ làm chân sai vặt, ai sai gì cứ sai bảo ko phải ngại. Em bé ngoan 46 ngoãn chào anh chị và về, thấy có vẻ hào hứng lắm. Lo chả hứng, đi làm như đi chơi thế, cứ cho vào công ty bên ngoài nó kèn cựa, ganh ghét bon chen xem có hứng ko.
Thôi kệ, để em nó trải đời từ từ. Hết giờ làm việc, 2 đứa kia về, em Hóa Đơn cố ý ngồi lại chờ 2 đứa kia về rồi bảo, anh về nhà em nhé. Tao bảo ko, về chỗ em để em trói anh thì chết, con bé lại cấu nhéo tao. Anh né người bảo chị Vợ Sếp dặn ko được chim chuột ở văn phòng, con bé mới dừng lại và bảo hóa ra Vợ Sếp ăn chơi thật, cái bộ hôm trước bà ấy mặc giá mười mấy triệu đấy, tao bảo cái gì, đéo gì bộ quần áo mười mấy triệu, em Hóa Đơn bảo thật mà, trước đứa bạn em cũng đặt mua bộ y như thế. Tao em thích thì để anh tặng em 1 bộ nhưng anh sẽ nhịn ăn 1 tháng. Nó cười cười bảo được thôi, em sẽ nuôi anh 1 tháng đấy, tao bảo thôi đéo, em nuôi anh để em thịt anh chứ gì... 2 đứa cợt nhả thêm vài câu rồi về. Tao bảo phải về nhà chứ đi cả tuần rồi ko ở nhà hôm nào. Em ok hẹn mai gặp. Về nhà trọ, cởi trần, quần đùi cho thoải mái. Mang vòi nước xịt xịt vài cái cây, 1 tuần rồi ko tưới mà đéo thấy cây nào héo, đúng là cây để trồng trong nhà có khác. Kể cũng buồn, loanh quanh trong 4 bức tường, rồi tắm giặt rồi lại ra quán cơm bụi quen thuộc. Bà chủ quán bảo mày đi đâu cả tuần, ko ăn cơm mà ko báo làm hôm nào bà cũng để dành thành ra thừa, ừ đúng là quên mẹ mất. Tuy nhiên thừa thì bà cất đi hôm sau nấu lại chứ có vứt đâu mà lo, tao lạ gì. Bê đĩa cơm ra bàn ngồi, gặp ngay em hôm trước tào lao giá trị tương ứng với đồng tiền trên xe khách. Cả 2 cùng ớ ơ...
Hóa ra em nó thuê trọ gần đây, nó còn bảo hôm qua nó đi xe ôm về thấy chị nào đi xe SH áo khoác ninja chở anh về. Biết là anh ở khu này nhưng ko nghĩ lại gặp lại anh nhanh thế. Tao bảo vậy là anh với em có duyên vì cổ nhân bảo 1 lần gặp gỡ đó có thể là tình cờ nhưng 2 lần tình cờ thì ắt là nhân duyên. Con bé khúc khích cười. Bé mới năm thứ 2 đại học, khi tao vào đại học thì có khi nó vẫn đang học cấp 1. Nhưng tao thấy con bé này cứ ngấm ngầm kiểu gì đó, kiểu như rất khó đoán và già dặn hơn tuổi. Tao hỏi sao lại học khoa pháp mà ko chọn khoa khác. Nó bảo nhà nó có người bên Pháp, dự định học để sau có cơ hội sẽ sang Pháp. Chí hướng cao đấy. Trò chuyện đến hết bữa cơm tao chỉ chỉ hướng nhà tao thuê, bảo ở trên quán tạp hóa đấy. Nó bảo nó mua đồ ở quán tạp hóa đấy suốt mà ko gặp, tao bảo ban ngày tao đi làm, tối chỉ ở trong phòng, ngày nghỉ thì đi chơi mà tao cũng ở đây có mấy tháng nên ko gặp là phải. Giờ gặp rồi khi nào rảnh qua tao chơi, rằng tao cũng thích ngoại ngữ lắm nhưng ko theo được nên phải học ngành kỹ thuật... Ăn xong em ấy về, tao ra làm cốc trà điếu thuốc rồi cũng lên phòng, vừa mở cửa đã thấy bà kính cận tầng trên chạy xuống nhăn nhở cười hỏi cậu đi đâu cả tuần thế, tao ko trả lời câu hỏi mà hỏi ngược lại chị lại xuống mượn máy tính à, nhớ thoát mail nhé.
Dường như bà ấy nghĩ luôn đến vụ ảnh nude nên bĩu môi chị xuống hỏi cậu có số con bạn chị ko, chị để mất số nó rồi. Tao bảo có, bảo luôn là bà đấy là vợ của Sếp em. Mụ kính cận gật gù lấy số rồi bảo cho chị xin cuộc điện thoại nhé, máy chị chưa kịp nạp. Tao ok luôn. Bà ấy dùng máy tao gọi cho Vợ Sếp, rồi gào thét có nhận ra tao ko, rồi thì tao ở trọ cùng nhà với nó, xong buôn phải tầm 15 phút mới trả điện thoại, mà nội dung chính có chó gì đâu, là lớp đại học tổ chức họp lớp, bà ấy chịu trách nhiệm liên lạc với các nữ nhân. Thế mà thịt mấy chục nghìn điện thoại của ông, thôi, coi như trả phí cho vụ xem ảnh nude hôm trước. Bà ấy bảo làm xây dựng như em sướиɠ, vẫn ở hà nội vẫn đi về nhà hằng ngày, lại còn lương cao, như chồng chị thì...1 thôi 1 hồi than vãn như hôm trước, xa, vất vả, sóng điện thoại còn tậm 47 tịt... Nghe nhức đầu, tao bảo anh nhà chị muốn chuyển việc thì về HN mà xin, cũng nhiều việc mà. Bà ậm ậm ừ ừ rồi về. Nhìn phía sau thấy mông cũng ra gì phết.
Nằm rảnh gọi điện cho Hóa Đơn tí: - Alo em nghe - Giặt mấy cái dây dây dễ thương đấy chưa - Gớm, em giặt rồi. Mấy cái đấy mặc không thoải mái nên em ít mặc, chỉ phối đồ khi ko muốn để lộ viền thôi - À ra thế, anh cứ tưởng để trói anh - Anh thích thì em sẽ trói, em còn đầy dây trói, anh ko chạy thoát được em đâu.
Mẹ con yêu nữ này, nói chuyện tí mà cũng kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Buôn chuyện tào lao, tao hỏi đã nhớ hôm qua hết bao nhiêu tiền chưa, nó bảo nhớ rồi, hết gần 3 triệu, thẻ của nó được giảm 10% nữa còn khoảng 2 triệu rưỡi.
Tao bảo: - Ừ mai anh trả Nó bảo: - Ko lấy, ko đáng gì, em là người yêu của anh mà.
Tao trả lời: - Ơ anh đã nói yêu em lúc nào đâu nhỉ.
Con bé phụng phịu bảo: - Ko biết, em là người yêu anh.